Cứ thử “sống thử” rồi biết
Trong đầu tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi khái niệm “sống thử” mà anh nói với tôi. Năm tôi 18 tuổi, trong một lần anh về thăm nhà, tôi ôm quần áo trốn theo anh vào TPHCM sau khi chúng tôi ở bên nhau suốt một đêm trong ngôi nhà hoang bên bờ sông.
Năm đó anh 23 tuổi, vừa mới tìm được việc làm ổn định sau 1 năm ra trường. Đó là một ngày cuối tháng 8. Tôi đang chờ kết quả thi đại học nhưng không hi vọng mình sẽ thi đậu. Kết quả đúng như vậy. Khi biết tôi không trúng tuyển, anh bảo: “ Em cứ ở nhà ôn bài sang năm thi lại, anh đủ sức nuôi vợ mà”.
Tôi rất cảm kích trước tình cảm và sự chăm sóc anh dành cho tôi nên khi anh rủ “Vào Sài Gòn ở với anh đi”, tôi lén ba mẹ trốn theo anh ngay. Tôi nghĩ, mình đã là vợ anh kể từ buổi tối chúng tôi ở với nhau trong căn nhà vắng bên bờ sông. Còn anh thì bảo: “ Bây giờ người ta sống như tụi mình thiếu gì. Gọi là sống thử đó em”. Tôi hỏi “ sống thử là sao?” thì anh bảo: “ Sống thử là… thử sống với nhau xem có hợp không…”. Tôi lại hỏi: “Nếu không hợp thì sao?”. Anh gạt đi: “Thôi, đừng hỏi lung tung”.Thế nhưng trong đầu tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi khái niệm “sống thử” mà anh nói với tôi.
Tôi ở nhà vừa ôn bài, vừa làm tròn vai một người vợ hiền. Mỗi tháng lãnh lương, anh đưa cho tôi 2 triệu để chợ búa, cơm nước và những thứ linh tinh trong nhà. Các khoản tiền lớn hơn như tiền nhà, đi đám tiệc, điện nước… thì anh lo. 18 tuổi nhưng đã quen sống cực khổ ở quê nên với tôi, cuộc sống hiên tại là quá sung túc, đủ đầy. Tôi lại chẳng phải vất vả chuyện ruộng đồng hay ngồi chợ thay mẹ những khi mẹ tôi đau ốm hoặc có việc bận.
Chuyện tôi “bỏ nhà theo trai” đã lan truyền khắp xóm. Ba mẹ anh sang gặp ba mẹ tôi để xin lỗi và xin phép cho chúng tôi ở với nhau. Ba mẹ tôi vẫn còn giận nên không đồng ý. Dù vậy, chúng tôi cũng nghiễm nhiên thành vợ chồng dù chẳng cưới hỏi, đăng ký kết hôn.
Có thể nói, năm đầu tiên chung sống tôi thật hạnh phúc. Anh đi làm từ sáng đến tối mới về. Cơm nước xong, anh chở tôi đi chơi một vòng, sau đó trở về phòng trọ, “hai vợ chồng” ôm nhau thủ thỉ đủ chuyện trên trời, dưới đất. Và điều hạnh phúc nhất đối với tôi có lẽ là những phút giây được làm vợ. Anh yêu tôi thật say đắm, nồng nàn. Anh bảo, anh yêu tất cả mọi thứ trên cơ thể tràn đầy nhựa sống của tôi. Đến nỗi, nhiều khi ở nhà một mình, tôi hay nhắm mắt lại hình dung những phút giây tuyệt vời bên anh và nhìn đâu trên cơ thể mình cũng thấy dấu vết những nụ hôn như thiêu đốt của anh…
Tôi nghe lời anh đến bệnh viện bỏ thai nhưng trong lòng thấy rất nặng nề với cảm giác mình đã giết con (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Năm sau tôi thi lại và tiếp tục trượt. Tôi quyết định đi làm nhưng anh không đồng ý mà bảo tôi học nghề. Anh bảo đủ sức lo cho tôi học hành để có một nghề nghiệp ổn định sau này. Vậy là tôi đi học nghề. Thương anh, tôi cố gắng vừa đi học, vừa lo toan chuyện nhà cửa, cơm nước để anh yên tâm làm việc, kiếm tiền.
Năm 2008, tôi học năm thứ hai, cũng là năm cuối ở trường nghề thì có thai. Đó là kết quả một lần chúng tôi gần gũi mà quên phòng ngừa. Anh khuyên tôi nên bỏ vì tôi đang học hành dở dang, vợ chồng lại ở nhà thuê và khi đó tình hình kinh tế khó khăn, công việc của anh không được suôn sẻ. Tôi nghe lời anh đến bệnh viện bỏ thai nhưng trong lòng thấy rất nặng nề với cảm giác mình đã giết con…
Chính vì cảm giác ấy đeo đẳng mà tôi suy sụp và đổ bệnh phải nghỉ học và không thể tốt nghiệp. Điều đáng nói là từ đó, tôi luôn bị ám ảnh chuyện có thai nên những lần gần gũi chẳng còn được như trước. Thậm chí tôi rất sợ và luôn tìm lý do để né tránh.
Cho đến một ngày, anh trở về nhà lúc 2 giờ sáng trong trạng thái say mèm. Tôi phát hiện trong ví anh có một tấm danh thiếp sực nức mùi nước hoa. Từ hôm đó, chuyện anh đi sớm về trễ trở nên thường xuyên. Tôi hỏi thì anh quát nạt và có lần đã đánh tôi. Anh bắt đầu “mày, tao” với tôi và lầm lì ít nói. Anh rất ít ăn cơm ở nhà và không đưa tiền cho tôi nữa. Rồi anh cũng không về phòng trọ.
Tới tháng chủ nhà đòi tiền, tôi gọi thì anh chửi thề và bảo tôi là đồ ăn hại. Sau đó anh về đóng tiền nhà và thu dọn quần áo. Tôi ôm chân anh khóc: “ Anh hết thương em rồi sao?“. Anh hất tôi ra: “ Tao chán mày rồi. Từ nay thân ai nấy lo, đừng có làm phiền tao nữa“. Nói rồi, anh co chân đá tôi một cái, sau đó dắt xe bỏ đi.
Tôi không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy nên gọi điện cho ba mẹ anh. Họ thương tôi nhưng cũng không biết làm sao. Tôi không dám về nhà vì sợ ba mẹ tôi buồn. Sống vất vưởng, trong túi chẳng có tiền, tôi đành xin đi làm ở một quá cà phê gần Khu Công nghiệp Sóng Thần. Rồi tôi gặp người đàn ông ấy. Ông ta đã ly dị vì vợ không đẻ được con. Ông ta nói sẽ bảo bọc tôi và muốn tôi sinh cho ông ta một đứa con. Tôi đòi ông ta phải cưới hỏi đàng hoàng nhưng ông ta bảo, cứ sống thử trước đi, nếu thấy hợp nhau thì cưới cũng không muộn.
Tôi đang chán nản chẳng thiết gì nữa nên chấp nhận. Tuy nhiên, chẳng hiểu có phải vì lần phá thai đầu tiên để lại hậu quả hay vì tâm lý tôi không ổn định nên mãi mà tôi chẳng thể có thai. Được gần 1 năm thì tái diễn cảnh cũ: Người đàn ông của tôi đi với người phụ nữ khác. Và lần này, ông ta mang về cho tôi một căn bệnh trước khi tôi kịp nhận ra hậu quả của lần sống thử thứ hai này…
Tôi đã mất gần 6 tháng để trị bệnh. Nhưng giờ đây, dù bệnh tật đã bị đẩy lùi nhưng vết thương trong tâm hồn tôi thì không có thuốc thang nào chữa khỏi…
Theo 24h
Khi chồng mê hotgirl
Mình thề, mình xin thề rằng không bao giờ mình tha chồng đến cái "động quỷ" ấy nữa. Mà cụ thể ở đây là Vincom. Hay cụ thể hơn, là Mega.
Mà than ôi, mình thì là 7X! Già nửa đời người chưa từng dám một lần mặc váy, chưa từng một lần tự tin gây hiểm họa cho ai, nói gì đến chuyện níu cổ ôm eo tài tử, dù "hình ảnh chỉ có tính chất minh họa"...
Vậy mà ngu chưa, tháng ít nhất một lần, mình lại sa chân vào "động quỷ" kia. Và ngu nhất là còn không đi một mình, mà nhất định phải có phu quân hộ tống, y như một phu nhân mệnh phụ.
Mà phu quân của mình thì "xin lỗi, cũng chỉ là... thằng đàn ông", hỏi sao mắt mũi không hấp háy, khi gặp phải cơn cuồng phong mang tên hotgirl 9X không dưng đồng loạt túa ra từ "động quỷ" ấy? Và không chỉ mắt mũi hấp háy, mà tệ hơn, còn là yết hầu chuyển động dữ dội, cho thấy có một khối cảm động đang di chuyển với một tốc độ cực mạnh, từ tim lên não, rồi trên đường đi gây bão tại yết hầu.
Trong phút chốc, kẻ yếu bóng vía nọ quên vợ (của đáng tội là trong hoàn cảnh đó, họa có điên mới nhớ) và quên con (thực ra đang ở nhà với giúp việc), để được toàn tâm toàn ý với bảng thực đơn không mất tiền kia. Bỏ mặc ả vợ 7X đứng "trơ gan cùng tuế nguyệt", khiến lần đầu tiên trong đời, một đứa mù văn chương như ả bỗng thông minh đột xuất, khi cùng lúc bùi ngùi nhớ đến "Khi người ta trẻ" của Phan Thị Vàng Anh lẫn "Nhớ rừng" của Thế Lữ. Lần đầu tiên, ả thấu hiểu sâu sắc cái cảm giác "Gặm một mối căm hờn trong cũi sắt (thực ra chồng ả luôn sẵn lòng phá khóa giúp) - Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua (thực ra qua nhanh vô cùng) - Khinh lũ người kia ngạo mạn ngẩn ngơ - Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm" (ý này Thế Lữ ám chỉ bọn hotgirl là cái chắc!)...
Anh này thì cho phép em được gọi bằng "ông", tức: Dùng từ mông trở xuống (Ảnh minh họa)
Vậy sao ta vẫn cứ tuần tuần, tháng tháng vác mặt đến Vincom, chỉ để "chịu ngang bầy cùng bọn gấu (à quên, bọn gái) dở hơi" kia chứ? Trong khi ta hoàn toàn có thể vác đĩa về nhà, và cùng chồng ta xem phim lẫn... đóng phim khi cao hứng? Hay ít ra là mò đến những điểm chiếu mới của Mega mà bọn hotgirl kia còn chưa kịp cập nhật (thực ra chúng nó cập nhật rồi, nhưng lại thường ưa chọn những chỗ đông người cơ!). Sao ta cứ thích tự đẩy ta lẫn chồng ta vào thế khó thế nhỉ, khác nào về nhà để tiền hớ hênh rồi kêu giúp việc hay tắt mắt? Mình làm mình chịu, kêu mà ai thương!
Vì sao ư? Vì thực ra, ta nghĩ lại rồi, và cũng tính hết cả rồi. Và càng tính thì là càng nản. Vì lúc này, hotgirl như một thứ virus tràn ngập khắp nơi, họa có bịt mắt chồng thì hắn cũng sẽ vẫn "nhìn xuyên tường" được như thường, cấm vào mắt! Nói đâu xa, đến điện thoại của mình, tên chủ thuê bao có chữ "Thị" rành rành, vậy mà hôm rồi vẫn nhận được một cái tin rác, đến là mê hoặc, cứ như đang phát động chiến dịch "Nude để thiền" vậy: "Hotgirl 16, xinh run người, hot clip full HD, bớ anh em, gái xinh không chịu nổi! Tải miễn phí: www://... (À, không ngu dẫn link nhé, quá bằng "cõng rắn cắn gà nhà" à!). Thế nên, chi bằng, thay vì "quản không được thì cấm", ta chọn cách sống chung với lũ đi! Để cho chồng ta thấy hotgirl giờ nhiều như lá mùa thu (dưới đất), nên tốt nhất là... giẫm lên, và bỏ qua. Lịch sử loài người đã cho thấy: Để đàn ông bớt quý một món gì, tốt nhất, hãy chứng minh cho họ thấy món đấy không hề hiếm!
Mà đúng là không hề hiếm. Vì trong một cơ quan èo ọt như cơ quan mình và chồng mình (hai kẻ lừa nhau theo nguyên lý "gà què ăn quẩn cối xay") mà cũng có hotgirl kia mà! Dù em này chân không hề dài, và cho đến nay vẫn chưa thấy diện váy ngắn (chắc không phải vì đạo đức). Nhưng đã phàm là 9X, nhất là lại ở một chỗ chủ yếu toàn "đất dành cho người già" như cơ quan mình, thì mặc nhiên em ý được coi là hotgirl thôi. Nếu không muốn nói là "hotgirl hàng hiếm", không khác gì em Kiều Anh hát ca trù ở VN's Got Talent. Và đau nhất là ngay từ đầu, em ý được phân công về đúng ban của chồng mình, gồm 3 đực rựa, đều đã bị: "trói" và đều đang rơi vào tình trạng chán vợ ở "giai đoạn cửa sổ".
Mới về được đâu như dăm hôm, đã thấy em ý nổi tiếng khắp toàn thể cơ quan vì giai thoại: Nghe nhạc hiệu đoán chương trình. Cụ thể, em ý phân loại: Anh này thì cho phép em được gọi bằng "ông", tức: Dùng từ mông trở xuống. Anh kia, thì gọi bằng "chú", tức: Dùng từ vú trở lên. Còn anh kìa, thì sẽ là "ba", tức: Dùng từ A đến Z. Và đau nhất là người được em ý quyết định gọi bằng "ba" lại chính là người mình gọi bằng chồng, dù trước nay cũng đã trót dùng từ A đến Z (hẳn em ý chưa kịp cập nhật thông tin là "sư tử Hà Đông" đang ở cùng "chuồng" với "ba" lẫn hotgirl).
Thành thử ra, từ bữa em ý xuất hiện, câu hỏi thăm cửa miệng của mình với "ba" thường là: " Sao? Đến N hay M rồi?", thì trăm lần như một, "ba" đều khảng khái đáp: " Hiện tại, chỉ mới cấp phép cho cháu nó gọi bằng ông!". Ông? Ý là hạn ngạch dùng từ... mông trở xuống? Mèng đéc ơi! Má ơi! Thế cũng đủ chết vợ con nhà người ta rồi còn gì! Sao nó không thương mình, chuyển từ "ông" qua "chú" cho rồi! Vì đến giờ phút này, "phần trên" của khổ chủ, sau rất nhiều đêm gục đầu trước máy (không khéo để xem hotgirl lộ hàng cũng nên!), mình xét thấy cũng có thể đem biếu không được rồi.
Và vì em ý mãi không chịu đổi cách xưng hô, nên có một bận, tình cờ gặp nhau trong thang máy, mình đã toan giới thiệu, mình là "manager của ba", để em ý biết đường tránh ra, đỡ cầm nhầm, thì em ý, chưa gì đã nhanh nhảu hỏi (không biết có phải hỏi đểu): " Cô xuống tầng mấy, để cháu bấm luôn cho ạ?". Toát hết cả mồ hôi. May mà nó chưa gọi mình bằng bác. Còn nếu như chẳng may lỡ dại gọi đây bằng "bà" nhé, thì thề là kiểu gì cháu cũng dính chưởng của bà, cháu nhé, ít nhất là trong bán kính của phương án "chú", vì nó đã đi quá xa giới hạn chịu đựng của bà!
Mà thôi, làm ơn bấm giúp "tầng trệt thiên đường" đi cho bà nhờ! Sống khổ sống sở thế này, chết quách cho rồi!
Theo 24h
Tôi không thể bỏ giọt máu này Khi quyết định buông xuôi tất cả là lúc tôi phát hiện mang trong mình giọt máu của anh. Anh không phải là tình đầu của tôi, nhưng lại là người mà tôi yêu bằng hơn chính bản thân mình. Khi chúng tôi bắt đầu, tôi đã nói cho anh nghe về quá khứ của mình, anh đã ôm lấy tôi và nói...