Cú sốc…
Chị chua chát nghĩ đến những cử chỉ âu yếm của anh và cô gái đó. Nhắm nghiền mắt lại, chị ước cơn ác mộng này sẽ qua đi…
Chị ngửa mặt lên trời và cười thật to, tiếng cười chua chát lọt thỏm trong căn nhà rộng lớn. Sạch sẽ và tươm tất quá, chị không nghĩ mình sẽ tiếp tục được sống trong căn nhà quá hoàn mỹ như thế. Chị ngồi xuống ghế và ngắm nhìn mọi thứ, đây đúng là mái ấm gia đình chị, nhưng sao tấm hình ngày cưới không còn hiện diện trong căn phòng ngủ, nơi chị luôn thấy ấm áp, là điểm tựa những khi chị mệt mỏi. Chị cứ nghĩ nó đã được đóng đinh cố định, không thể tháo rời khỏi bức tường vững chãi, cũng giống như tình yêu bền chặt của anh. Nhưng đến bây giờ chị mới biết, nó vân thật dễ dàng đê thay đổi, chỉ cần con người ta khéo léo che đậy thì điều đó chẳng có gì khó.
Chị ngửi mùi áo quần nức hương thơm. Những bộ đồ sặc sỡ, mát mẻ chưa bao giờ chị dám mặc lại được phơi một cách công khai trên sân thượng. Chị đã nghĩ: “Hóa ra đó là cái anh cần, chắc cô ta phải biết cách chiều chuộng lắm…”. Bàn tay của người phụ nữ này không tồi chút nào, chị mở nắp nồi và nhìn vào chỗ thức ăn còn thừa, chị tưởng tưởng đến khuôn mặt rạng ngời của anh khi nếm chúng, nghĩ đến lời ca tụng của anh khi gắp từng miếng cho lên bát và thưởng thức, chị nghe tim mình đập mạnh, xót xa.
Chị cứ nghĩ anh quan tâm đến mình, đến sự nghiệp của vợ nên mới đốc thúc chị tham gia chuyến công tác dài ngày của công ty. “Vì tương lai của em…”, chị đã tin, đã cảm động bao nhiêu vì những lời nói đó. Chị cứ như một con ngốc, lo cho anh sẽ ăn uống ra sao, lỡ ốm đau thì phải làm thế nào… Chị không nghĩ anh đã có một bàn tay chăm sóc, quan tâm tận tình đến thế.
Chị đã bỏ ngoài tai những lời khuyên, lời cảnh báo của bạn bè. Chị đâu để ý lời người ta khi họ nói anh ngoại tình. Trong tim chị, anh quá đỗi chân thành. Một người hy sinh vì chị, vì tương lai của chị như anh, sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Giờ nghĩ lại, cái lớp mặt nạ ấy, sao anh ta có thể đeo trong thời gian dài và nghệ thuật như thế?! Cả cái câu nói “tương lai của em..” anh dành cho chị, dôi trá nhưng sao nó lại có thê dê dàng phát ra trơn tru từ miêng anh mà không chút ngượng ngập? Chị thấy thật đáng sợ, chị thấy nể sợ người chồng đức cao vọng trọng của mình thêm gấp trăm ngàn lần. Chị tự hỏi, phải sống không đúng với bản chất, có bao giờ anh ta cảm thấy khổ sở, ức chế?!
Khi nghe cô bạn thân nói chồng chị đang mặn nồng với một cô gái ở trong nhà mình. Chị đâu dám tin, chị nghĩ bạn chỉ nhầm thôi, anh đàng hoàng lắm, anh biết hy sinh lắm… Chị không biết nữa, nhưng nói đến đó bỗng dưng chị òa khóc. Linh tính của một người đàn bà khiên chị khóc. Trước đây chị đâu nghi ngờ, sao bây giờ chị lại khóc khi nghe cái tin mình chưa tận mắt kiểm chứng. Có lẽ là do vài cái tin nhắn mà anh lén lút, giâm giêm chị khi chị vừa mở điên thoại, còn chưa kịp đọc rõ ràng. Nhưng giờ đây cái tin nhắn mà chị nghĩ rằng người ta gửi nhâm bắt đâu giày vò chị, ám ảnh chị mãi không thôi: “Cảm ơn chị đã tặng chồng cho em, dù chỉ là mấy ngày….”. Chị tin tưởng anh còn hơn cả bản thân, chẳng lẽ chỉ vì vậy mà chị lại hạch sách anh, người luôn lo lắng, bảo vệ chị?
Video đang HOT
Nghĩ vậy nhưng chị lại thấy đôi chân mình bước đi, chị thấy trong thoáng chốc, mình đã trở về căn nhà quen thuộc. Và những gì đang diễn ra, tất cả cứ quay mòng mòng trong đầu chị. Bỗng nhiên chị nhớ từng câu từng chữ trong tin nhắn đó, nhớ cả lời cô bạn khi thấy chồng chị âu yếm với một người phụ nữ khác trong nhà mình. “Em họ”, chị nghĩ lại hai từ mà anh dùng đê chỉ đích danh cô nàng kia với bạn mình mà thấy thật kệch cỡm, chua chát.
Nhắm mắt lại, chị tựa mình vào ghế, chị nghĩ đến tấm ảnh cưới trong phòng ngủ, nghĩ đến giây phút hạnh phúc của chị trong ngôi nhà này. Chị tưởng tượng đến cả những cử chỉ âu yếm của anh và cô gái đó… Chị ước mình có thể bình tâm trở lại.
Tiếng cười khúc khích vang lên, cánh cửa bật mở. Nụ cười trên môi anh vụt tắt, anh buông vội bàn tay đang choàng qua eo cô gái. Chị cười thật tươi và tiến đến: “Chào em, em là em họ của chồng chị hả, sao giờ em mới đến chơi…?”. Nhìn qua anh, chị thấy mặt anh tái xanh khi thấy tờ giấy li hôn nằm cạnh tấm ảnh cưới đặt ngay ngắn trên bàn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu nhầm... em họ
"Thằng Quân nó là em họ mày đấy, không thể yêu nhau được đâu con ạ. Ông ngoại mày với bà ngoại nó là hai anh em ruột. Không ai người ta cho chúng mày lấy nhau đâu..."
Em vượt cả quãng đường dài gần 200km để về quê dự đám cưới cô bạn thân trong tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Ngày hôm nay không nhiều nắng, nhưng bầu trời thì vẫn cứ trong xanh, thăm thẳm và cao tít, giống như chỉ để trêu ngươi những cặp mắt của thế gian. Nhìn thấy đấy, nhưng sao cứ xa vời vợi, cũng giống như anh.
Đám cưới rộn ràng và vui vẻ lắm, cho đến tận lúc họ nhà trai đến rước dâu. Em sững sờ đến lặng cả người đi khi gặp lại anh trong đoàn người theo sau chú rể. Anh bây giờ nhìn đĩnh đạc và rắn rỏi, khác hẳn với những nét thư sinh của ngày xưa. Đã 4 năm rồi không gặp, vậy mà lòng em vẫn quặn lại khi nhìn thấy dáng anh.
Anh không còn xưng hô "anh - em" như ngày xưa mình vẫn gọi, mà cũng chẳng phải là "chị - em" giống như đáng lẽ ra là phải thế. Vậy nên câu chuyện gượng gạo của chúng mình diễn ra chưa đến mười phút rồi cả hai đều tự kiếm cớ rút lui. Có lẽ khoảng thời gian bốn năm là chưa đủ để chúng ta vượt qua được những nỗi mặc cảm từ sâu thẳm trái tim.
Ngày đó gia đình anh từ trong Nam chuyển về quê sinh sống. Nhà anh cách nhà em tới 2km đường bộ, nhưng vì học chung trường nên chúng mình thường xuyên gặp nhau, và rồi yêu nhau. Tình yêu học trò ngây ngô và khờ dại, nhưng có lẽ chính vì thế nó lại trở thành những kỷ niệm không dễ để quên, nhất là đối với cả anh và em, vì đó đều là mối tình đầu.
Chúng mình yêu nhau, cùng bảo ban nhau học tập, cố gắng phấn đấu vì tương lai hai đứa. Năm em đỗ vào đại học thì anh cũng đang là chàng sinh viên năm thứ hai. Em hân hoan đưa anh về nhà ra mắt, với mong muốn để bố mẹ yên tâm hơn khi biết ở trên trên trường, em đã có một chỗ dựa vững chắc và tin cậy là anh.
Nhưng có ai ngờ đâu, đó lại là cuộc gặp gỡ định mệnh của chúng mình. Lúc anh về rồi, mẹ gọi em vào trong phòng và tuyên bố: hai đứa mình nhất định phải cắt đứt quan hệ yêu đương. Mẹ bảo, thà đau một lần rồi thôi, còn hơn nếu cứ kéo dài thì sau này thế nào cũng sẽ phải hối hận: "Thằng Quân nó là em họ mày đấy, không thể yêu nhau được đâu con ạ. Ông ngoại mày với bà ngoại nó là hai anh em ruột. Không ai người ta cho chúng mày lấy nhau đâu. Từ trước tới giờ mày chỉ cắm đầu vào học, còn bố mẹ lại chỉ mải lo làm ăn, không dạy dỗ và bảo ban về quan hệ họ hàng cho đến nơi đến chốn nên mới để xảy ra chuyện này, bố mẹ có lỗi. Nhưng bây giờ mẹ biết rồi thì mẹ nhất quyết không đồng ý đâu. Chia tay đi con ạ".
Ngỡ ngàng, em ngây người ra, cố định thần lại, chỉ hy vọng mình đang ở trong một giấc mơ. Em trống rỗng, không biết nên làm điều gì cho phải. Những ngày sau đó, em quyết định nghe theo lời mẹ, chia tay với anh. Nhưng tình yêu đâu phải là thứ có thể dễ dàng sai khiến. Mình cứ xa nhau, rồi lại quay lại vì không thể sống thiếu được nhau.
Khi quay lại, dường như ở cả hai đứa đều xuất hiện một ranh giới, to lớn lắm, mà lại vô hình. Khi người ta lo lắng về một vấn đề gì cực kỳ quan trọng thì thường hay nổi nóng. Em và anh cũng không nằm ngoài quy luật đó. Mình cứ nói chuyện, hay gặp một lúc là lại cãi vã, hoặc giận dỗi nhau, mặc dù cả hai đều rất yêu nhau, và những sự giận hờn đó chỉ là vì đang lo sợ về ngày mai không xa.
Dằn vặt, đau khổ như thế trong vòng hơn một năm thì anh quyết định chính thức chia tay. Anh bảo rằng sẽ đến một vùng đất mới, tập sống một cuộc sống mới, để quên đi những ký ức về em. Và rồi anh đi du học theo chương trình tài trợ của một công ty liên doanh với nước ngoài. Còn mình em ở lại, vô hồn.
Từ ngày đó chúng mình không gặp nhau, cũng chẳng còn liên lạc. Em có thử yêu thêm hai lần nữa, nhưng rồi mọi chuyện cũng chẳng đi tới đâu, vì trong trái tim em, chưa người nào có thể thế chỗ được anh.
Hôm nay, gặp lại anh trong đám cưới, em cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn. Bao kỷ niệm ngày ấy lại ùa về. Nhói đau... Dẫu biết rằng em sẽ phải quên anh, nhưng sao khó quá. Có lẽ chỉ đến khi nào tận mắt nhìn thấy anh cưới vợ, sinh con, sống một cuộc sống vui vẻ thì lúc đó em mới yên lòng. Cầu chúc cho trái tim em bình yên, cho ngày xưa của em được hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
9 cách để 'đong đưa' với chàng Chẳng nam giới nào muôn tán tỉnh môt cái "côt điên". Vì vây, bạn cân phải "đong đưa" với chàng môt cách có nghê thuât. Tán tỉnh là môt nghê thuât, và nó là sự "hợp tác" giữa hai bên. Không người đàn ông nào dại dôt đi tán tỉnh môt con người khô khan, cứng đơ mà không có chút "tín hiêu"...