Củi và lửa
Hôm qua, khi anh nói với mẹ về chuyện chúng mình sẽ ly hôn, mẹ rất buồn. Mẹ bảo bọn trẻ bây giờ nói chuyện bỏ nhau cứ đơn giản như thay một cái áo, một đôi giày…
“Chất thêm củi đi con. Nếu không bếp lửa sẽ tắt”. Anh nhìn những hòn than đã bắt đầu tàn lụi trong bếp lò và nghĩ ngợi bâng quơ về những điều mẹ nói. Ừ, mẹ bao giờ cũng đúng. Nếu không chất thêm củi thì lửa sẽ tắt.
Hôm qua, khi anh nói với mẹ về chuyện chúng mình sẽ ly hôn, mẹ rất buồn. Mẹ bảo bọn trẻ bây giờ nói chuyện bỏ nhau cứ đơn giản như thay một cái áo, một đôi giày. Rồi mẹ kể cho anh nghe những chuyện tưởng chừng vu vơ nhưng giờ ngồi nghĩ lại, anh mới thấy những điều mẹ kể đều có ý.
Hạnh phúc không phải tự nhiên mà có. Nó phải được xây dựng, vun đắp suốt cả cuộc đời. Nếu ví hạnh phúc như một ngôi nhà thì trong công trình xây dựng ngôi nhà ấy, không ai được phép lơ là, sao nhãng; không ai được phép đùn đẩy trách nhiệm cho nhau mà phải chung sức, chung lòng…
Video đang HOT
“Nếu đụng chuyện gì cũng đòi thôi, đòi bỏ thì cuộc sống này còn ý nghĩa gì đâu? Các con đừng ích kỷ như vậy. Không ai chắc nếu mình bỏ một người thì sẽ gặp được một người tốt hơn, đẹp hơn; sẽ sống hạnh phúc hơn. Con hãy hình dung hạnh phúc cũng giống như cái bếp lửa kia. Nếu con không chất thêm củi thì lửa sẽ tàn…” – mẹ vừa nói vừa cho thêm củi vào bếp lò.
Anh bỗng thấy mắt mình cay cay. Không phải vì khói bếp, không phải vì yếu lòng mà vì xấu hổ. Ba mẹ của chúng mình đã phải vượt qua những năm tháng khổ đau, xa cách mà vẫn yêu thương nhau, sống chết với nhau cho đến bạc đầu. Còn anh với em, có được bao lâu đâu mà nay đòi thôi, mai đòi bỏ vì những chuyện vu vơ…
Thôi thì hãy ngồi vào lòng để anh nghe trái tim mình vẫn còn chung nhịp đập. Và để anh nói cho em nghe câu này: “Hai đứa mình hãy cùng nhau chất thêm củi vào bếp lửa tình yêu. Nếu anh quên thì em hãy nhắc…”.
Theo VNE
Hai người phụ nữ của tôi
Nghe mẹ kể, hồi nhỏ tôi hiếu động, thích những trò chơi cảm giác mạnh, lại ưa gây gổ. Có lần, tôi mơ thấy mình... thi tè với thằng bạn hàng xóm. Chúng tôi vẫn thường đùa với nhau như thế ở dọc đường làng hay giữa cánh đồng lộng gió.
Tỉnh ra, tôi lật đật rời giường để thu dọn, rồi kể cho mẹ nghe về giấc mơ... quái quỷ ấy. Mẹ bảo: "Con hoang nghịch vừa thôi, cứ suốt ngày bày trò, ai chịu nổi!". Trong khi mẹ lắc đầu ngao ngán, thì ba tôi lại tỏ ra thích thú, còn bảo những tính cách ấy mới thể hiện bản lĩnh đàn ông!.
Vì tôi ngỗ ngược, nên mẹ thường tìm cách hãm lại. Mẹ hay chặn việc tôi "tè" bậy ngoài đường, đánh nhau, chửi thề... Những việc đó, với mẹ còn quan trọng hơn cả khi tôi bị điểm kém. Mẹ bảo, nó thuộc về đạo đức, không chỉ dạy từ nhỏ, sẽ nguy hại về sau. Tôi miễn cưỡng "lớn lên" cùng mẹ. Mẹ dạy tôi cách ăn mặc, nói năng, tránh rượu chè, cờ bạc. Cứ như thế, giai đoạn nào của đời tôi cũng có mẹ bên cạnh, ngay cả khi tôi đã lập gia đình, mẹ vẫn không quên nhắc tôi phải làm tròn trách nhiệm của người đàn ông, nhưng nhất định phải là một người đàn ông quyết đoán, bản lĩnh.
Mọi biểu hiện sai lệch của tôi (theo cách nghĩ của mẹ), đều được mẹ uốn nắn. Ba tôi thường bảo, mẹ "uốn" tôi theo kiểu "uốn" con gái, sau này tôi khó mà trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Nhưng làm cha mẹ, ai cũng muốn con mình nên người, nên dù ba có thói gia trưởng, cũng đành chịu với cách dạy dỗ con cái của mẹ.
Sống với vợ, tôi lại tiếp tục được người phụ nữ thứ hai "dạy dỗ". Vợ tôi thường bảo, đàn ông có nhiều cơ hội để "hư" nên tôi luôn trong tầm kiểm soát của cô ấy. Dù vậy, tôi không bao giờ để mình ngộp thở dưới gọng kìm của vợ. Tôi vẫn phát huy cá tính của mình một cách... biết điều, nên hiếm khi bị vợ "sờ gáy". Mẹ và vợ xem ra rất hài lòng về tôi, về thành quả mà cả hai đã dày công "dạy dỗ". Mẹ tôi thường bảo, đàn ông đúng nghĩa là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình, biết nghĩa hiệp đúng chỗ, mạnh mẽ, quyết đoán đúng thời điểm. Xem ra, vợ tôi là người được "hưởng lợi" nhiều nhất từ cách dạy con trai của mẹ tôi.
Xưa nay, chuyện la cà, nhậu nhẹt dường như người đàn ông nào cũng trải qua. Tôi cũng từng tham gia nhiều "độ" ăn chơi cùng bạn bè. Tôi cho rằng, mình bây giờ đã là chủ gia đình, là người lao động vất vả nhất nhưng cũng kiếm ra tiền nhiều nhất, nên thỉnh thoảng có thể tự thưởng cho mình. Nhưng, vợ đã "án ngữ" trước những suy nghĩ và hành động của tôi. Nhờ vợ, tôi nghiệm ra mình suýt đi trật đường. Vợ chồng tôi đang sống cùng nhau, hạnh phúc của chúng tôi gắn liền với nhau, nếu không đồng lòng, sẽ dễ xa cách, mâu thuẫn. Nhờ vợ, tôi biết dừng lại đúng lúc.
Thời trai trẻ, tôi được mẹ dạy dỗ nên người. Lập gia đình, tôi lại được vợ luôn nhắc nhở. Hai người phụ nữ ấy không bao giờ làm ngơ hay khuyến khích những điều tôi làm chưa đúng.
Theo VNE
Mỗi lần giận dỗi, bạn trai lại tán gái trên mạng Khi buồn hay giận nhau, thay vì quan tâm đến cảm giác của tôi, anh lại cười nói vui vẻ, tán tỉnh các cô gái trên Facebook. Tôi 28, tuổi đủ chín chắn trong suy nghĩ, nhưng hiện không biết mình có nên đặt hết lòng tin vào người yêu không. Chúng tôi quen nhau được 2 năm, nghĩ đến chuyện cưới nhưng...