Cụ ông 90 t.uổi có tài sản hơn 10 tỷ đồng: Không ở cùng các con hay vào viện dưỡng lão, sống theo cách này để cả nhà cùng vui
Tôi năm nay 90 t.uổi, cái t.uổi đã “ gần đất xa trời” nhìn lại quá khứ sau nhiều năm cố gắng và cuộc sống bây giờ tôi thấy hài lòng, mãn nguyện và hạnh phúc.
Khi còn trẻ, tôi có sự nghiệp thuận lợi, giữ chức Phó Chủ Tịch của một viện dưỡng lão trên địa bàn. Sau khi về hưu, mỗi tháng tôi được hưởng 6.000 NDT (khoản 21 triệu đồng) lương hưu trí. Vì vậy cuộc sống của tôi rất thuận lợi, chưa bao giờ gặp khó khăn tài chính.
Cách đây 15 năm vợ tôi qua đời, tôi có hai cô con gái và một cậu con trai đều sinh sống tại thành phố gần nhà.
Sau khi vợ mất tôi thấy cô đơn trong ngôi nhà lớn (ảnh minh hoạ).
Các con rất hiếu thảo, chúng đề nghị thay phiên nhau chăm sóc tôi, nhưng tôi đã từ chối dứt khoát. Tuy nhiên, khi vợ qua đời một mình đối mặt với căn nhà 180m2 khiến tôi cảm thấy cô đơn và trống rỗng.
Một mình trong căn nhà nhiều kỷ niệm khiến tôi cảm thấy đau lòng, nhớ vợ vậy nên tôi đã quyết định bán ngôi nhà lớn này đi và chuyển đến sống ở căn nhà nhỏ hơn. Tại thời điểm đó, ngôi nhà lớn được bán với giá 2,8 triệu NDT ( hơn 9,8 tỷ đồng).
Với số t.iền lớn như vậy cùng lương hưu và tài sản nhiều năm tích cóp khiến tôi trở nên giàu có, nhiều t.iền tiêu không hết. Tôi quyết định lấy ra 600.000 nhân dân tệ (khoảng 2,1 tỷ đồng) để chia đều cho các con. Số t.iền còn lại, tôi gửi vào ngân hàng phòng trường hợp ốm đau hay khẩn cấp khác.
Tài sản là chia đều dù gái hay trai cũng nhận giống nhau (ảnh minh hoạ).
Video đang HOT
Tôi cố gắng không làm phiền đến các con, không để các con bận tâm quá nhiều về mình nên đã thuê một người bảo mẫu. Mỗi tháng tôi phải chi trả 5.500 tệ (hơn 19 triệu) cho người bảo mẫu này.
Hàng ngày, tôi sẽ đưa ra các gợi ý và người bảo mẫu này sẽ lên kế hoạch ăn uống sao cho hợp lý, thiết kế các bữa ăn dinh dưỡng theo sở thích của riêng tôi. Hơn nữa, ngoài thời gian làm việc, dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn thì bảo mẫu cũng sẽ trò chuyện và đi dạo với tôi khi rảnh rỗi.
Cụ ông 90 t.uổi hạnh phúc với cuộc sống hiện tại (ảnh minh hoạ).
Ngôi nhà dưới sự sắp xếp của tôi ngày càng thoải mái và hạnh phúc, mỗi tuần con cháu sẽ đến thăm tôi 2 – 3 lần. Vì có kinh tế độc lập không phụ thuộc nên tôi luôn chủ động chi trả mọi thứ và không để các con phải lo nghĩ gì.
Khi đến các dịp quan trọng như lễ tết, sinh nhật,… tôi sẽ đưa cho mỗi người một bao lì xì may mắn.
Tôi cảm thấy hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống hiện tại, sự độc lập kinh tế, sự công bằng bình đẳng trong chia tài sản cho các con khiến gia đình tôi luôn hòa thuận, cùng chung tiếng nói và quây quần bên nhau.
78 t.uổi có 3 người con, lương hưu 21 triệu/tháng, tôi cùng vợ vào viện dưỡng lão sau nhiều lần phiền tới hàng xóm
Thay vì đợi chờ các con, tôi chủ động đưa vợ vào viện dưỡng lão cùng nhau sinh sống bằng chính t.iền của mình.
Tôi năm nay 78 t.uổi, lương hưu khoảng 6.000 tệ (21 triệu đồng), vợ tôi xưa nay chỉ làm nội trợ nên không có lương. Chúng tôi có với nhau 3 người con, hai trai và 1 gái.
Ban đầu, con trai cả về Thiềm Tây khởi nghiệp, nó kinh doanh trong ngành công nghiệp phần cứng. Sau khi kinh tế ổn định, nó liền dẫn lối để hai đứa em cùng đến đó làm việc. Nhìn chung, cả ba người con của tôi đều giàu có nhưng do đều ở xa nên tình cảm gia đình luôn thiếu thốn. Mỗi năm, chúng chỉ về nhà đúng 1 lần vào dịp Tết Nguyên đán.
Bình thường, nếu không có việc gì nghiêm trọng xảy ra thì cũng ổn thôi, nhưng nếu có điều chẳng lành thì hai vợ chồng già khó mà đảm đương hết được.
Người già luôn mong được ở gần con cái nhưng cũng không muốn trở thành gánh nặng
Tôi nhớ có một lần chúng tôi ra ngoài công viên đi dạo, vì già lẫn hay quên nên khi về nhà mới phát hiện không mang theo chìa khóa, phải dùng thang trèo tường mới vào được. Đối với hai ông bà già đã gần 80 t.uổi thì chắc chắn điều này là không thể, rất may có chàng thanh niên hàng xóm đã đến tận tình giúp đỡ mới qua kiếp nạn.
Năm ngoái, tôi bị nhồi m.áu não phải nhập viện. Lúc đi cấp cứu cũng chỉ có vợ tôi cùng 2 người hàng xóm. Mãi đến chiều hôm sau, 3 người con của tôi mới về đến nơi nhưng thấy bố đã qua cơn nguy hiểm nên chúng chỉ ở lại 1 ngày, nộp hết t.iền viện phí rồi lại quay về Thiềm Tây làm việc.
Sau khi được xuất viện, tôi và vợ suy tính suốt 1 tuần rồi quyết định đăng ký đến sinh sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố. Khi nghe tôi thông báo, tất cả họ hàng và cả 3 người con đều phản đối, nhưng chúng tôi đã quyết bởi 3 lý do:
Tôi có t.iền
Tôi không có giàu có, nhưng với số t.iền tiết kiệm được và lương hưu vẫn nhận hàng tháng thì hai vợ chồng già đều không phải lo lắng về lệ phí ở viện dưỡng lão. Chúng tôi cũng không cần bán ngôi nhà đang ở, bởi cả hai đều muốn đó là nơi để sau này các con sẽ tìm về mỗi khi nhớ đến bố mẹ.
Có lần con trai từng đề nghị sẽ thanh toán toàn bộ phí cần đóng ở viện dưỡng lão cho bố mẹ hàng năm nhưng tôi chợt nhận ra vẻ mặt của con dâu không được vui vẻ nên đã từ chối. Tôi luôn nghĩ, mặc dù chúng tôi đã có công sinh thành và dưỡng giục con cái, nhưng dù sao người đồng hành cùng chúng đến cuối đời cũng là vợ/chồng, nên tôi không muốn vì bố mẹ mà các con phải mệt nhọc tâm trí.
Do đó, khi còn sức khỏe, tôi luôn cố gắng làm việc để ít nhất vẫn có thể tự trang trải cho chính mình.
Ở viện dưỡng lão, chúng tôi có bạn bè và bác sĩ bên cạnh
Không muốn phiền tới con cái
Thực ra, tôi cũng mong được sống cùng với con cháu nhưng nếu bắt chúng về nhà thì chẳng khác nào cản trở sự nghiệp của các con. Hơn nữa, bây giờ vợ chồng tôi đều đã già, cần phải được chăm sóc quanh năm chứ không phải chỉ được gặp con 1 lần trong năm.
3 người con của tôi rất có hiếu, nhưng chúng quá bận. Chúng từng đề nghị bố mẹ bán nhà rồi dọn đến nhà con cả sống hưởng t.uổi già nhưng tôi từ chối. Tôi đã chứng kiến rất nhiều gia đình chỉ vì sống chung mà bố mẹ - con cái - vợ chồng cãi vã, xa lìa nhau. Vì vậy, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng của chúng.
Viện dưỡng lão có thứ tôi cần
Ngoài cơ sở vật chất, sự chăm sóc chuyên nghiệp đến từ các nhân viên thì điều tôi cần nhất mà viện dưỡng lão mang lại được đó là tình cảm và y tế.
Như đã nói, năm nay tôi đã 78 t.uổi, có t.iền sử từng đột quỵ; Còn vợ tôi cũng đã 75 t.uổi. Chúng tôi đã từng bao phen thập tử nhất sinh và nhờ có sự giúp đỡ của hàng xóm nên mới may mắn thoát nạn. Giờ đây, chúng tôi sống trong viện dưỡng lão luôn có bác sĩ thăm non nên rất yên tâm về mặt sức khỏe.
Mặt khác, khi vào đây chúng tôi đã được làm quen với rất nhiều người bạn đồng cảnh ngộ. Mỗi sáng, vợ chồng tôi cùng mọi người tập thể dục rồi ăn sáng. Đến chiều, tôi rủ mấy ông bạn già chơi cờ, còn vợ tôi cùng các bà khác tám chuyện, tập múa hoặc ca hát. Tuy chẳng phải người thân, nhưng ít nhất chúng tôi đã mang lại nụ cười cho nhau.
Nhìn chung, quan điểm sống của mỗi người mỗi khác. Nếu là bạn, bạn thích sống ở nhà con cái hay viện dưỡng lão khi về già? Hoặc tìm một bảo mẫu và sống một mình?.
55 t.uổi, lương hưu 8 triệu/tháng, muốn được sống cùng con cháu nhưng con dâu đưa ra 5 điều kiện khiến tôi tức đến mức bật cười Tôi già rồi, cuộc sống chẳng còn bao lâu nữa, chẳng việc gì phải vứt đi sự tự do của mình để đ.âm đầu vào hố lửa. Tôi năm nay 55 t.uổi, vừa được nghỉ hưu tháng trước. Mức lương hưu của tôi là 8 triệu một tháng, vừa đủ để an dưỡng t.uổi già, kinh tế đối với tôi không phải vấn...