Cú ngã định mệnh Phần 37
Cuộc gọi từ số máy anh.
Tại sao anh gọi vào giờ này khi mà chuyến bay sắp khởi hành?
Hay là ai đó đã nói cho anh biết là mình sắp đi?
Là ai được cơ chứ.
Ko thể nghe máy được,mình sẽ mềm lòng mất.
Nhẹ nhàng bấm “Hủy”
….
Anh gọi cuộc thứ hai.
Tiếng chuông réo rắt làm lòng mình quay quắt.
Nữa muốn nghe vì mình nhớ anh.
Nữa muốn không vì sợ lưu luyến.
Hít 1 hơi thật sâu,hồi hộp nhấn ” trả lời”
-Bé đang làm gì vậy? Giọng anh bình thản.
-Dạ,ko làm gì cả anh.
Phở phào nhẹ nhỏm,vậy là anh vẫn chưa biết.
-Bé đang ở đâu vậy bé?
-Dạ.Bé đang ở nhà.
-Sao nghe ồn ồn vậy bé? “Tiếng người ở sân bay”
-Dạ,tại bé đang đứng ngoài đường nên ồn đó anh.
Mình lách sang một bên tìm chổ yên tỉnh hơn.
-Sao nghe toàn tiếng người không vậy bé?
-Ở đây đông người mà anh.
-À,vậy ak.Tí anh lên chở bé đi chơi nhé.(Giọng a còn tí nghi ngờ)
-Hôm khác được không anh?
-Sao vậy bé?
-Tại bé phụ mẹ làm tí việc.
-Vậy khi nào bé rảnh?
-Bé ko biết,chắc cũng trể lắm đó anh.
-Trể cũng được bé à.Xong việc bé nhắn tin cho anh.A chạy lên nhìn bé tí cũng được. Chứ anh nhớ bé quá.
-Dạ…
-Vậy bé phụ mẹ đi nhé.Xong rồi nhắn tin anh nha.
-Dạ…
Mình lại sao thế này?
Sao nước mắt lại rơi nữa rồi?
Mình đã nói dối anh.
Liệu lên ko gặp mình anh sẽ như thế nào?
….
Quay sang,ba vẫn còn đứng đó đợi mình.
Mình vội vàng tiến tới làm thủ tục rồi quay ra với ba.
Ba nhìn mình.
-Ai gọi thế con?
-Dạ..anh Tuấn.
-Nó gọi làm gì?Nó biết con đi rồi sao?
-Dạ chưa. Gọi nói chuyện thôi con.
Nhìn ánh mắt đỏ hoe của mình.Ba biết mình ko ổn.
Video đang HOT
-Con có cần suy nghĩ lại ko?
-Dạ ko đâu ba.
Mình dụi đầu vào ngực ba.
Ba vỗ về vai mình.
-Vẫn chưa trể đâu con. Nếu cảm thấy ko làm được thì hai ba con mình về.
Mình lắc đầu.
-Con làm được mà ba.
Đứng thêm một hồi thì mình phải vào phòng chờ rồi lên máy bay.
Khi đã yên vị chổ ngồi.
Mình mở điện thoại,tháo sim cũ, lắp sim mới.
Mọi thao tác trở nên nặng nề.
Từ đây sẽ ko còn những tin nhắn tình cảm, những cuộc gọi âu yếm.
Sẽ ko còn “Bé ơi,bé đang làm gì đó”. “Bé à,anh nhớ bé”.
…..
Máy bay hạ cánh. Mình tới Sài Gòn.
Gọi về cho ba.
Mình có nói với ba sẽ ở chổ con L vài ngày, đi đâu đó chơi vài hôm rồi mới xuống chổ cô.
Con L đón mình.
-Ổn không mày.
-Ừ,sao không ổn.Ta là ai mày ko nhớ à.
-Vậy thì tốt. Giờ muốn đi đâu?
-Về chổ mày trước rồi tính sau.
-Ok.Ra xe.Ta chở.
Chổ nó ở ko xa sân bay lắm,vòng vèo vài con đường thì tới.
Đi qua mỗi nơi nó lại học đòi làm hướng dẫn viên cho mình.
Mình ậm ừ cho quá chứ chẳng còn tâm trạng nào để nhớ hết những gì nó nói.
Mình đang bận nhớ những kỉ niệm với anh.
Nhớ lúc hai đứa ở ĐN.
Anh ngồi trước chở mình.
Mình ngồi sau chỉ trỏ, hướng dẫn cho anh mặc dù mình cũng ko rành hơn anh là mấy.
-Cái này là công viên 29/3 nè anh. Ở đây có cái hồ lớn lắm.
-Ở đây gọi là biển Phạm Văn Đồng đó anh.
-Còn cái vòm vòm kia là cung thể thao Tuyên Sơn đó anh.
Mỗi lần như thế anh thường trả lời.
-À vậy ak bé.
-Hihi. Đẹp bé nhỉ.
-Ủa, nó là… đó hã bé.
-Cái này bé giới thiệu cho anh lần hai rồi đấy.
….
Phòng trọ con L khá bé. Nó nằm trong một con kiệt sâu.
Nó bảo phòng nó là rẻ nhất ở đây rồi, chủ nhà là hai vợ chồng già, dễ tính, thương người nên nó ở đây khá dễ chịu.
Về tới phòng, cất gọn va ly.
Con L có hỏi tiếp theo mình sẽ làm gì.
Mình bảo khi nào ổn sẽ nói chuyện, giờ mình ko muốn nhắc tới anh, sợ ko kiềm được lòng.
Nghỉ ngơi 1 tí rồi con Loan chở mình đi dạo.
10h: Mẹ gọi….
10h:Mẹ gọi…
-Dạ con nghe đây mẹ.
-Con đi chơi về chưa?
-Dạ vừa về mẹ.
-Có vui không con?
-Dạ vui mẹ.Sao mẹ gọi con muộn vậy.
-Mẹ nhớ con, mẹ lo cho con_giọng mẹ chùng xuống.
-Mẹ đừng buồn, hết hè con lại về thôi mà.
(Thật ra là bỏ 1 năm học luôn)
Im lặng…
Im lặng…
-Thằng T đang ở dưới lầu.
Im lặng….
-Nó bảo ko liên lạc được với con nên lên tìm con.
-Rồi sao hã mẹ?
-Lúc đầu mẹ nói con về nội chơi vài ngày nhưng ba con bảo đằng nào nó cũng biết nên nói thật lun. Mẹ có bảo là thôi hai đứa chia tay sẽ tốt hơn chứ như vậy thì khổ cả hai phía. Nó xin lỗi ba mẹ. Nó hứa là từ nay sẽ ko có chuyện gì xảy ra với con nữa. Nó xin ba mẹ cho số của con hoặc cho địa chỉ để nó đi tìm.
Im lặng…
Im lặng…
-Vừa nghe nói con đi rồi. Nó thẩn thờ, hốt hoảng. Rồi năn nĩ ba mẹ đủ thứ.Mẹ thấy tội nó quá.
-Giờ ảnh ở đâu rồi mẹ?
-Nó ngồi dưới lầu nói chuyện với ba.
-Mẹ nói với ba đừng cho số con và địa chỉ nhà cô nhé.
-Mẹ thấy tội nó quá mà cũng sợ ba con ổng mềm lòng.
-Chứ giờ có quen cũng lại khổ cả hai. Làm buồn cả ba mẹ.Con suy nghĩ kĩ lắm rồi mẹ ạ. Một thời gian nữa rồi ảnh sẽ nguôi ngoai thôi_mình sắp khóc rồi.
-Còn con thì sao?
-Con không sao mà mẹ.
-Mẹ cũng lo cho con lắm. Mà giờ cũng khó xử với nó.
-Chỉ cần nói dứt khoát là ảnh không hỏi nữa đâu mẹ.
-Sợ ba con ổng không đành lòng.
-Để đó tí con nói chuyện với ba ạ.
Anh à? Bé xin lỗi anh. Xin lỗi anh nhiều lắm.
Bé quá yếu đuối.
Bé ko đủ mạnh mẽ để cùng anh vượt qua khó khăn.
Bé buông tay anh rồi.
Bé không thể cùng anh thực hiện những dự định còn dang dỡ.
Những ngày tiếp theo sẽ rất khó khăn với anh nhưng xin anh hãy mạnh mẽ lên.
Thời gian sẽ xóa lành mọi vết thương mà anh.
Con Loan biết có chuyện ko hay nên chạy tới hỏi.
-Sao vậy mày?
Chỉ chờ có thể,mình chường tới ôm lấy nó rồi khóc nức nở.
-Giờ ta phải làm sao đây L.Ta đau lắm mày à. Tuy ta cười nhưng trong lòng ta buồn lắm.
-Ta hiểu mà. Thôi mày cứ khóc đi cho nhẹ lòng.
-Đến bao giờ ta mới ổn được, mới hết nhớ ảnh đây.
-Hay quay về đấu tranh đi mày.
-Ko được mày à. Đấu như thế nào. Vô ích thôi.
Điện thoại con Loan đổ chuông.
Là anh gọi…
Mình bảo con Loan đừng nghe máy.
Tiếp đến
Con Hồng,con Thùy rồi con Thủy gọi đến.
Trước tiên là hỏi thăm tình hình sau nữa là nhắc tới anh.Ba con đều bảo anh là anh gọi hỏi thử xem tụi nó có biết số mới của mình không, biết mình ở đâu không.
Vì đã dặn trước nên không con nào dám mở miệng khai ra.
Rồi ba cũng gọi…
-Dạ con nghe đây ba.
-Con ngủ chưa? Lại khóc nữa à?
-Dạ không ba.Anh Tuấn…
-Nó về rồi.
-Ba nói sao mà ảnh về vậy?
-Ba bảo là ba không thể can thiệp vào chuyện của tụi con được.Con quyết định thế nào thì ba cũng tôn trọng hết nên giờ con đã muốn đi, muốn dứt thì ba cũng ko thể làm gì hơn. Ba nói nó hãy cho con thời gian suy nghĩ.
-Rồi ảnh nói sao ba?
-Nó sợ rằng con cảm thấy áy náy mà chia tay nó. Ba nói là thời gian này con mệt mõi, áp lực quá nên đi chơi vài hôm cho thư giản đầu óc. Bảo nó đợi xem sao. Và nó đồng ý.
Im lặng…
Im lặng…
-Ko dễ gì tìm được người như nó đâu con. Nếu con cảm thấy làm không được thì đừng ép bản thân quá.
-Dạ ko.Con làm được mà ba. Thôi ba mẹ ngủ sớm đi.Con cũng đi ngủ đã ạ.
Đêm đó, nước mắt lại ướt đẫm cả chăn gối.
Mình thức trắng…
Ngày sau thì bảo con Loan chở đi chơi.
Cứ chổ nào vui, chổ nào đông người là tới.
Vì như thế mình sẽ ko cảm thấy cô đơn,ko thấy nhớ anh nhiều.
Vậy là qua được một ngày.
Tối đến mẹ và ba gọi hỏi thăm.
Sau đó là ba con bạn.
-Ta thấy tội quá mày à. Ảnh gọi từng đứa. Năn nĩ từng đứa.
-Ta chưa bao giờ thấy người con trai nào như ảnh cả. Mày nên suy nghĩ lại đi Ly à.
-Ta đã khóc khi nghe ảnh nói chuyện đó mày. Ảnh như không còn tí sức sống nào nữa.
-Chắc ảnh cũng bỏ việc đi tìm mày thôi.
-Ta sợ ảnh nghĩ quẩn đó mày.
Theo Afamily
Chứng kiến chồng sống chung với bồ, vợ đẹp lặng lẽ về nhà làm điều này
Tôi nghĩ với quá nhiều những vụ đánh ghen ầm ĩ, khủng khiếp đã từng xảy ra trong thực tế thì không phải ông chồng nào trốn vợ đi ngoại tình cũng được may mắn như anh đâu. Vì vậy cái giá mà anh phải trả cho chuyện phản bội vợ đi "mèo mả, gà đồng" của anh là quá nhẹ rồi đấy.
Ảnh minh hoạ: Internet
Anh phải cảm ơn cô vợ hiền hậu, tốt nết của anh đi vì cô ấy đã để anh ra khỏi nhà trọ của bồ mà vẫn được lành lặn, an toàn như thế sau những gì xảy ra trong câu chuyện Lừa vợ để cặp bồ và cái kết cho gã chồng thích 'chim chuột'.
Tôi nghĩ với quá nhiều những vụ đánh ghen ầm ĩ, khủng khiếp đã từng xảy ra trong thực tế thì không phải ông chồng nào trốn vợ đi ngoại tình cũng được may mắn như anh đâu. Vì vậy cái giá mà anh phải trả cho chuyện phản bội vợ đi "mèo mả, gà đồng" của anh là quá nhẹ rồi đấy.
Theo tôi anh không nên cố năn nỉ hay xin vợ tha thứ làm gì, bởi hành động của anh quá phũ phàng, quá nặng nề đối với vợ. Nói thật với anh nếu đây là trường hợp của tôi, tôi sẽ không nhẫn nhịn, không làm thế đâu.
Chấp nhận điều kiện của vợ đưa ra là khôn ngoan nhất, là hợp lí, hợp tình nhất đấy anh ạ. Anh cũng đừng mong ba má vợ tha thứ lỗi cho anh, gia đình vợ anh đều là những người trọng tình, trọng nghĩa hơn mọi thứ, nên với chuyện tày trời anh gây ra cho con gái họ, chắc chắn anh phải lĩnh hậu quả xứng đáng thôi.
Anh là đàn ông thì dám làm, dám nhận, đừng để mọi người phải phiền lụy khi đã mất hết lòng tin đối với anh. Qua câu chuyện không hay này tôi chỉ muốn anh suy nghĩ và tự rút ra cho mình bài học: Sống ở đời sao cho trọn vẹn, cho nghĩa, tình với những người đã cùng mình gắn bó, vui buồn, sướng khổ có nhau, đừng để phải nói lời ân hận nếu anh còn có phước được 1 người đàn bà khác thương yêu anh nhé.
Theo Tienphong
Càng thành đạt, đàn ông càng dễ ngoại tình Trong một cuộc khảo sát về quan hệ tình dục ngoài hôn nhân của Viện nghiên cứu phát triển xã hội, có 43% đàn ông trả lời là có bồ nhí, trong đó có một số người hãnh diện khi có "phòng nhì". Cũng theo một nghiên cứu khác của giáo sư Joris Lammers tại trường Đại học Tilburg, cùng các cộng sự...