Cú trả hận tình thật đau điếng…
Hóa ra chàng tới lại bên nàng đâu phải để yêu thương, che chở, mà là ủ mưu để trả hận tình.
Ngày đó, nàng là con gái cưng của một đại gia có tiếng trong ngành. Nàng xinh đẹp, có khí chất, ăn nói có duyên, và đặc biệt, xung quanh nàng được bao bọc bởi sự giàu sang, phú quý người thường khó có thể bì được. Được sống trong nhung lụa từ trong trứng nước đã tạo cho nàng bản tính kênh kiệu, khinh thường những kẻ nghèo khó, chỉ trọng những đối tượng có cùng đẳng cấp với mình.
Xung quanh nàng có nhiều người theo đuổi, trong đó có anh chàng nào không thuộc hàng công tử, thiếu gia, con cái cháu chắt của những gia đình danh giá, có địa vị đâu. Nàng xinh đẹp nhường ấy, cá tính là vậy, gia thế hoành tráng cỡ đó, việc được ngập trong những lời khen tặng, tán tỉnh của những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng nàng vẫn độc thân, vì nàng muốn chờ đợi 1 người thật xứng đáng dành cho mình.
Chàng gặp nàng trong một buổi tiệc của ngành. Nàng nổi bật như một đóa hồng kiêu sa, được không biết bao người vây quanh chúc tụng, lấy lòng. Còn chàng, một chân nhân viên quèn, vì có chút tài mọn mà được tháp tùng sếp tới buổi tiệc này. Đứng nhìn nàng từ xa, biết rằng ánh mắt nàng sẽ chẳng bao giờ chạm đến mình, nhưng chàng vẫn ngắm nàng 1 cách say sưa và mê đắm. Chàng thực sự đã yêu nàng mất rồi – ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó, chàng không hề che giấu ý định cưa cẩm nàng của mình. Mọi người cười cợt chàng là đũa mốc đòi chòi mâm son, nhưng chàng chẳng để ý. Đũa mốc thì sao, mâm son gì sao, một khi đã yêu nhau thật lòng? Vì nàng cũng làm trong ngành nên việc tìm được cách liên lạc với nàng và dịp để gặp nàng cũng không mấy khó khăn. Nhưng ngay từ khi chàng mới bắt chuyện, nàng đã tỏ rõ sự khinh thường và xem chàng như cỏ rác rồi. “Tôi không hẹn hò với ai đi xe giá dưới 80 nghìn USD, đeo đồng hồ không phải thương hiệu lớn của thế giới, mặc đồ không phải là đồ hiệu đẳng cấp, chưa nói tới chuyện tài giỏi, có phong thái” – nàng bĩu môi nói khi nhận thấy rõ ý đồ cưa cẩm của chàng. Tất nhiên, yêu cầu của nàng thì có lẽ tới trăm năm sau chàng cũng chẳng đáp ứng được. Nhà chàng nghèo, bản thân chàng lương lậu đủ ăn, dư một chút hàng tháng gửi cho bố mẹ ở quê, vậy thì lấy đâu ra những thứ như nàng đòi hỏi?
Video đang HOT
Nàng không biết rằng sau buổi cà phê đó, trong chàng chỉ còn nỗi hận tình (Ảnh minh họa).
Nhưng chàng vẫn không nản, vẫn hi vọng tấm chân tình của mình sẽ đả động được đến nàng, sẽ làm nàng thay đổi suy nghĩ. Có lẽ chính sự dai dẳng của chàng đã khiến nàng bực bội. Một tối, nàng bất ngờ hẹn chàng đến 1 quán café sang trọng. Mừng thầm vì nàng đã chịu gặp mình, chàng chuẩn bị chu đáo tới chỗ hẹn, thì thấy cả đám bạn sành điệu của nàng cũng ở đó. “Xin giới thiệu, anh chàng si tình bậc nhất quả đất, cho dù bị từ chỗi phũ phàng vẫn không từ nan!” – cả đám cùng phá lên cười trước lời giới thiệu của một người bạn nàng. Chàng đứng như trời trồng, lọt thỏm giữa những con người giàu sang ấy, trơ trọi giữa những tiếng cười đầy ác ý. Bàn tay chàng nắm chặt vì giận dữ, vì nhục nhã. Chàng quay đầu bỏ chạy, mang theo hình ảnh nụ cười mỉm đầy thản nhiên của nàng.
Đó là chuyện của 2 năm trước, còn giờ đây, nàng chẳng còn là nàng của ngày xưa nữa. Gia đình nàng làm ăn bị phá sản. Nàng từ trên trời rơi xuống vực thẳm, mọi thứ tiền tài vật chất, địa vị và cả những người bạn cùng đẳng cấp đều rời xa nàng. Nàng nghỉ việc, trốn chạy tới 1 nơi thật xa, chỉ muốn tìm đến cái chết để quên hết đi sự đời.
Nhưng chính chàng đã là người kéo nàng dậy, đem lại cho nàng sự che chở, hơi ấm tình người, tình yêu. Chàng nói, mấy năm qua không liên lạc gì với nàng không có nghĩa chàng đã quên nàng, thực ra chàng vẫn luôn dõi theo nàng với một tình yêu không hề thay đổi. Giờ đây, chàng nguyện là bờ vai vững chãi, là người đàn ông đi bên cạnh bảo vệ, nâng đỡ nàng. Nàng như người chết đuối vớ được cọc, trong sự tận cùng của nỗi tuyệt vọng, có một người với tấm chân tình như thế, nàng còn mong ước gì hơn. Có chàng ở bên, nàng dần vực dậy được tinh thần, lấy lại thăng bằng trong cuộc sống, đi tìm việc làm lại và bắt đầu một cuộc sống bình dị – thứ mà nàng trước nay có nằm mơ nàng cũng không thể mường tượng ra nổi. Xa rời những hào nhoáng của vật chất, nhưng giờ đây, sau khi đã cảm nhận rõ ràng sự ấm lạnh của tình người, sự đổi thay của thời thế, nàng lại thấy khá hài lòng. Có tình yêu của chàng nữa, nàng chỉ mong mọi thứ cứ mãi như thế này mà thôi.
Ngày phát hiện ra mình đang mang trong bụng đứa con của chàng, nàng mừng vui khôn xiết. Báo tin cho chàng, chàng cũng vui lắm. Trong đầu nàng ngập tràn hình ảnh một đám cưới ấm áp, rồi một mái ấm gia đình nơi đó có chàng, nàng và những đứa trẻ. Nhưng chưa đầy 1 tuần sau, chàng bất ngờ nói lời chia tay với nàng, lí do: hết yêu và chàng đã có người khác! Rồi trong sự ngỡ ngàng đến đau đớn cùng cực của nàng, chàng công khai tình mới – là cô nàng đã thầm thích chàng từ lâu! Mọi thứ thay đổi quá nhanh khiến nàng choáng váng không gượng dậy nổi. Cả ngày lẫn đêm, nàng chỉ biết quay cuồng trong những câu hỏi “Tại sao” mà không có lời đáp. Điên cuồng tìm đến chàng mong 1 lời giải thích, cuối cùng thì chàng cũng tỏ lòng tốt bụng lí giải: “Em nghĩ anh không có lòng tự trọng sao mà đi yêu 1 kẻ đã hạ nhục anh trước bao nhiêu người chứ? Điều anh muốn chính là cho em biết cảm giác của anh của 2 năm về trước đấy”.
Bước đi vô định mặc cho cơn mưa tầm tã xối xuống người, trong nỗi cay đắng muôn phần nàng muốn gào thét lên với trời cao, sao lại đẩy nàng đến tình cảnh này. Từ vực thẳm, chàng kéo nàng lên, nhưng rồi lại đẩy nàng xuống 1 hố sâu hơn gấp vạn lần. Hóa ra, từ cái ngày ở quán café đó, chàng đã ôm trong lòng một nỗi hận thấu tim…
Theo Phununews
Có phải tình yêu đáng sợ lắm không?
Em khao khát muốn có được tình yêu trọn vẹn, không cần đẹp như mơ chỉ cần người ta thương em thật lòng. Hay đơn giản chỉ là bên nhau mặc bao sóng gió của cuộc đời như bao cặp đôi khác. Nhưng càng tìm lại càng không thể thấy được. Càng tìm càng thấy lo sợ. Tình yêu với tôi là thứ gì đó ố vàng, nhạt nhòa, mờ ảo. Nó khiến em lạc lõng, bơ vơ giữa bao người. Khiến trái tim em xót xa bật khóc vì những người chẳng đáng...
Vượt qua bao nhiêu tháng ngày đau khổ, em vẫn tự trách mình ích kỉ với chính bản thân. Chỉ vì một chút dại dột để rồi trái tim lại đau thật nhiều!
Em chưa từng trải qua một mối tình nào trọn ven. Lần thì đơn phương, lần thì mập mờ, lần thì lại nửa vời rồi ra đi. Em không thể tin rằng yêu thương là cả hai sẽ thật hạnh phúc. Không phải cứ cho đi là nhận được lại, không phải cứ chờ đợi,nuôi hy vọng là sẽ được đền đáp!
Mong ước của một đứa con gái như tôi chỉ là tìm thấy cho mình một nơi để tựa vào. Để được yêu thương và che chờ. Nhưng cứ tìm mãi, tìm mãi vẫn chẳng có gì tồn tại. Thứ mà tôi nhận lại chỉ là vô vàn những xúc cảm khiến con người ta vỡ òa trong nước mắt vì đớn đau.
Tình yêu là gì? Nó có lẽ là câu hỏi khó trả lời nhất. Khi mà em muốn dừng lại việc tìm kiếm cho mình một yêu thương ở nơi nào đó trong cuộc sống này thì ai đó lại tới. Nói với em rằng sẽ dắt tôi đi qua bao tháng ngày mưa đêm ướt lạnh đôi hàng mi. Cho tới khi em mủn lòng, sẽ định gọi đó là tình yêu của đời mình thì người ấy lại ra đi. Một vài lần như thế, ddooi khi em cảm thấy rất sợ. Bản thân không thể tìm thấy lấy một nơi yên bình trong lời nói của bao nhiêu người đã ra đi ấy và cả những người về sau nữa. Có lẽ thứ khiến em thấy an tâm nhất vẫn là mối tình chỉ một mình em biết - tình đơn phương. Có thể nó sẽ là niềm đau khổ, dằn vặt nhưng ít nhất em cảm thấy có thể tin vào chính mình, tin vào tình cảm của mình dành cho người ta
Em khao khát muốn có được tình yêu trọn vẹn, không cần đẹp như mơ chỉ cần người ta thương em thật lòng. Hay đơn giản chỉ là bên nhau mặc bao sóng gió của cuộc đời như bao cặp đôi khác. Nhưng càng tìm lại càng không thể thấy được. Càng tìm càng thấy lo sợ. Tình yêu với tôi là thứ gì đó ố vàng, nhạt nhòa, mờ ảo. Nó khiến em lạc lõng, bơ vơ giữa bao người. Khiến trái tim em xót xa bật khóc vì những người chẳng đáng.
Dù thế, em biết mình vẫn cần một tình yêu. Nhưng em không còn đủ can đảm để tiến đến với nó. Không phải những cảm xúc lúc nào cũng có thể diễn tả ra bằng lời. Thật không dám hy vọng về một tương lai sau này. Không dám chờ đợi thêm một lời tỏ tình từ bất kì ai. Bởi em đã từng rất tin vào ai đó, những cuối cùng thì cũng có còn lại gì. Còn lại chỉ là trăm thứ cảm xúc hỗn độn trong em.
Em không biết những ngày về sau, khi có được một tình yêu trọn vẹn thì sẽ như thế nào. Nhưng giờ đây tình yêu đối với em chỉ là một khối u sầu, như cuộn chỉ rối chẳng thể nào gỡ bỏ. Từng ngày, từng giờ cái thứ gọi là tình yêu ấy hành hạ bản thân em với vô vàn những điều mâu thuẫn nhau. Phải làm sao khi yêu thương đáng sợ như thế?
Cứ ước muốn được yêu một ai đó thật dài lâu, thật sâu đậm với tất cả tình cảm chôn chặt trong trái tim mình. Nhưng rồi người đi quá vội vàng! Tất cả chỉ dừng là cái nhìn ngang qua nhau, chạm tay rồi vụt mất. Tình yêu có là phải tàn nhẫn như thế không?
Dường như với emtình yêu chỉ là gì đó rất nhiều xót xa, rất nhiều nước mắt và rất nhiều đơn đau nữa! Vậy mà vẫn muốn hy vọng, vẫn muốn yêu thương. Bởi một người con gái dù có thật sợ yêu thương ấy nhưng vẫn muốn có được một vòng tay che chở yêu thương mình. Nhưng biết được rằng bao giờ sẽ tìm tới được nơi chốn ấy trước khi trái tim gục ngã?
Theo Blogtamsu
Có phải phụ nữ thông minh, xinh đẹp cũng không bằng may mắn? Đường chỉ tay nằm trong lòng bàn tay mình, sướng hay khổ, nắm hay buông đều do chính bản thân mình quyết định. Đừng đổ lỗi cho số phận, một ngày không xa, bạn sẽ hối hận khi đặt hạnh phúc cả cuộc đời vào ván bài đen đỏ đấy. Tôi đọc được câu nói này của một vài bạn trong list friend...