Cụ ông nhận nuôi hơn 200 đứa trẻ, làm lễ cưới cho ‘con trai’ không cùng máu mủ
Nhận nuôi cậu bé mồ côi cha, người đàn ông dốc lòng chăm sóc, giúp cậu học hành thành tài. Mới đây, ông còn đứng ra tổ chức một lễ cưới ấm áp, hạnh phúc cho ‘con trai’ không cùng máu mủ.
Cưới vợ cho “con trai”
Ngày 20/3 vừa qua, ông Nguyễn Trung Chắt (SN 1952, Lạng Sơn) đứng ra tổ chức lễ cưới cho “con trai” Quốc Hưng (SN 1991, Lạng Sơn) tại khuôn viên Trung tâm Hy Vọng Lộc Bình (huyện Lộc Bình, tỉnh Lạng Sơn).
Ông Chắt là người sáng lập Cơ sở Bảo trợ xã hội ngoài công lập Trung tâm Hy Vọng (2 cơ sở ở Lạng Sơn, 1 ở Hưng Yên), nuôi dưỡng hơn 200 trẻ mồ côi, hoàn cảnh khó khăn.
Anh Hưng được ông Chắt nhận nuôi tại Trung tâm Hy Vọng Lộc Bình từ năm 2003. Anh Hưng mồ côi cha. Mẹ anh đau ốm không đủ sức nuôi 8 người con. UBND xã Tú Đoạn, huyện Lộc Bình, đã đề nghị ông Chắt hỗ trợ gia đình anh Hưng.
Ông Chắt phát biểu tại lễ cưới của “con trai”
Ông Chắt đến thăm, thấy hoàn cảnh gia đình khó khăn, quyết định nhận nuôi anh Hưng là người con bé nhất trong nhà.
Anh Hưng là 1 trong 48 trẻ được ông Chắt đưa về Trung tâm Hy Vọng Lộc Bình nuôi dưỡng đợt đầu tiên.
Trong quá trình nuôi dạy, ông Chắt nhận thấy anh Hưng nỗ lực học tập, có ý chí vươn lên. Thế nên, ông tạo điều kiện cho anh học hành thành tài.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ ngành Công tác xã hội, anh Hưng quyết định trở về quê, hỗ trợ ông Chắt quản lý trung tâm.
Dù không gọi ông Chắt một tiếng “cha” nhưng trong tâm khảm, anh Hưng luôn nghĩ: “Bác không sinh ra tôi nhưng chăm sóc, lo lắng không khác một người cha. Nếu không có bác thì không có tôi bây giờ”.
Với lòng kính trọng vô vàn, anh Hưng luôn cậy nhờ ông Chắt chỉ bảo, lo liệu những chuyện hệ trọng của đời người.
Khi tìm được một nửa yêu thương, anh Hưng về tâm sự, nhờ ông Chắt đến nhà gái xin phép, bàn chuyện cưới xin.
Video đang HOT
Vợ chồng ông Chắt đại diện, dẫn đoàn nhà trai đi rước dâu
“Hưng trưởng thành ở trung tâm, được tôi nuôi dưỡng, chăm sóc. Dù không có công sinh nhưng vẫn được Hưng xem như cha.
Việc lớn việc nhỏ, cháu đều tin tưởng, nhờ tôi tư vấn. Vì vậy, việc quan trọng nhất đời người là dựng vợ gả chồng, tôi tất nhiên phải đứng ra lo liệu cho cháu.
Cuộc sống gia đình bắt đầu từ đám cưới. Lễ cưới có tròn đầy, thuận lợi thì vợ chồng mới hạnh phúc. Vậy nên, vợ chồng tôi đại diện nhà trai làm lễ ăn hỏi, tổ chức lễ cưới cho Hưng”, ông Chắt chia sẻ.
Ông Chắt cho biết, anh Hưng chưa có thu nhập ổn định. Hàng tháng, ông hỗ trợ anh một khoản nhỏ để tiêu dùng cá nhân. Vì vậy, chi phí cưới xin cho phía nhà trai đều được ông chi trả.
Để tiết kiệm, ông huy động học viên của trung tâm chung tay chuẩn bị lễ cưới cho “anh cả”. Những bạn trưởng thành, biết việc thì ông mua vải về, nhờ họ may phông màn. Số khác làm nhiệm vụ giăng đèn kết hoa, trang trí phòng cưới.
Mặt khác, ông thuê người sửa sang nhà cửa, làm lại phòng tân hôn, mua sắm tủ bàn, giường ghế, chăn màn… cho “con trai”.
Người cha không cùng máu mủ tặng quà cho vợ chồng con trai trong ngày cưới
Ông Chắt vui vẻ cho biết: “Tôi có con trai, con gái. Tôi lo cho con ruột thế nào thì đến Hưng, tôi cũng lo đầy đủ như thế. Con cái xây dựng gia đình, mình phải lo trọn vẹn mới đúng.
Trong hôn lễ, vợ chồng tôi trao cho vợ chồng Hưng món quà nho nhỏ, thuê người chuẩn bị mâm cỗ. Hôm đó thật rộn ràng, có nhiều người đến chúc phúc cho hai cháu”.
Yêu cầu “các con” không gọi “cha”
Sau lễ cưới, ông Chắt định hướng, ngoài quản lý Trung tâm Hy Vọng, anh Hưng cần tìm thêm việc bên ngoài.
Với kiến thức được học, anh hoàn toàn có thể phát triển dịch vụ chăm sóc trẻ đặc biệt, tạo nguồn thu nhập ổn định cho gia đình riêng.
Không chỉ đối xử tốt với anh Hưng, học viên của trung tâm đều được ông Chắt quan tâm, chăm sóc như nhau.
Ông muốn học viên xem nhau như anh em một nhà. Thế nên, ông làm gương cho “các con” bằng việc quan tâm, chăm lo đồng đều.
Năm 2003, ông nhận nuôi 48 em đầu tiên. Ông không để ý từng cá nhân, không phân biệt lớn bé, ngoan hay không ngoan. Nếu mua bánh, ông sẽ mua đủ 48 cái, cái nào cũng bằng nhau.
Tất cả học viên được ông giúp đỡ đến nơi đến chốn, định hướng học nghề hoặc cao đẳng, đại học.
Ông Chắt tâm sự: “Theo quy định, trung tâm bảo trợ chỉ nuôi trẻ đến đủ 18 tuổi thì các cháu phải ra ngoài tự lập. Thế nhưng, tôi thường giúp đến nơi đến chốn đối với những cháu có chí, năng lực phát triển.
18 tuổi, các cháu chưa đủ sức để vừa học vừa làm. Không đủ tiền trang trải thì làm sao tiếp tục học nghề, chứ chưa kể đến học cao đẳng, đại học.
Mình đã giúp các cháu hơn 10 năm ở trung tâm thì tiếc gì mà không cố gắng lo thêm 2 năm học nghề. Có tay nghề, các cháu có thể tự lập, ra đời trọn vẹn hơn”.
Vợ chồng ông Chắt chụp ảnh cùng bạn bè và những đứa con không cùng máu mủ
Dù chăm lo cho học viên không khác một người cha, nhưng ông Chắt quy định mọi người không được gọi cha mà phải gọi là bác.
Ông lý giải, bản thân đã lớn tuổi, trong khi học viên có nhiều độ tuổi khác nhau. Nếu để học viên gọi cha thì không ổn, không đúng, gọi là bác có vẻ hợp lý hơn.
Bác thì lớn hơn cha mẹ một chút, kém ông bà một chút, vừa vặn để ông dạy dỗ các cháu.
Ngoài ra, ông Chắt không muốn cách xưng hô “cha – con” trở thành sợi dây ràng buộc trách nhiệm.
“Nếu gọi tôi là cha thì sau này, khi rời khỏi trung tâm, các cháu vẫn nặng lòng, nghĩ đến chuyện ‘uống nước nhớ nguồn’.
Tôi không muốn các cháu mang nặng tâm lý trả ơn. Cháu nào nhớ thì nhớ, không nhớ, không về thăm cũng không sao. Đôi bên chẳng có ràng buộc, các cháu không cần có trách nhiệm với tôi.
Với lại, mỗi người chỉ có một bố một mẹ, phân biệt bố nuôi, bố đẻ chi cho phức tạp”, ông Chắt cho biết.
Tấm lòng nhân ái của ông Chắt đã giúp anh Hưng và các học viên khác có ngày hôm nay tốt đẹp hơn. Ông đã gieo hy vọng cho những đứa trẻ mồ côi, khó khăn về một tương lai tốt đẹp hơn.
Cụ ông 70 tuổi 2 lần mắc tai biến ngày ngày vá xe mưu sinh, con gái đi làm xa gọi điện đều tắt máy
Sáu Thắng - một cụ ông 70 tuổi làm nghề vá xe ở quận 6, TP.HCM bật khóc khi kể về cô con gái bỏ nhà đi làm xa nhưng gọi mãi không được.
Câu chuyện của cụ ông 70 tuổi làm nghề vá xe sống ở TP.HCM với hoàn cảnh đặc biệt khó khăn khiến nhiều người thương cảm. Đoạn clip ghi lại những chia sẻ của cụ ông này trên Trạm Dừng Tử Tế đang nhận về rất nhiều lượt quân tâm của cộng đồng mạng.
Theo đó, cụ ông cho biết mình tên Thắng, là người con thứ sáu trong nhà nên từ xưa đã được gọi là Sáu Thắng. Thời trẻ, ông từng có một đời vợ ở quê, hai vợ chồng sinh được một cô con gái. Sau đó, ông Sáu Thắng được gọi đi nghĩa vụ quân sự. Đến khi ông trở về mới biết vợ đã bỏ nhà ra đi, để lại con gái nhỏ cho ông nuôi dưỡng. Vì hoàn cảnh ở quê nghèo khó, ông quyết định bế con lên Sài Gòn để tìm kế mưu sinh.
Ông Sáu Thắng năm nay 70 tuổi làm nghề vá xe ở một góc đường thuộc quận 6, TP.HCM (Ảnh: Trạm Dừng Tử Tế)
Thế nhưng cuộc sống ở nơi phố thị không dễ dàng như ông nghĩ. Suốt nhiều năm qua, ông vẫn luôn làm nghề vá xe, bơm bánh ở lề đường để kiếm thêm chút thu nhập ít ỏi lo cho bữa ăn qua ngày. Tuổi càng lớn, bệnh tật nghèo khó càng đeo bám nhiều hơn. Trải qua 2 lần tai biến, sức khỏe của ông Sáu Thắng xuống dốc trầm trọng. Ở tuổi 70, ông Sáu Thắng chạnh lòng khi bản thân vẫn chưa có ngày nào được sống vui vẻ, thoải mái.
Nhắc đến người con gái đã bỏ đi biệt tích, ông không nén được nước mắt (Ảnh: Trạm Dừng Tử Tế)
Nói về người con gái, ông Sáu Thắng bật khóc cho biết cô đã bỏ nhà đi biệt tăm từ lâu: "Ngày đó nó nói với tôi là ba ở nhà, con đi kiếm chuyện làm. Tôi tưởng nó bắt đầu biết lo, đi tìm công việc làm kiếm tiền nên cũng mừng. Mới đầu điện còn được, sau này điện không bắt máy luôn. Nó đi cũng lâu rồi, khoảng 2 năm hay 2 năm mấy nay rồi, tôi không biết nó có bị bán qua Miên không nữa, biệt tích luôn. Tôi nghĩ nó đi 'mần' nên không bắt máy, sau đó tôi gọi thì máy báo 'lò lè lò lè '. Tôi hỏi mấy thằng kia điện, mấy thằng đó nói nó bẻ sim rồi không để ông gặp nó. Tôi buồn lắm chứ".
Ông Sáu Thắng có tiền sử 2 lần bị tai biến, tay chân đều không có sức, phải nhờ vả phụ thuộc vào bạn bè bên cạnh để sống qua ngày (Ảnh: Trạm Dừng Tử Tế)
Nói về cuộc sống hiện tại, cụ ông sinh năm 1953 cho biết mình đang sống trong một căn nhà trọ cùng 2 người bạn khác có hoàn cảnh tương tự để chia tiền phòng cho rẻ. Mỗi ngày đi làm ông phải chờ đến khuya, có khi 10 giờ, 11 giờ để nhờ một người bạn chạy xe ôm về đẩy sạp vá xe vào trong giúp. Vì kinh tế khó khăn nên bữa ăn mỗi ngày của ông Sáu Thắng cũng đơn giản. Ông thường mua cá khô và chao ở gần nhà rồi ăn qua ngày cho có cái no bụng.
Dù con gái đã bỏ đi, ông vẫn mong con được bình an, khỏe mạnh (Ảnh: Trạm Dừng Tử Tế)
Dù con gái không thấy tung tích, ông Sáu Thắng vẫn mong con được bình an ở một nơi nào đó. Còn bản thân ông, ông chỉ cầu có đủ sức khỏe, minh mẫn để làm việc kiếm sống qua ngày chứ không cần gì hơn.
Bên dưới video, nhiều người để lại bình luận xót xa cho hoàn cảnh của cụ ông khi đến tuổi già vẫn phải vất vả mưu sinh không biết ngày mai sẽ ra sao. "Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh. Nghe ông cụ kể mà thương quá", "Không biết chuyện bên trong thế nào nhưng nghe thấy nhói lòng", "Ở tuổi này không có con cháu bên cạnh, một mình mưu sinh còn bệnh tật", "Mong ông bình an, khỏe mạnh"...
Cặp đôi biến lễ cưới thành cuộc thi chơi game gây sốt mạng xã hội Không giống như những "ngày trọng đại" thông thường, cô dâu chú rể này đã biến hôn lễ của mình thành một cuộc thi chơi game Liên Minh Huyền Thoại gây sốt mạng xã hội. Những ngày vừa qua, cộng đồng mạng đang vô cùng xôn xao trước những hình ảnh trong lễ cưới của một cặp đôi ở Trung Quốc. Theo đó,...