Cứ tưởng…
Trước cứ tưởng chết là hết, có bế tắc gì thì chỉ một cú nhảy lầu là xong. Giờ càng già càng sợ chết, dần hiểu ra, chết làm sao được khi mình còn bố mẹ, còn bạn bè, mình ra đi để lại buồn khổ cho họ thì có xứng không.
Lớn lên chút nữa có tình yêu, rồi lập gia đình, lại càng thêm ràng buộc. Đến lúc có con rất sợ chết, sợ con sẽ phải “liếm lá dọc đường” rồi nhận ra mình trở nên ham sống dù trong bất kể hoàn cảnh khắc nghiệt nào.
Ban đầu, cứ tưởng hợp nhãn người yêu, vừa lòng người ấy, hai người thương yêu, hòa hợp nhau là được, sau mới biết ý kiến, nhận định từ người thân của họ cũng góp phần vun vào hay bới ra không nhỏ.
Lúc chưa yêu và lúc mới cưới nghĩ vô cùng đơn giản, vợ chồng chẳng hợp thì chia tay sớm giải thoát cho nhau, nhưng rồi có con thì nhất quyết nắm chặt hôn nhân trong tay vì hoảng hốt nghĩ lại hình ảnh đứa cháu họ, bố mẹ ly dị, nó sống vất vưởng, chả ai dạy được, giờ có đánh chết nó cũng chả sợ.
Cứ tưởng có tiền sẽ mua được thức ăn ngon ngay, ai ngờ vẫn còn phải dành công sức mà nghiền ngẫm mấy cuốn sách, thực hành sau vài lần cháy khét mới được món ăn ưng ý.
Cứ tưởng vợ chồng là cái duyên trời se, sau mới biết vợ chồng không thể thiếu cái nợ, dứt được nợ thì có lẽ đã sang bên kia dốc cuộc đời.
Video đang HOT
Cứ ngỡ có con, mối quan hệ vợ chồng trở nên khăng khít hơn, mãi rồi cũng tỉnh ngộ cho rằng ai nghĩ thế thì thật ngây thơ, và công nhận quan điểm của đứa bạn sống với chồng gần một năm cho hiểu rõ tính nết hoàn cảnh, rồi mới quyết định có con không hề gàn dở tí nào. Đứa trẻ được sinh ra từ ông bố bà mẹ suy nghĩ chín chắn và có trách nhiệm với gia đình hẳn sẽ giảm phần nào rủi ro phải chứng kiến những đổ vỡ.
Ngỡ tưởng mình sống tốt, sống tử tế thì mọi người sẽ cư xử lại với mình như thế, giờ mới thấm câu ai đó nói: “Có thể bạn ăn chay nhưng không thể ngăn con bò húc vào bạn”.
Cứ tưởng ly hôn là hết, là đóng sầm lại tất cả mọi thứ, trải qua rồi mới hay, trong vài trường hợp nó sẽ mở ra một chân trời tự do mới và không đến nỗi quá bi đát.
Thế rồi sau đó lại tưởng bàn tay ta làm nên tất cả, tự mình sẽ nuôi dạy được con, chẳng cần đến ai chu cấp, mãi rồi mới hay vầng trăng khuyết sẽ mãi chẳng thể tròn, dù đầy đủ vật chất với tình cảm của mẹ luôn tràn ngập thì trong lòng con vẫn sẽ bị thiếu hụt gì đó…
Qua nhiều năm, cứ tưởng ta đã có lớn và có khôn, giờ mới biết, vẫn còn xanh và non lắm!
Theo VNE
Đánh mất tình yêu
Cuôc đời giông như môt giâc mông mà môi lân nghĩ lại là môi lân em không khỏi bàng hoàng. Thời gian qua đôi với em quả thât khó khăn.
Khi quyêt định buông tay anh em đã rât hy vọng rằng bàn chân mình sẽ bước nhanh hơn, nhưng có vẻ như mọi chuyên đã diên ra theo cách chẳng hê suôn sẻ. Hóa ra em đã bước châm quá, châm đên nôi mãi vân không thê quên được môt người.
Đã quá lâu rôi, vây mà sao đôi lúc em vân hay ngôi lặng thinh và thả trôi đâu óc mình theo những suy nghĩ miên man vê anh, vê em và cả vê ngày ây. Em biêt rằng mình vân chưa quên được, những ký ức đó quá sâu đâm, đên mức thời gian cũng không thê giúp em loại bỏ chúng ra khỏi trái tim mình.
Cuôc đời giông như môt giâc mông mà môi lân nghĩ lại là môi lân em không khỏi bàng hoàng. Mới ngày nào mình vân còn nắm tay nhau dạo chơi trên con phô vắng, em tung tăng chạy nhảy, hôn nhiên nói cười, anh kiên nhân đi theo phía sau, kiên nhân đợi chờ, kiên nhân chiêu chuông tât cả những điêu em muôn. Nhưng sự kiên nhân của con người có giới hạn, bởi vây nên anh không thê mãi mãi đợi chờ em.
Mảnh đât mà em ở lại thì vân đặc đây những kỷ niêm vê anh (Ảnh minh họa)
Đã môt khoảng thời gian dài hai đứa mình chẳng còn liên lạc. Nhiêu lân em từng rât muôn hỏi xem anh có đang sông tôt hay không nhưng sau khi câm điên thoại trên tay em suy nghĩ môt hôi lâu rôi lại tân ngân đặt xuông. Em chẳng biêt phải hỏi như thê nào, chẳng biêt phải soạn môt tin nhắn ra sao mà vừa đủ chân thành đê nghe được môt câu trả lời chân thât, lại vừa tự nhiên đê người được nhân tin nhắn không phải bân lòng.
Suy cho cùng thì giờ đây em và anh môi người đã thuôc vê môt thê giới khác. Xứ sở anh tới không những chẳng hê có em mà còn có bóng hình của môt người con gái khác. Nhưng mảnh đât mà em ở lại thì vân đặc đây những kỷ niêm vê anh. Có đôi khi em ngôc nghêch ngôi tự tay mở lại những hôp quà, đê nuôi tiêc những điêu mình đánh mât kê từ lúc quyêt định buông tay và đê biêt rằng có môt thời mình cũng đã từng được yêu thương rât nhiêu.
Nêu có cơ hôi được gặp lại anh môt lân em rât muôn sẽ trực tiêp nói với anh hai từ: " Xin lôi!". Có lẽ ở thời điêm hiên tai nó chẳng còn bât kỳ ý nghĩa nào cả, nhưng dù cho không thê cứu vãn được tình thê thì em nghĩ mình vân cân phải nói, bởi vì chỉ cân riêng môt mình anh hiêu và giữ lại trong lòng đã là quá đủ với em rôi.
Em đã chọn đuôi theo mơ ước và chính điêu đó đã khiên em đánh mât tình yêu của cuôc đời mình (Ảnh minh họa)
Em không dám trách cuôc sông, bởi cuôc sông vôn dĩ công bằng, khi người ta khát khao và cô gắng đạt được điêu này thì dĩ nhiên sẽ mât đi môt điêu khác. Em đã chọn đuôi theo mơ ước và chính điêu đó đã khiên em đánh mât tình yêu của cuôc đời mình. Nhưng chỉ có cái gì đã chọn ở bên ta và dù cho có bât cứ biên cô gì cũng vân mãi mãi ở bên ta mới là của ta, bởi vây nên chắc chắn anh không phải là của em rôi.
Em buông tay đê anh thoát khỏi những ràng buôc mà tự do ra đi tìm kiêm cho mình môt chân trời mới, còn em sẽ ở lại mảnh đât này và cô gắng thực hiên mơ ước của chính mình. Thời gian trôi qua, có lúc em nhớ anh rât nhiêu, cũng có lúc công viêc, cuôc sông cuôn em đi khiên cho nôi nhớ anh vơi bớt. Nhưng dù nhớ nhiêu hay ít thì cũng chẳng còn quan trọng nữa, miên là anh hạnh phúc, miên là em yên ôn với cuôc sông của riêng mình.
Theo VNE
Không dám yêu người khác vì lỡ 'vượt rào' Em năm nay 22 tuổi, là sinh viên đại học năm cuối. Từ năm đầu đại học em có quen và yêu một bạn trai bằng tuổi, bạn này làm công nhân của một công ty. Sau gần 4 năm quen nhau tụi em đã lỡ "vượt rào". Bây giờ khi đã gần ra trường thì gia đình và người thân bắt đầu...