Cứ tưởng em yêu tôi vì ‘mưa dầm thấm lâu’, thật không ngờ sau cú điện thoại đó là sự thật dơ bẩn bị phơi bày
“Anh đã biết hết mọi sự thật rồi. Cũng may là màn kịch đã sớm hạ màn, nếu không, em sẽ còn phải đeo tấm mặt nạ ngày càng dày và xấu xa hơn đó…”
Cuối cùng thì tình yêu đơn phương của tôi dành cho em trong suốt một năm qua cũng được em đền đáp lại. Sau 3 lần tỏ tình thất bại thì em cũng đã đồng ý nhận lời làm bạn gái của tôi.
Tôi từng nói với em là không cần vội vàng, tôi có thể chờ đợi thêm.
Bạn bè tôi cũng bảo sao ông dại thế, điều kiện như ông, lại có ngoại hình “sáng láng” đi đâu chẳng có người yêu, cớ chi chỉ bồ kết rồi khổ vì mình em.
Bản thân tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại như thế nữa. Trong khi đúng là em xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy không phải rạng rỡ, quyến rũ đặc biệt như những chân dài khác vốn vây quanh tôi.
Dù có rất nhiều bóng hồng khác xung quanh, tình yêu của tôi vẫn chỉ dành trọn cho em.(Ảnh minh họa)
Nhưng đúng là, không ai đo được lòng người, cũng chẳng biết trước được chữ ngờ.
Cũng may, tôi đã kịp phát hiện, vén màn sự thật để không bị biến thành con rối trong tay cô ấy – người con gái mà tôi yêu chân thành và mong muốn được gắn bó với em mãi.
2 tháng sau khi em nhận lời yêu, tôi đã dẫn em đi ra mắt bạn bè, đồng nghiệp và người thân trong gia đình. Mẹ tôi đã mất cách đây 5 năm, nhà chỉ có 4 bố con, chị gái tôi cũng chưa muốn cưới chồng sớm vì mong muốn ở bên cạnh chăm sóc anh em tôi và bố nữa.
Rất nhiều lần, chúng tôi đã động viên bố đi bước nữa để sau này có người sẻ chia, cùng lo lắng và đỡ hiu quạnh khi về nhà, nhưng bố nhất định không chịu – không phải vì lý do sức khỏe cũng không phải vì không ai yêu mến mà vì bố lúc nào cũng chỉ có mẹ tôi.
Sau ngày mẹ mất, bố vẫn thường nhắc về ước nguyện được đến miền Tây sông nước của mẹ đã chưa kịp thực hiện. Bố thường nói trước kia khi chưa có được công danh, mẹ đã phải vất vả và hi sinh rất nhiều cho chồng con, đến khi có được địa vị và thành công thì mẹ lại chẳng còn nữa. Bố vẫn day dứt vì nợ mẹ quá nhiều thứ…
Hiểu được điều đó nên ba anh em tôi đều cố gắng chăm chỉ học hành và tự lập để sống chứ không dựa dẫm vào những gì bố đang có.
Bản thân tôi cũng luôn mong bạn gái của mình là người như vậy – luôn biết tự thân vận động và nỗ lực hết mình, không ỷ lại vào hoàn cảnh hay gia thế vốn có. Chính vì thế, cả quãng thời gian yêu em, tôi chưa hề lộ rõ danh phận của mình là con trai của Tổng giám đốc một công ty nội thất có tiếng của thành phố.
(Ảnh minh họa)
Một lần tình cờ, tôi và em đang đi ăn trưa cùng nhau. Khi đang nói chuyện dở với ông khách hàng quen thuộc thì điện thoại bỗng hết nhẵn pin. Lúc đó em lại đang đi lấy đồ ăn nên tôi với tay qua lấy chiếc điện thoại của em để tiếp tục câu chuyện với khách và chốt đơn hàng.
Kết thúc cuộc gọi thì loạt tin nhắn từ Messenger bỗng nổi lên. Bình thường, tôi chưa bao giờ tự ý xem điện thoại của người khác, chứ đừng nói là vào trộm điện thoại để kiểm tra tin nhắn hay cuộc gọi của người em.
Video đang HOT
Nhưng bỗng tên tài khoản – Hoàng Oanh Baby – tên người bạn thân nhất của bạn gái tôi nên tôi không ngần ngại, định vào pm trêu cô ấy một chút thì mắt tôi như tối sầm lại khi xuất hiện loạt tin nhắn của hai người:
- Mày nghĩ lại xem. Ông ấy già quá mà, dù sao cũng đáng tuổ.i bố mày rồi. Anh An (tên tôi) hơn mày có 5 tuổ.i thôi. Dù gì cũng đừng làm quá, rồi mọi chuyện vỡ lở lại khổ ra…
- Thì hơn có 32 tuổ.i, có gì đâu mà ngại. Đã xác định cặp với đại gia thì lo gì điều tiếng chứ, chỉ cặp kè trước thôi chứ có lấy luôn đâu mà sợ. Ông ấy còn 5,7 năm nữa mới về hưu cơ, với cái ghế Tổng Giám đốc như hiện tại, còn kiếm ăn được chán…
- Tùy mày thôi, tao đã khuyên rồi đó…
- Ừ, nhưng vấn đề đáng ngại là ông An lại yêu tao thật lòng ấy. Dù sao cũng hơi nhẫn tâm nhưng tao không còn cách nào khác, hi vọng ông ấy không phát hiện ra…
Đọc xong, dù khá sốc nhưng tôi vẫn cố trấn tĩnh lại và tỏ vẻ không có gì.
(Ảnh minh họa)
Lúc em ra, nhìn tôi, em cười đon đả:
- Ăn buffel buổi trưa mà cũng đông quá. Đây, em lấy được món anh thích rồi đây. Anh ăn nhiều vào nhé!
Nhìn đĩa sushi trên tay em, tôi mỉm cười:
- À, món này, nếu nhớ không nhầm thì trước anh có kể với em – đây là đồ bố anh thích chứ không phải món anh thích. Anh vốn bị dị ứng với đồ tái hay đồ gỏi mà.
- Ôi thế ạ. Dạo này đầu óc em lú lẫn quá, chắc do nhiều việc quá.
- Ừ, anh cũng thấy thế. Mà cơ bản việc quan trọng nhất vẫn là trở thành mẹ kế của cậu con trai Tổng giám đốc công ty Y. phải không? Anh nghĩ em vừa xinh đẹp lại giỏi giang như thế, chắc chắn là sẽ thành công thôi.
- Anh…, anh đang nói cái gì vậy? Em lắp bắp hỏi lại tôi.
- Anh đã biết hết mọi sự thật rồi. Cũng may là màn kịch đã sớm hạ màn, nếu không, em sẽ còn phải đeo tấm mặt nạ ngày càng dày và xấu xa hơn đó.
Nói xong, tôi bỏ ra ngoài, để lại em đứng sững vì ngạc nhiên ở đó… Những ngày sau, dù em cố liên lạc và đòi gặp mặt nhưng tôi quyết định từ chối và chấm dứt tất cả mọi chuyện ở đây.
Theo Ngoisao
Cách mà tôi đã vượt qua cửa ải phụ huynh cấm đoán vì lấy vợ không hợp tuổ.i dù đã yêu 10 năm
Vậy là tối hôm ấy lần đầu tiên tôi được đụng chạm vào cơ thể ngọc ngà kiều diễm của người yêu sau gần chục năm yêu nhau chờ đợi mòn mỏi.
Tôi và Ngọc yêu nhau từ khi học cấp 3 rồi lên đại học vẫn yêu nhau thắm thiết chỉ đợi có công việc ổn định nữa là chúng tôi sẽ trở thành vợ chồng. Bao nhiêu khó khăn trở ngại hai đứa đều vượt qua, tưởng như đã về đến đích nhưng chúng tôi quá ngộ nhận khi gặp phải sự ngăn cấm gay gắt từ bố mẹ tôi.
Mẹ bảo:
- Hai đứa không hợp tuổ.i không thể lấy nhau được nếu lấy nhau thì chồng sẽ chế.t hoặc làm ăn khó khăn.
Trong tình yêu có ai để ý đến hợp tuổ.i bao giờ đâu chỉ đơn giản thích nhau điể.m gì là yêu nhau thôi, mà bây giờ là thời buổi nào rồi mà bố mẹ tôi lạc hậu cổ điển vậy chứ. Mang tin buồn báo cho Ngọc biết để em chuẩn bị tinh thần chiến đấu trường kỳ. Vừa nghe xong nước mắt của em đã chảy ra rồi tu lên khóc:
- Em yêu anh lắm, cả cuộc đời này em không lấy ai ngoài anh đâu đừng có bỏ em anh nhé.
- Đúng là đồ đàn bà cứ động đến việc gì mà lại mang nước mắt ra làm người ta rối hết cả người đây này. À anh nghĩ ra cách rồi hay chúng mình vượt rào, khi có con rồi bố mẹ làm gì dám ngăn cản nữa chứ.
- Không em sợ lắm đã giữ được 7 năm sắp đến đích rồi lại mất sao mà nhỡ ra anh chiếm được thân thể em rồi lại chán ghét em, bỏ em mà đi với người khác thì sao. Mà bố mẹ em biết được con gái diệu có thai trước khi cưới thì chắc họ chế.t ngay tức thì mất.
- Đồ ngốc này, chúng ta phải biết hi sinh chữ trinh để được ở với nhau trọn đời không tốt hơn à. Cứ nghĩ lung tung chứ em có bao giờ thấy bố mẹ nào uất ức mà chế.t khi con gái có bầu bao giờ chưa. Thôi anh đã quyết rồi cứ thế mà làm.
Vậy là tối hôm ấy lần đầu tiên tôi được đụng chạm vào cơ thể ngọc ngà kiều diễm của người yêu sau gần chục năm yêu nhau chờ đợi mòn mỏi. Mà công nhận thích thật thế mà từ trước đến giờ tôi luôn tỏ ra hững hờ cao thượng chứ. Chỉ ngay hôm sau tôi đã báo tin người yêu có thai cho bố mẹ biết, vừa nghe xong mẹ tôi chân tay bủn rủn rồi lăn xuống đất ngất xỉu, đang chuẩn bị gọi cấp cứu có lẽ mẹ tôi tiếc tiề.n quá lên tỉnh lại ngay, cả nhà tôi được một phen hú vía.
Trong khi đợi mẹ hạ nhiệt chúng tôi ra sức tập trung vào sản xuất đứa con để ép bố mẹ phải đồng ý cưới. Ngọc suốt ruột chưa thấy bố mẹ tôi đả động đến cưới xin lên luôn thúc ép tôi phải cưới gấp. Thật may mẹ tôi đã cho mời Ngọc đến nhà để nói chuyện, mẹ đưa mắt nhìn Ngọc từ trên xuống dưới rồi nói:
- Con gái thời này dễ dãi quá nhỉ cứ không cho cưới xin là thể nào cũng có bầu ngay, thế cháu có bầu mấy tháng rồi?
- Dạ, dạ.
- 2 tháng rồi mẹ ạ, mẹ cho chúng con lấy nhau nhé
- Tôi không hỏi anh, chỉ được nước mau mồm miệng là nhanh.
Thật hạnh phúc quá cuối cùng mẹ cũng đồng ý, chỉ hai tuần sau đó tôi đã đón được Ngọc về nhà làm vợ, cuối cùng chúng tôi đã về đến đích.
Mà cũng lạ kể từ hôm quan hệ vợ chồng với nhau đến nay đã gần 2 tháng rồi vợ tôi chẳng có biểu hiện bầu bì gì cả, mấy lần thử thai đều là một vạch, Ngọc bảo:
- Nếu em nhớ không nhầm cũng trễ bệnh hàng tháng phải được đến 3 tháng rồi đấy.
- Thôi vợ chồng mình cố gắng chờ đợi vậy chắc có rồi mà nó đang ẩn dấu đấy mà.
Nhưng chúng tôi đã nhầm có lẽ Ngọc lo nghĩ nhiều quá nên bị tắc bệnh hàng tháng, lấy chồng được vài ngày thì Ngọc có bệnh luôn khiến chúng tôi mừng hụt. Để rồi trong lúc đi làm thì mẹ tôi ở nhà đổ rác đã phát ra cái bịch đen của Ngọc vứt trong thùng rác.
Hai vợ chồng vừa cười nói rôm rả bỗng khựng lại khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của mẹ cùng với túi rác đen, bà bảo:
- Chúng mày đã lừa bà mẹ này để được lấy nhau đúng không, thật không ngờ chỉ vì một đứa con gái mà thằng con trai yêu quý của tôi phản bội lại mẹ của nó, chúng mày chia tay vẫn chưa muộn đâu.
Mẹ không để cho chúng tôi thanh mình, chạy xồng xộc vào phòng ném hết đồ đạc của Ngọc vào vali rồi kéo cả vali và nắm lấy tay Ngọc lôi đuổi ra ngoài:
- Còn nước còn tát, vì có cháu nên mẹ đành nhắm mắt cho chúng mày lấy nhau, bây giờ chưa có con thì đường ai lấy đi cho sớm chứ mẹ không muốn nhìn thấy cuộc sống các con phải gãy gánh giữa đường, các con hãy tha lỗi cho mẹ.
Mặc cho Ngọc vừa khóc vừa kéo lê chiếc vali trên đường mẹ tôi bắt tôi vào nhà đóng cửa lại và cấm luôn tôi liên lạc hay gặp mặt Ngọc, mẹ lấy khóa rồi cả điện thoại của tôi. Dù nói thế nào mẹ cũng không chịu nghe lời, để mặc tôi khóc lóc va.n xi.n như con gái thậm chí nhịn ăn, trái tim mẹ vẫn khô như sỏi đá. Tôi không thể để Ngọc chịu ấm ức tủ.i nhụ.c bị đuổi về nhà mẹ đẻ được, mà những lời nói nhẹ nhàng tình cảm không làm rung động ý trí của mẹ. Tôi quyết định lên kế hoạch trốn nhà bỏ đi trong khi bố mẹ đi làm.
Sau khi trốn nhà ra đi tôi viết một bức thư để bố mẹ yên tâm, để đảm bảo cuộc sống của hai vợ chồng được sung túc tôi không quên mượn tạm mẹ 500 triệu trong két sắt khi nào có điều kiện vợ chồng tôi sẽ trả sau.
Sang nhà thấy Ngọc đang rầu rĩ ở nhà tôi liền rủ vợ bỏ nhà ra đi như kế hoạch để hai đứa được ở bên nhau mãi mãi mà không còn ai ngăn cản nữa. Ngọc nghe thấy tỉnh cả người:
- Từ ngày trở về nhà bố mẹ thấy con gái bị xỉ nhục nên nhất quyết sẽ không cho trở lại nhà anh nữa đâu, hôm nay bố mẹ đi ăn cỗ vậy vợ chồng phải nhanh thực hiện kế hoạch không mấy ông bà phát hiện ra thì vỡ hết kế hoạch.
Vợ chồng tôi đi ra máy bay thẳng Nam tiến, vừa đến nơi thì hết vé chuyến gần nhất, khiến chúng tôi phải đợi mất tiếng đồng hồ để đi chuyến sau mà đến giờ đâu đã đi được ngay, chuyến đi bị hủy do máy bay trục trặc kỹ thuật. Thở dài ngao ngán ăn trực nằm chờ, rồi cuối cùng trời chập choạng tối chúng tôi cũng được mời lên máy bay. Đang đứng xếp hàng chờ kiểm tra hành lý thì bố mẹ tôi và bố mẹ Ngọc xuất hiện khiến chúng tôi lo sợ cố tình giấu mặt đi. Nhưng họ vẫn phát hiện ra gọi ầm ĩ hai ông bố cố tình chạy gần khu vực cấm của sân bay rồi gọi với giật chúng tôi trở lại:
- Các con không phải đi đâu cả hãy về nhà đã có hai ông bố ở đây rồi.
Hai bà mẹ nước mắt đỏ hoe nhìn thấy chúng tôi vội chạy ùa lại mà ôm chặt lấy các con, mẹ tôi khóc nấc lên vẫn cố nói:
- Mẹ xin lỗi con, mẹ không ngờ sự ngăn cấm của mẹ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng vậy, bố mẹ sợ các con lắm rồi, con hãy cầm hành lý Ngọc về nhà mình ở luôn nhé.
Hai vợ chồng tôi hạnh phúc nghẹn ngào chẳng còn tâm trạng nào mà giận mẹ nữa mà chỉ biết cố gắng sống thật tốt để bố mẹ khỏi thất vọng về hai đứa.
Bây giờ chúng tôi đã có hai đứa con gái 10 tuổ.i xinh xắn giỏi giang và năm nào vào ngày này vợ tôi cũng kể cho bọn chúng về kỷ niệm đáng nhớ trong đời của bố mẹ nó.
Theo Ngoisao
'Mày là tiến sĩ lại đẹp trai lồng lộng, con gái chế.t hết hay sao mà lại chọn đứa như Thị Nở thế kia?' Trước sức ép của mọi người và để bảo vệ vợ nên đi đâu tôi cũng chỉ đi một mình không dám cho vợ đi theo nữa sợ cô ấy tủi thân. Ngày đưa Len về ra mắt bố mẹ, ông bà đã phản đối kịch liệt với lí do hết sức trẻ con đó là nhìn con dâu xấu quá không vừa...