Cứ nghĩ ế không ai rước nên nhắm mắt lấy anh xe ôm, ai ngờ cưới xong mới biết đã…
Tôi nhìn đi nhìn lại cũng chẳng còn ai theo đuổi mình, có khi đây là lời cầu hôn duy nhất trong cuộc đời tôi cũng nên. Sau một vài hôm suy nghĩ, tôi đành nhắm mắt nhận lời cầu hôn của anh ta vì nghĩ mình đã già, không có nhiều sự lựa chọn.
ảnh minh họa
35 tuổi, tôi đã nghĩ mình không còn hy vọng kiếm được một ông chồng tốt vì trai trẻ, giàu có, đẹp trai hay tốt bụng đều chỉ gái trẻ, gái xinh mà thôi. Tôi cũng là vì phấn đấu cho chuyện học hành quá nên bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội lấy chồng, đến khi muốn lấy chồng thì bao nhiêu ứng viên danh giá đều đã có nơi có chốn.
Một bữa nọ, tôi đang đi từ cơ quan về nhà thì xe bị chết máy, đang loay hoay không biết phải làm thế nào thì có một người đàn ông ăn mặc giống kiểu dân lao động chân tay dừng lại rồi đạp xe giúp tôi. Sau một lúc hì hục sửa thì chiếc xe bất trị của tôi lại nổ máy ngon lành. Tôi cảm ơn anh ta rối rít rồi lên xe đi về nhà.
Cứ tưởng đó chỉ là cuộc gặp tình cờ nào ngờ mấy ngày sau tôi lại gặp anh chàng đó ở gần nhà, anh ta trưng cái biển xe ôm ra đầu ngõ rồi ngồi đó, tay cầm cuốn sách đọc. Tôi bĩu môi nghĩ thầm: “Chà, chả có mấy ông xe ôm đọc sách, trông anh này có vẻ khác biệt đây”.
Tôi lái xe phóng vút qua thì có tiếng người gọi giật lại. Nghe tiếng, tôi giảm ga rồi dừng lại thì anh lái xe ôm kia lại chạy đến đưa cái túi ra trước mặt tôi rồi bảo: “Cô làm rơi này”, nói xong anh ta ồ lên: “A, lại gặp cô nữa rồi”. Tôi bất đắc dĩ phải mở khẩu trang ra rồi cảm ơn anh ta lần nữa.
Cứ tưởng thế là xong nhưng rồi ngày nào tôi đi ngang qua anh ta cũng cứ kiếm cớ nói dăm ba câu chuyện. Dần dần, anh ta còn mời tôi đi uống cà phê. Tôi thì nể vì anh ta giúp mình mấy lần nên đồng ý nhưng quả thật, tôi không muốn vì không thích cái nghề mà anh ta đang làm. Bởi dù sao tôi cũng có bằng cấp, có công việc ổn định tại một công ty lớn còn anh ta chỉ là một anh chạy xe ôm không hơn không kém.
Thế mà sau 3 tháng bám rễ tại con ngõ nhà tôi và mời tôi đi cà phê mấy lần, anh ta lại dám cầu hôn tôi mới chết chứ. Tôi hỏi ra thì biết anh ta thua tôi 3 tuổi, nhìn mặt anh ta cũng sáng sủa, ăn nói có duyên, chỉ mỗi tội nghề nghiệp lông bông, không ổn định. Tôi từ chối và bảo tôi không hợp với anh ta nhưng anh ta cứ lỳ lợm bám đuôi.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Miết rồi tôi cũng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với một người như anh ta. Bố mẹ tôi bảo làm nghề gì không quan trọng, miễn là không phạm pháp với cả họ yêu thương mình là được. Tôi nhìn đi nhìn lại cũng chẳng còn ai theo đuổi mình, có khi đây là lời cầu hôn duy nhất trong cuộc đời tôi cũng nên. Sau một vài hôm suy nghĩ, tôi đành nhắm mắt nhận lời cầu hôn của anh ta vì nghĩ mình đã già, không có nhiều sự lựa chọn.
Bố mẹ tôi mừng lắm, ông bà bảo nhìn tướng chàng rể lương thiện. Riêng tôi thì buồn vì không nghĩ rằng chồng mình làm nghề lái xe ôm. Ngày cưới, bố mẹ, họ hàng anh đến đông đúc, nhìn ai cũng sang trọng mà tôi không tin vào mắt mình.
Đến lúc về nhà chồng tôi mới càng choáng, trái ngược với những lời giới thiệu trước đây của anh, nhà anh không phải nghèo nàn mà rất giàu với căn nhà 3 tầng khang trang cùng khu vườn rộng rãi. Lúc đó tôi mới biết bố mẹ anh muốn anh ra đời trải nghiệm cực khổ một vài tháng để biết quý trọng đồng tiền chứ thực ra họ có một công ty lớn và sau này anh sẽ thừa kế nó.
(Ảnh minh họa)
Tôi không tin vào mắt mình khi thấy chồng “lột xác” hoàn toàn sau đám cưới. Anh không chạy xe ôm nữa, thực ra anh đã tính dừng việc chạy xe ôm nhưng rồi gặp được tôi nên ngày nào anh cũng đóng đô ở ngõ nhà tôi để cưa tôi cho bằng được.
Người vui nhất có lẽ là bố mẹ tôi vì họ thấy tôi lấy được chồng vừa giàu vừa tốt. Sau đám cưới, tôi có mang luôn và càng được nhà chồng yêu chiều. Chồng tôi ngày nào cũng về sớm cùng nấu ăn với tôi, khi nào anh cũng nhẹ nhàng và tôn trọng vợ. Tôi hạnh phúc lắm, cứ nghĩ mình gái già nên chọn phải “hàng dởm” ai ngờ lại vớ được “chồng chuẩn mười”.
Theo blogtamsu
Bạn trai hủy hôn ngay trước đám cưới, tôi vội vã thuê luôn anh xe ôm làm chú rể để rồi...
Anh về quê em cùng em nhé, em thuê anh làm chú rể cho em một hôm để bố mẹ em không mất mặt với họ hàng, ngày mai chúng ta đi luôn. Em sẽ trả công anh sòng phẳng.
"Anh xin lỗi, anh không thể về quê em được, chúng mình phải hủy hôn thôi. (Ảnh minh họa)
Hôm đó đúng là ngày Long và Thảo phải về quê cô báo hỉ với mọi người ở quê Thảo. Nhà hai bên ở xa, cách nhau 700 km nên không tổ chức đón dâu như đám cưới bình thường. Chỉ là về quê ngoại và quê nội báo hỉ họ hàng thôi. Sau đó sẽ đăng kí kết hôn bên nhà Long.
Lẽ ra hai người đã dọn về ở chung rồi nhưng vì nhà trọ của Long cậu bạn vẫn chưa dọn đi được nên mấy ngày sau đó hai người vẫn về phòng trọ cũ của mình. Sáng ấy đã chuẩn bị đồ đạc đâu vào đấy rồi, nhưng Thảo gọi mãi cho Long không được. Gọi cho cậu bạn cùng phòng thì mới ngớ người khi cậu ấy bảo không biết gì. Cậu ấy đã chuyển đi từ chiều qua rồi.
Thảo phi ngay tới phòng trọ của Long thì ngã ngửa khi biết Long không còn ở đó nữa. Chẳng ai biết Long đi đâu, Thảo đang khóc lóc thảm thiết thì nhận được tin nhắn của anh. "Anh xin lỗi, anh không thể về quê em được, chúng mình phải hủy hôn thôi. Hiền về rồi, anh và cô ấy đã đi rất xa. Đừng đợi anh nữa".
Yêu nhau gần một năm, và khi đám cưới chuẩn bị diễn ra thì Lòng tuyên bố hủy hôn với Thảo để đi theo tình cũ thế này đây sao. Hiền là người yêu đầu tiên của Long nhưng bố mẹ cô ta ngăn cấm. Sau khi họ chia tay Long gặp và yêu Thảo. Cứ ngỡ người yêu một lòng một dạ với mình, nhưng Thảo đâu có ngờ ngày người yêu cũ của Long trở về cũng là lúc anh bỏ vợ sắp cưới để theo cô ta.
Bố mẹ cô đang ở nhà cỗ bàn linh đình, họ hàng làng xóm cũng đã đến chung vui chờ đợi hai người về để chúc phúc. Giờ cô biết làm sao, cô phải nói thế nào với bố mẹ đây. Thảo phi ra khỏi nhà trọ của Long trong nước mắt cô chẳng để ý tới gì xung quanh nữa. Chợt có tiếng xe máy phanh gấp ngay trước mắt Thảo: "Đi đường sao không để ý thế em gái, suýt chút nữa thì đâm vào xe anh kìa". Hóa ra là anh lái xe ôm, Thảo vội vã xin lỗi.
Nhưng cái dáng điệu ôm cái ba lô rồi khóc lóc thảm thiết của Thảo đã khiến anh xe ôm để ý. "Em bị mất đồ à, hay là bị ai ức hiếp. Giờ em về đâu anh chở cho". Chẳng hiểu sao lúc đó tự dưng nghe có người hỏi, Thảo lại khóc nức nở rồi tuôn ra hết tâm sự: "Ở quê mọi người đang chuẩn bị báo hỉ cho em mà giờ anh ấy lại bỏ đi theo người yêu cũ rồi. Em chết mất, em không còn mặt mũi nào nữa".
"Nín đi em, về nói rõ với bố mẹ đi chứ lang thang ở đây cũng không giải quyết được gì đâu". Anh xe ôm tên Thái đứng lại khuyên nhủ thuyết phục Thảo một hồi, trong khi bố cô thì gọi điện liên tục hỏi khi nào Thảo và Long về tới nhà. Cuối cùng chẳng hiểu sao một ý nghĩ lóe lên trong đầu Thảo: "Hay anh về quê em cùng em nhé, em thuê anh làm chú rể cho em một hôm để bố mẹ em không mất mặt với họ hàng, ngày mai chúng ta đi luôn. Trên đường đi em sẽ gọi điện nói qua cho bố mẹ biết. Người yêu em chưa về quê em lần nào nên họ hàng không biết mặt anh ta đâu. Em sẽ trả công anh". Mất 5 phút suy nghĩ, anh xe ôm đồng ý, có lẽ lúc đó nhìn bộ dạng của Thảo anh ta đã động lòng thương.
Trong khi chờ Thái về lấy đồ Thủy chỉ kịp gọi điện nói qua loa với với bố mẹ chuyện của mình. Cỗ bàn đã đâu vào đấy, họ hàng đã đến ông bà cũng đành ngậm đắng nuốt cay chứ chẳng biết làm cách nào khác. Tiệc báo hỉ diễn ra như bình thường, chỉ có điều bố mẹ Thảo không thể nở nụ cười như lúc trước được. Thảo cũng cố gắng gượng cười để che mắt thiên hạ. Ngày mai cô và Thái sẽ đi luôn.
Cỗ báo hỉ tan nhưng bà con họ hàng còn ở chơi tới tận 9 giờ tối mới về hết. Lúc này bố Thảo vì buồn nên đã uống quá nhiều, say nói linh tinh hết cả. Mẹ Thảo cũng khóc khi con gái nói mai sẽ đi sớm. Đêm đó Thảo định để Thái ngủ lại với bố ở nhà ngoài còn mình thì vào buồng nằm với mẹ nhưng vì bố Thảo say nên không cho Thái nằm cùng cứ bắt phải vào buồng tân hôn với con gái. Có lẽ lúc say ông vẫn nghĩ Thái là Long.
Không muốn ầm ĩ sợ hàng xóm để ý nên Thái và Thảo đành vào buồng. Chiếc chăn được đặt ở giữa hai người. Thảo chỉ còn biết khóc, Thái lại động viên cô cố gắng. Thảo không ngờ đời mình lại trái ngang như vậy. Trong lúc Thảo nước mắt rơi lã chã mà không dám phát thành tiếng thì bất ngờ cô thấy có bàn tay nắm lấy tay mình.
Trong lúc Thảo nước mắt rơi lã chã mà không dám phát thành tiếng thì bất ngờ cô thấy có bàn tay nắm lấy tay mình. (Ảnh minh họa)
Thảo vội rụt lại vì biết đó là tay Thái, không ngờ anh cất lời: "Về nhà em có một ngày nhưng thực sự anh thấy rất có tình cảm với mọi người trong nhà. Nếu em không chê, cho anh cơ hội để chúng mình bắt đầu được không?". Hóa ra Thái không phải là xe ôm, mà lúc đó thấy xe Thái có treo cái mũ bảo hiểm nên Thảo đã nghĩ vậy. Thảo đang buồn nên Thái cũng chưa có cơ hội giải thích cụ thể. Anh không phải xe ôm mà là chủ một hiệu sửa xe máy trên thành phố, đó là cửa hàng của gia đình anh.
Thảo ngờ người trước những lời nói đó của Thái. Không ngờ người mà cô thuê vội về đóng giả làm chú rể cứu nguy hôm đó lại muốn tìm hiểu cô thực sự. Thảo không nói gì, cô chưa biết phải trả lời ra sao. Sáng hôm sau hai người không đi sớm mà ở lại chơi tới chiều, Thái nói rõ mọi chuyện và xin phép bố mẹ Thảo cho cô lên nhà mình chơi.
Mọi chuyện diễn ra cứ như một giấc mơ vậy, chính Thảo cũng không ngờ tới. Hai người sau 2 tháng tìm hiểu đã chính thức về chung một nhà, và đã có một buổi báo hỉ lần thứ hai tại nhà Thái. Thảo nghiễm nhiên trở thành con dâu thành phố và nhà chồng khá giả chứ không hề khó khăn gì. Đúng là đời chẳng ai học hết chứ ngờ...
Theo blogtamsu
Chồng "cuồng yêu", tôi đành nhắm mắt cho anh ngoại tình Tôi không biết nên làm thế nào bây giờ nữa, chấp nhận kiếp chồng chung cho con có bố hay là giải thoát cho anh? ảnh minh họa Vợ chồng tôi kết hôn cũng 7 năm, trước giờ vẫn rất hạnh phúc nếu không có chuyện hai vợ chồng lục đục vì chăn gối. Trước mới cưới nhau, sinh con, hai đứa cũng...