Cứ mỗi khi hè đến, tôi lại lao đao trước những chuyến viếng thăm của mẹ chồng từ quê lên
Bà nội yêu thương cháu là chuyện bình thường, nhưng hình như bà yêu cháu sai cách rồi!
Ảnh minh họa
Tôi và chồng lấy nhau được 12 năm, nhưng do chồng tôi gặp vấn đề về sinh lý nên mãi đến năm thứ 6 mới có được một bé trai khóm khỉnh. Cả gia đình ông bà nội ngoại hai bên đều thương yêu, cưng chiều cháu như “báu vật”. Thế nên từ nhỏ con đã được chiều chuộng, không phải tự làm gì bao giờ, luôn dùng đồ tốt nhất, ăn cũng ăn đồ ngon nhất… Ngay từ khi con biết đi biết nói, con muốn gì, cả nhà luôn tạo điều kiện theo ý con, nhất là ông bà nội. Nhiều lúc tôi cũng bất lực nhìn ông bà chiều cháu.
Mặc dù tôi cho con theo học mẫu giáo dân lập nhưng cứ đến hè là tôi lại hay xin cho cháu nghỉ ở nhà khoảng 2 – 3 tháng, để ông bà ra chơi và chăm cháu, hoặc là cho cháu về quê chơi với ông bà. Thường là ở nhà tôi thì bà hay ra chăm cháu một nửa thời gian nghỉ, rồi một nửa còn lại thì đưa cháu về quê cùng với ông. Những năm đầu con còn bé, ông bà còn khỏe, tôi thấy rất vui khi bà ra chơi. Nhưng khi con lớn, tôi lại rất ngại cách bà dạy cháu.
Con tôi có thói quen rất xấu, lúc nhỏ thì không nói làm gì, nhưng từ khi 5-6 tuổi, con vẫn hay khóc quấy đến khi đòi bằng được những thứ con muốn, khóc không ngừng nghỉ, có khi khóc cả nửa ngày. Về điều này thì tôi bất lực, đã có một lần tôi “rèn” được con khi con 4 tuổi để bé bỏ thói quen xấu này. Nhưng hè năm đó bà ra chơi, lại chiều cháu theo kiểu đó, thế là đâu lại vào đấy.
Bà hay bế cháu đi rong ăn từ khi còn nhỏ, thành ra không đi chơi bên ngoài là con không chịu ăn, về việc này thì vợ chồng tôi cũng thú thật là có chiều con, con khóc còn chịu được, chứ con không ăn, cha mẹ nào mà không sốt ruột cơ chứ! Nhưng không những thế, con mà không thích món gì, nếu là bà thì sẽ tránh những món đó, đặc biệt là rau. Còn tôi thì không, tôi muốn con ăn đủ chất. Đây cũng là xích mích hay xảy ra nhất với tôi và mẹ chồng khi mẹ ra chơi với cháu. Mỗi bữa ăn, tôi ép con ăn rau, thì bé lại khóc và chạy về phía bà, tôi quát thì bà lại trách tôi: “Con nó không thích thì đừng ép nó đi!”. Tôi chẳng biết nói gì, cứ cái gì “con nó không thích” thì bao giờ mới lớn khỏe, mới nên người?
Nói thì nghe như mẹ có vẻ hẹp hòi, nhưng từ nhỏ, là con gái lớn trong nhà, tôi đã luôn được dạy dỗ nghiêm chỉnh, sống chừng mực, cư xử phải trái đúng sai rõ ràng. Chồng tôi tuy là con trai út nhưng cũng không phải là dạng được cưng chiều nên rất hiểu và cảm thông cho cách dạy con của tôi. Tôi có yêu con, có thương con chứ, đó là món quà duy nhất bao lâu cuộc đời mới ban tặng cho tôi, tôi muốn con nên người, muốn con ngoan và lớn lên khỏe mạnh thành đạt.
Video đang HOT
Tôi chỉ mong bà đừng ra chơi với cháu quá lâu, hay quá nhiều. Một hai tuần thôi là đủ, mỗi lần bà ra hay đưa cháu về quê là bao nhiêu thói quen tôi “rèn giũa” đều đổ sông đổ bể. Mà mỗi lần dạy lại, cháu cứ ỷ bà, lại hư, chẳng biết làm sao…
Theo Afamily
Tôi đã phải muối mặt với cả nhà chồng chỉ vì chiếc váy màu vàng đắt tiền 'có cánh mà bay'
Tôi không chỉ làm mất hoà khí với chị dâu mà còn làm bố mẹ chồng nghĩ mình là một người ích kỉ, hẹp hòi và nông cạn trong suy nghĩ chỉ vì một chiếc váy.
Tôi có một công việc khá ổn với mức lương cao, nên cũng ưa thích việc chăm sóc bản thân hay dùng mỹ phẩm, quần áo hiệu nọ hiệu kia. Đã là bà mẹ một con, nhưng tôi thấy mình còn sành điệu hơn khối những cô chưa chồng khác vì chịu đầu tư cho nhan sắc.
Canh ngày vàng giảm giá mãi, tôi mới mua được chiếc váy yêu thích của một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng. Chờ đợi mãi đến hơn nửa tháng hàng mới về tới nhà. Vốn là người yêu thích thời trang, quần áo, có được chiếc váy của thương hiệu này, tôi cảm thấy vô cùng thoả mãn. Nói chẳng ngoa, đam mê của tôi chính là được mua sắm những gì mình thích bằng chính những đồng tiền bản thân kiếm ra.
Chiếc váy vàng đắt tiền mà tại hại của tôi. (Ảnh minh họa)
Vừa nhận được chiếc váy từ người giao hàng, tôi bỏ ra thử ngay. Chiếc váy vừa khít và đặc biệt tôn dáng, ngay cả màu vàng cũng là màu sắc làm tôn da tôi rất nhiều. Với mức giá chẳng phải là rẻ, tôi vẫn cảm thấy chẳng còn gì vui hơn nữa khi sở hữu chiếc váy này.
Vì hôm sau có bữa tiệc cuối năm tổng kết hoạt động của công ty, nên tôi đem váy đi giặt luôn để mai mặc. Giặt xong, tôi đem đồ lên sân thượng phơi rồi cứ nghĩ đến chuyện mọi người trong công ty sẽ xuýt xoa đến thế nào khi nhìn thấy tôi mặc chiếc váy này.
Thế nhưng chiều hôm sau lên rút quần áo, tôi lại chẳng thấy chiếc váy đâu nữa. Tìm quanh quất rồi đi hỏi cả mẹ chồng, cả chị dâu, cũng không ai đã từng nhìn thấy hay đem đi cất. Tôi bực không chịu nổi, tôi không cất, mẹ và chị dâu cũng không cất, vậy cái váy ấy có cánh mà bay chắc. Mà cũng loại trừ hẳn luôn trường hợp nhà hàng xóm lấy cắp, vì bên cạnh chỉ có 1 gia đình có 2 bố con ở, họ lấy váy về thì làm gì.
Tôi ấm ức không biết xả vào đâu, đành thay lại một chiếc váy cũ để đi dự tiệc cho kịp giờ. Mấy ngày sau, tôi bất ngờ thấy chị dâu mặc một chiếc váy y hệt. Ôi, chẳng lẽ chị ấy "mặt dày" đến cái nỗi "mượn tạm" váy của tôi mặc. Ba máu sáu cơn, tôi làm ầm lên:
- Đây là cái váy bị mất của em mà. Sao chị lại mặc nó?
- Váy này là váy chị mua mà. - Chị dâu sẵng giọng
- Em làm sao mà không nhận ra cả quần áo của em nữa. Chị muốn mặc thì hỏi, em sẽ cho mượn, làm sao mà chị phải lấy mà coi như không có gì thế. Chị có biết cái váy này đắt thế nào không?
Ảnh minh họa
Lúc ấy, bố mẹ chồng vừa đi tập thể dục về, thấy 2 đứa con dâu đang đứng cãi nhau tay đôi, vội vội vàng vàng vào can ngăn:
- Hương, sao con dám nghi ngờ chị như thế? Chị dâu con có thiếu thốn cái gì mà phải đi ăn cắp váy của con.
- Nhưng rõ ràng đây là váy của con, bố mẹ chỉ bênh chị ấy thôi.
Tôi giận dỗi bỏ lên nhà, ôm trong mình cả một cục tức. Đúng lúc ấy, mẹ chồng gõ cửa bảo tôi xuống nhà nói chuyện. Ừ thì xuống, tôi có sợ cái gì!
Trên tay mẹ chồng lúc ấy lại là một chiếc váy vàng, trong khi chị dâu cũng đang mặc trên người chiếc váy y hệt như thế...
- Mẹ thấy cái váy của con rồi đây. Gió thổi to quá bị bay đi, rồi vướng ở cái dây điện mãi góc nhà kia kìa. Con xin lỗi chị Mai ngay cho mẹ.
Hoá ra cơ sự là như vậy. Giờ đây tôi không chỉ làm mất hoà khí với chị dâu mà còn làm bố mẹ chồng nghĩ mình là một người ích kỉ, hẹp hòi và nông cạn trong suy nghĩ. Tất cả chỉ là vì chiếc váy vàng tai hại "có cánh mà bay".
Theo Afamily
Vợ luôn cho rằng tôi là người ngu đần Trong quá trình chung sống, càng ngày tôi càng nhận ra vợ là một người dối trá, bảo thủ, giả tạo, hẹp hòi và thô lỗ. Tôi là người dân tộc Mường, 39 tuổi, làm trưởng phòng trong một cơ quan nhà nước. Tôi có vợ và 2 con gái, đứa lớn 10 tuổi, đứa nhỏ 5 tuổi. Vợ tôi không được học...