Cụ ông 80 tuổi 30 năm tự kéo đá xây nhà
Ngày qua ngày, với chiếc xe bò kéo hàng thuê, ông cụ nhặt từng hòn đá, viên gạch mỗi khi gặp trên đường. Bằng đôi bàn tay của chính mình, cụ đã xây dựng được một ngôi nhà hai tầng khang trang ngay trên miếng đất trị giá tiền tỷ tại trung tâm thị trấn…
Ngôi nhà độc nhất vô nhị
Cụ tên là Huỳnh Hộ (SN 1932), ngụ thị trấn Nam Phước, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam). 30 năm qua, người dân nơi đây đã quen với hình ảnh ông cụ kéo xe bò luôn chở những viên gạch, hòn đá về nhà. Cùng với thời gian, người dân địa phương nhìn thấy một ngôi nhà đang được ông cụ xây dựng.
Cụ Huỳnh Hộ đang đọc báo ĐS&PL
Anh Quang, hàng xóm của cụ Hộ cho biết: “Ban đầu tôi cứ tưởng ông cụ lấy gạch, đá về để đổ lên khu đất trống phía sau ngôi nhà gỗ cho đỡ ẩm ướt. Chỉ đến khi tôi thấy trên chiếc xe bò của ông cụ còn có những cột bê tông, sắt và cả xi măng thì lúc đó tôi và bà con dân phố mới biết ông cụ tự xây nhà. Ông cụ đã góp gạch, đá xây nhà suốt 30 năm qua”.
Ngôi nhà tự xây của cụ Hộ độc đáo tới mức ai đi qua cũng phải ngước nhìn. Ngôi nhà được xây dựng theo kiểu vừa cổ điển lại vừa hiện đại. Cách “thiết kế” của ngôi nhà cũng chẳng giống ai, chỗ cao, chỗ thấp, gạch, đá đan xen lồi lõm trên những bức tường đã cũ kĩ qua thời gian.
Cụ Hộ vui vẻ dẫn chúng tôi đi tham quan ngôi nhà của mình. Đó là một ngôi nhà 2 tầng đổ mái bằng với những bức tường để nguyên lớp gạch xây thô. Khi chúng tôi thắc mắc về sự an toàn của ngôi nhà, cụ Hộ nói chắc như định đóng cột: “Các trụ của tầng hầm này tôi đổ bê tông và ở trong đều có sắt, nên rất an toàn và trần nhà phía trên lớp tre, gỗ kia được đổ bê tông cẩn thận. Cụ Hộ cho biết việc khó khăn nhất trong quá trình xây ngôi nhà chính là đổ trần. Cụ tâm sự: “Từ khâu chuẩn bị đến lúc đổ trần, tôi phải mất hơn một tháng, sắt thì tôi mua ở của hàng họ uốn sẵn, còn lại tôi cứ đổ một bao xi măng một bao cát trộn lẫn đá sỏi…”.
Video đang HOT
Được biết, để xây dựng được ngôi nhà này, cụ Hộ là vừa là người thiết kế vừa là người thu gom, vận chuyển nguyên vật liệu. Hàng ngày đi kéo xe thuê được đồng nào, cụ mua nguyên vật liệu rồi chở về nhà. Do vậy, phải mất 30 năm, ngôi nhà của cụ mới hoàn thiện xong phần thô.
Cụ Hộ bộc bạch: “Mỗi ngày, tôi chỉ ăn uống hết 10 – 15 ngàn đồng và mua báo đọc hàng ngày, số còn lại tôi mua xi măng để xây nhà, nhưng mấy tháng nay tôi bị ốm nên chưa xây tiếp được”.
Chị B, sống ở gần đó cho biết: “Con cái của cụ Hộ đều thành đạt, nhưng ông cụ không chịu ở với ai. Khi biết ông cụ tự xây nhà, bà con khu phố ai cũng khuyên can, con trai ông cụ cũng đến tận nơi khuyên ngăn, nhưng ông cụ vẫn quyết tâm. Tội cho ông cụ, giá như ông cụ cứ bán miếng đất này đi ít cũng được 5 tỷ đồng rồi về ở với con cái phải sướng không? Đằng này cứ một mình lủi thủi”.
Ngôi nhà xây 30 năm mới hoàn thiện
Thấy chúng tôi mải mê ngắm nghía ngôi nhà độc đáo, cụ Hộ lấy ra một xấp giấy. Đó là các bài toán cấp II đã được ông cụ giải sau khi xin đề từ các em học sinh trường Sào Nam của huyện mỗi lần kéo xe qua đó. Cụ Hộ nói: “Tôi ngày xưa chỉ học lớp xóa mù chữ hai năm ở trường Sào Nam vào buổi tối những năm 1961-1962 mà bây giờ tôi giải được những bài toán này đây”.
Không chỉ vậy hàng ngày, ông cụ ra bưu điện gần nhà mua báo, đọc xong, cụ bán lại cho quán cà phê bên cạnh với giá 2.000 đồng/tờ.
Đã hơn 30 năm qua, hình ảnh người đang ông kéo xe bò với dáng người nhỏ bé hàng ngày đứng ở ngã ba đã trở nên quen thuộc với người dân ở thị trấn Nam Phước. Năm nay, tuy đã bước đã bước sang tuổi 80 nhưng cụ Hộ vẫn không chịu nghỉ ngơi. Hàng ngày, cụ vẫn kéo chiếc xe bò bằng gỗ đã cũ xuất hiện trên các tuyến đường của thị trấn để kiếm tiền mưu sinh…
Theo VNN
Phản bội và yêu thương
Có lẽ bản thân ta đã quá khù khờ khi yêu một người thật lòng...
Ngày hôm qua ta đi lại những kỉ niệm quen thuộc...
Rạp chiếu phim nơi đầu tiên ta hò hẹn. Một mình cô độc giữa những cặp đôi hân hoan tay trong tay ta vẫn không thấy mình đơn độc. Ta ngạc nhiên với chính thái độ bình thản của mình. Phải chăng ta đã quên... Một bộ phim chẳng phải nhàn nhạt giữa ngày mưa xối xả...
Quán cà phê ta gặp nhau lần cuối, nhấm nháp ly nâu đá để cho đầu óc được miên man theo những suy nghĩ không đầu cuối. Nhận ra hình như bóng dáng của con người ấy đã phai mờ.
Ta đi tìm chiếc ghế đá trao nhau nụ hôn cuối nhưng hình như ta không thể tìm thấy giữa hàng chục cái ghế đá nơi bờ hồ... Cái điều mà ta nghĩ ta sẽ không quên. Vậy mà ta đã quên...
Đúng. Ta đã quên nhưng là quên những kỉ niệm đẹp đẽ ta và người đã có. Còn những vết thương người để lại trong tâm hồn này thì có khi nào nguôi?
Ta vẫn cứ dằn vặt chính bản thân mình. Những thứ dễ dãi có bao giờ tồn tại được lâu dài? Ta nhận lời yêu người vội vàng và người cũng rời xa ta chóng vánh quá. Ta và người 500 km sau một buổi gặp mặt. Nó có ý nghĩa gì với người đâu? Có hay chăng chỉ là thứ cảm xúc xao xuyến ban đầu nhưng để với đến tình yêu thì còn xa xôi lắm. Ta đã ngốc nghếch khi tin tưởng những lời hứa hẹn. Ta đã sống với những ảo ảnh của một thiên đường lơ lửng trước mắt. Và điều tất yếu đến, ta vỡ mộng!
Ta sẽ rảnh ranh trên con đường phía trước mà tình yêu chỉ là những thứ phù du (Ảnh minh họa)
Ta nhận ra điều gì đó thay đổi ở người, ta nói lời rời xa hay chính là người muốn rời xa ta trước. Người có người yêu mới, người ấy luôn bên người khi người buồn. Người ấy luôn quan tâm chăm sóc an ủi và cho người vòng tay ấm. Điều ấy ta không thể làm được. Vậy là ta bị "đá văng" khỏi cuộc sống của người một cách không thương tiếc. Nhưng đúng lúc ấy người lại đi đến một nơi xa mà người cũng không đủ can đảm để hứa hẹn với cô gái ấy. Người gặp ta... ta bảo hãy yêu nhau trọn vẹn một ngày rồi chia tay... Ta cũng chả đủ can đảm để nói lời dứt khoát với người khi ấy. Và rồi mối quan hệ không rõ ràng lại tiếp tục. Ta vẫn không hề biết có sự hiện diện của cô gái ấy trong cuộc sống của người, ta cứ ngỡ ta đã chiếm trọn quan tâm của người. Và cuộc sống vẫn tiếp tục... Ta rời xa người như khi ta đến.
Hằng đêm ta ngồi cặm cụi gõ những dòng tâm sự trên cái blog đầy chữ của mình. Và người dường như trở thành độc giả trung thành của ta. Ta cười. Ừ thì cứ viết. Viết đến khi nào hết cái để viết thì thôi. Bây giờ ta đã biết ta chả còn gì để viết trên đó nữa. Có hay chăng là ta đã để blog của mình chịu đựng quá nhiều khổ đau rồi... Ta cho mi nghỉ ngơi đó, blog à...
Ta vẫn tự hỏi tình yêu là gì mà khiến con người đau khổ. Với ta tình yêu là niềm đau. Tình yêu là sự ích kỉ và chiếm hữu. Đối với người độc đoán và ích kỉ như bản thân ta thì tình yêu đó là một thứ xa xỉ mà ta không thể chạm tới. Vì vậy ta sẽ rảnh ranh trên con đường phía trước mà tình yêu chỉ là những thứ phù du...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ông cụ 82 tuổi 'đẫm máu' chống lại cướp Một vị anh hùng ở tuổi "gần đất xa trời" vô cùng dũng cảm đã chống trả và truy bắt tên cướp táo tợn khiến người dân hết sức cảm phục. Vụ việc ông lão 82 tuổi bắt cướp những ngày gần đây đã gây chấn động thành phố Guildford (Anh). Sự việc xảy ra vào ngày 20.7 nhưng đến hôm nay 26.7...