Cứ nghĩ những gì anh muốn…
Bây giờ anh có hiểu lầm, suy nghĩ và cảm thấy ra sao cũng không còn can dự tới em nữa rồi… Hãy cứ nghĩ những gì anh muốn. Em về…
Tình cờ gặp lại anh giữa một chiều phố xá đông nghẹt người. Anh mời em vào một quán cà phê nhỏ ven đường… Em không ngần ngại mà đồng ý. Có lẽ vì thế mà anh nghĩ em còn yêu anh nhiều lắm đúng không?
Không biết khi em nói những lời này có làm anh buồn không nhỉ? Em đoán chắc anh nghĩ rằng em còn nặng tình với anh nhiều lắm. Bởi vì còn yêu nên em đã dễ dàng mỉm cười sau khi gặp lại anh. Vì còn thương nên em đã gật đầu đồng ý vào một quán như thể đang hẹn hò trở lại với anh… Mặc dù cách đây 1 năm thôi, chính anh là người đã nói lời chia tay với em và chính em là người đã bật khóc để giữ chân anh mà không được.
Nhưng có một sự thật của ngày hôm nay mà em dù có nói chưa chắc anh đã tin. Với em, anh không còn là gì cả. Hoàn toàn vô nghĩa. Những gì có ý nghĩa liên quan đến anh thuộc về quá khứ. Còn hiện tại thì không, hoàn toàn không. Dù anh có tin hay không thì điều đó vẫn là sự thật.
Ngồi trong quán cà phê, anh hỏi em về chuyện tình yêu. Anh thở dài và làm ra điều thật buồn bã khi em nói rằng em vẫn là cô gái độc thân kể từ ngày xa anh. Anh áy náy khi hiện giờ anh đã vui bên hạnh phúc mới, bên người phụ nữ mà anh gọi bằng vợ còn em thì vẫn một mình lẻ bóng. Em không muốn dập tắt cảm giác tự cho rằng mình có lỗi của anh đi bởi vì thế mà em mỉm cười đón nhận cái suy nghĩ “em thật đáng thương” từ anh.
Video đang HOT
Anh và những thứ thuộc về anh đã nằm lại quá khứ (Ảnh minh họa)
Nhưng anh ạ, em đã quên anh lâu rồi. Em mỉm cười khi gặp anh là bởi vì anh không còn quan trọng trong cuộc sống của em thôi nữa. Em bình thản khi trò chuyện với anh không phải vì em còn yêu mà vì em không còn nghĩ về quá khứ. Và lí do em chưa yêu ai không có nghĩa là em còn yêu anh. Chỉ là em đang yêu cuộc sống tự do này, em muốn tận hưởng nó thêm một chút, trước khi trái tim em lại bắt đầu rung động trước một chàng trai nào khác không phải là anh.
Năm xưa em đã từng đau khổ khi anh ra đi đường đột. Nhưng nỗi đau tình yêu nếu không thể giết chết em thì sẽ là động lực cho em vươn lên và em đã làm được điều đó. Quên anh không khó như em tưởng. Có gì để tiếc nuối đâu anh khi anh là người đã vứt bỏ em? Lẽ nào em ngốc đến độ cứ mãi si mê một kẻ làm đau mình?
Cả cuộc chuyện trò anh không ngừng nói thương em và trách mình có lỗi. Em đã muốn ngắt lời anh để nói một câu rằng: “Nếu cuộc đời em đau khổ, lỗi không phải do anh chia tay mà do em đã tự đẩy mình vào đau khổ mà thôi”. Em không tỏ ra cao thượng nhưng thực tế là thế. Chẳng ai ngoài chúng ta tự làm cho cuộc đời mình khổ.
Tạm biệt anh ra về, em vẫn để anh nuôi trong mình suy nghĩ dường như em còn yêu anh. Anh có vẻ cảm thấy ấm lòng khi nghĩ rằng có một cô gái yêu mình đến vậy. Em đã muốn nói với anh một câu rằng: “Anh chẳng còn là gì của em nữa cả và em hoàn toàn không đau khổ”. Nhưng rồi em nghĩ không cần thiết, bây giờ anh có hiểu lầm, suy nghĩ và cảm thấy ra sao cũng không còn can dự tới em nữa rồi…
Hãy cứ nghĩ những gì anh muốn. Em về…
Theo VNE
Đã sống thử nhưng tôi không muốn lấy anh
Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước khi tình cảm trong anh không còn?
Tôi không biết nên làm gì nữa vì cảm thấy bế tắc trong cuộc sống. Tôi đã từng yêu một người suốt 2 năm rất sâu đậm, đó là những ngày tháng hạnh phúc và đầy nước mắt, rồi đường ai nấy đi khi gia đình anh luôn phản đối tôi vì ở xa. Tôi vẫn nhớ và yêu anh lắm nhưng lại quyết định yêu một người khác để quên anh.
Có lẽ điều sai lầm nhất của tôi đó là đi yêu người khác. Tôi đến với người con trai bây giờ vì anh cùng quê với tôi, cũng gần nhà, bố mẹ anh rất quý và thương tôi, coi tôi như con dâu, mẹ anh dành nhiều tình cảm cho tôi nhất. Về phần anh, anh vẫn không quên được mối tình 5 năm, anh vẫn hay liên lạc với người ấy.
Điều sai lầm nhất của tôi đó là đến với anh để quên đi người yêu cũ (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ trôi đi, anh không còn yêu tôi nữa. Tuy chúng tôi về sống cùng nhau nhưng ít khi nói chuyện, anh cũng không quan tâm tôi như trước. Anh và tôi đi làm trái giờ nhau nên khoảng thời gian gặp nhau rất ít. Tôi luôn quan tâm lo lắng cho anh, anh đi làm về muộn ngày nào tôi cũng nấu đồ ăn đêm cho anh ăn và chăm sóc anh. Tôi không thuộc dạng khéo nhưng được mọi người nói là chăm chỉ, siêng năng và cũng xinh.
Ở với nhau nhưng chưa bao giờ tôi để anh đụng tới việc nhà, cái gì cũng đến tay tôi, mọi người bảo anh sướng khi yêu được tôi, nhưng anh lại không trân trọng điều đó. Chúng tôi cũng dự định cuối năm nay tổ chức đám cưới, nhưng liệu tôi có nên lấy anh khi tình cảm trong anh không còn? Dù tôi biết mình cũng không yêu anh nhiều, tôi lấy chồng cũng là kiểu nghĩa vụ của người con đối với gia đình, còn phần anh thì lấy tôi như thể là trách nhiệm với bố mẹ. Nhiều lúc muốn bỏ đi nhưng nghĩ về hai gia đình tôi lại thôi. Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước? Với tôi niềm tin vào tình yêu đã chết từ lâu rồi.
Theo VNE
"Anh cứ như kẻ biến thái ấy" Khi tôi ngỏ lời muốn được "yêu" em thì em vùng vằng bảo: "Em không thích, anh cứ như kẻ biến thái ấy". Duyên tình của cuộc đời đẩy đưa cho tôi được gặp em, một cô gái không đẹp nổi bật về hình thức nhưng lại rất cá tính và ăn nói dễ thương. Ở em có một sự thu hút lạ...