Của hồi môn của nàng dâu quê khiến cả nhà chồng bật khóc
“Cảm ơn chị đã sinh ra một người con gái hiếu thảo, đức độ thế này để trao nó cho tôi. Đây đã là của hồi môn lớn và có giá trị nhất rồi. Tôi không cần thêm bất cứ thứ gì khác nữa.”
Ngày lên thành phố trọ học, Hoa chẳng có ước mơ gì nhiều ngoài ra trường xin được một công việc ổn định để sớm có thu nhập phụ giúp gia đình. 4 năm đại học trôi qua nhanh chóng, Hoa dồn hết mọi tâm trí cho chuyện học hành nên thành tích học tập khá ổn. Với tấm bằng giỏi trong tay, Hoa nhanh chóng được nhận vào làm ở một công ty có tiếng. Nơi đây, duyên phận đã tìm đến với Hoa. Ngay từ những ngày đầu, sduwj dịu dàng, tháo vát, nhanh nhẹn của Hoa đã lọt vào mắt xanh của Thiên – chàng trưởng phòng trẻ tuổ.i cùng công ty. Có biết bao bóng hồng vây quanh Thiên nhưng chỉ có Hoa mới khiến trái tim Thiên rung động. Qua vài lần trò chuyện, làm quen, Hoa chính thức nhận lời tìm hiểu với Thiên.
Càng gần gũi, cả hai mới phát hiện mình có nhiều điểm tương đồng. Họ nhanh chóng cảm mến nhau, nên đôi nên cặp khi nào không hay. Sau gần một năm tìm hiểu, Thiên quyết định đưa Hoa về ra mắt. Sự giàu có, bề thế của gia đình Thiên khiến Hoa choáng váng. Nghĩ tới gia cảnh của nhà mình ở quê, Hoa chợt thấy chạnh lòng. Cho dù bố mẹ Thiên không tỏ thái độ gì đặc biệt khi biết xuất thân của Hoa nhưng tận sâu trong tâm thức, Hoa vẫn cảm thấy bất an vô cùng. Hoa lo sợ bố mẹ Thiên sẽ không chấp nhận một nàng dâu quê như Hoa.
Hoa đã định dừng lại nhưng Thiên nhất quyết không chịu đồng ý. Nếu chỉ vì lý do không môn đăng hộ đối mà dừng lại chẳng hóa ra từ trước tới nay Hoa chẳng hề có niềm tin vào tình yêu của Thiên hay sao . Vậy là cho dù biết sẽ rất khó khăn, Hoa vẫn muốn cùng Thiên cố gắng. Hoa hy vọng, sự chân thành của Hoa sẽ khỏa lấp được nỗi thiếu hụt về điều kiện kinh tế của gia đình mình.
Hoa vừa dứt lời, mẹ chồng cô với đôi mắt ươn ướt đã bước lại gần. (Ảnh minh họa)
Ngày cưới cũng diễn ra. Trước mặt họ hàng hai bên, mẹ Thiên đứng lên cho Hoa rất nhiều trang sức quý giá. Bà còn tuyên bố cho thêm vợ chồng Hoa một nhà mặt tiề.n khá lớn ở khu phố đắt đỏ nhất nhì thành phố. Ai cũng khen Hoa tốt số, lấy được chồng giàu như chuột sa chĩnh gạo.
Video đang HOT
Cuối cùng thì giây phút Hoa không mong đợi nhất cũng đến. Khi người tổ chức hôn lễ giới thiệu nhà gái lên trao của hồi môn trước khi con gái về nhà chồng thì nét mặt Hoa chợt tối xầm lại. Phải mất một lúc sau, mẹ Hoa mới ngập ngừng bước lên đeo vào tay Hoa chiếc nhẫn vàng nhỏ. Họ hàng nhà trai bắt đầu xì xào, bàn tán. Hoa còn nghe rõ từng câu người ta nói: “Nhìn người thế kia đã biết là không có tiề.n rồi”. Hoa thấy mắt mẹ rơm rớm, nước mắt trực tuôn rơi. Nhanh chóng, Hoa ôm lấy mẹ vào lòng. Không hiểu dũng khí và can đảm ơn đâu, Hoa đã lên tiếng:
- Với mọi người, hai chỉ vàng này có lẽ không đáng giá. Nhưng với gia đình tôi, nó cả một tài sản giá trị. Nó có được là nhờ những giọt mồ hôi mặn đắng của mẹ tôi, đôi bàn tay chai sạn của cha tôi. Tôi không thấy xấu hổ hay thẹn thùng vì của hồi môn của mình quá ít mà ngược lại, tôi thấy mình đã có được món hồi môn giá trị nhất của một người con gái, đó chính là tình yêu thương, sự dạy dỗ, hy sinh lớn lao của cha mẹ mình. Tôi trân trọng những gì họ đã dành cho tôi và tôi nghĩ, những hy sinh, vất vả của họ cũng xứng đáng nhận được sự trân trọng của mọi người.
Hoa vừa dứt lời, mẹ chồng cô với đôi mắt ươn ướt đã bước lại gần, cầm chặt lấy tay mẹ Hoa mà nói:
- Cảm ơn chị đã sinh ra một người con gái hiếu thảo, đức độ thế này để trao nó cho tôi. Đây đã là của hồi môn lớn và có giá trị nhất rồi. Tôi không cần thêm bất cứ thứ gì khác nữa.
Hôn lễ vẫn tiếp tục được cử hành trong không khí đầm ấm, gần gũi hơn. Thế mới biết, chẳng chuyện gì là không thể xảy ra nếu người ta dành cho tình yêu thương bằng tất cả sự chân thành.
Theo Motthegioi
Nhà chồng khinh miệt vì của chê của hồi môn ít
Em mới cưới được gần 1 tháng, nhưng cuộc sống gia đình không mấy vui vẻ và hạnh phúc, cũng bởi nhà chồng không ưa em.
Em yêu Phong - chồng em từ khi 2 đứa đang là sinh viên. Anh là người thành phố còn em ở huyện. Khi ra trường, em cũng may mắn xin được việc dưới thành phố cùng với anh. Sau đó gần 1 năm thì chúng em quyết định đi đến hôn nhân.
Trong thời gian yêu nhau, em cũng thường xuyên về nhà Phong chơi, nhà anh rất giàu có, bố mẹ đều là cán bộ làm to, nhà cửa khang trang, không thiếu thứ gì. Trong khi nhà em chỉ làm nông, bố mẹ em lao động chân tay, rất vất vả để nuôi chị em em ăn học.
Lúc quyết định tiến xa, em cũng suy nghĩ nhiều về vấn đề môn đăng hộ đối. Hoàn cảnh gia đình chúng em khác nhau quá, em sợ sẽ không hòa hợp. Thấy em nghĩ thế, chính Phong là người đã động viên tinh thần em, anh nói vợ chồng lấy nhau về cùng làm ăn, chứ có phụ thuộc gia đình đâu mà em phải ngại. Thấy Phong nói thế, em cũng thôi nghĩ ngợi.
Em cũng biết chuyện bố mẹ Phong không ưa em. Bố mẹ anh muốn anh kết hôn với người phù hợp hơn nhưng Phong nhất quyết không nghe mà cứ khăng khăng cưới em. Cuối cùng bố mẹ anh cũng phải chịu.
Ngày đám cưới diễn ra, bố mẹ Phong dù không thích em, nhưng vì thể hiện với mọi người nên trao cho em rất nhiều vàng, rồi công khai nói trước hôn lễ là cho vợ chồng em căn nhà, cho cả tiề.n mặt nữa. Trong khi đó, nhà em hoàn cảnh nên bố mẹ chỉ cho em một dây chuyền vàng 2 chỉ, gọi là có chút tấm món cho con gái thôi.
Trong khi mọi người đến dự đám cưới thì suýt xoa khen em số may, lấy được chồng giàu thì em cảm thấy tủi thân và thương bố mẹ em vô cùng. Em biết bố mẹ kiểu gì cũng trách mình không thể cho em được nhiều hơn. Mà thật sự, em đâu có cần những điều ấy. Bố mẹ cả đời vì em, em báo hiếu chưa được mấy ngày đã vội đi lấy chồng. Nghĩ mà rơi nước mắt.
Sau khi hôn lễ kết thúc, vợ chồng em sống cùng bố mẹ chồng. Chồng em nói, anh là con một, trước mắt cứ sống chung đã, sau rồi tính tiếp. Em thấy hợp lý nên đồng ý.
Nhưng về ở chung rồi, em mới thấm nỗi tủ.i nhụ.c của việc lấy chồng giàu. Mẹ chồng không ưa em ra mặt, dù em đã cố gắng ngoan ngoãn, chịu khó, ngoài giờ làm việc, em luôn thu dọn nhà cửa, nói chung việc nhà đều do em quán xuyến. Việc nội trợ em cũng không phải dạng vụng về, nhưng thú thực, nhà anh giàu có, ăn uống cũng khác nhà em. Em nấu món gì mẹ chồng cũng không động đũa, bà bảo nấu thế này ai mà nuốt được. Có lần, em bưng mâm cơm xuống, bà trút nguyên đĩa thịt xào vào bát mang cho chó ăn. Em nhìn thấy mà cổ họng nghẹn đắng.
Ảnh minh họa
Em làm gì mẹ cũng chẳng bằng lòng, luôn tìm cớ soi mói em. Rồi 1 lần, em vô tình nghe được mẹ chồng nó.i xấ.u em với bà hàng xóm sang chơi. Mẹ chồng nói em vụng về, chẳng được tích sự gì, đã thế lại còn hay cãi láo. Em còn chưa hết bàng hoàng với những gì vừa nghe được thì thấy bà tiếp lời, bà nói, cưới con gái mà cho được 2 chỉ vàng, ngoài ra chả có cái gì giá trị.
Em thật sự choáng váng vô cùng, hóa ra là vì bà khin.h thườn.g nhà em nghèo, hồi môn ít nên mới ghét bỏ em như thế. Em thấy buồn và sốc quá. Dù em có nghèo thật, nhưng em không hề ăn bám chồng, em đi làm, tự lo được cho bản thân. Hơn nữa, em cũng sống rất biết điều với nhà chồng, tuyệt đối không có điều gì hổ thẹn. Vậy mà mẹ chồng lại đối xử với em cay nghiệt như thế. Em nên làm gì bây giờ đây, cứ thế này, lâu dài em e không sống nổi. Xin hãy cho em lời khuyên?
Theo Phunutoday
Choáng váng khi vợ được gia đình trao cho của hồi môn tiề.n tỷ Trong ngày cưới, gia đình vợ "đắp" lên người bà xã tôi rất nhiều vàng và trao của hồi môn lên đến hơn chục tỷ đồng. Nhiều người nói tôi may mắn nên mới lấy được tiểu thư con nhà giàu khi tôi cũng chẳng có gì đặc biệt và xuất trúng. Nhưng trong thâm tôi chỉ mong muốn vợ mình là một...