Cứ mở miệng ra là chồng chửi tôi ngu
Con ăn bị nôn anh cũng mắng tôi là ngu, “Mỗi việc cho con ăn cũng không làm được”. Con ốm anh cũng chửi tôi dốt, “Cả ngày ở nhà với con còn để con ốm”…
Với anh bây giờ con là số 1 còn tôi trở thành người ô sin chăm sóc cho cậu chủ theo đúng nghĩa. (Ảnh minh họa)
Tôi chưa tốt nghiệp hết phổ thông trung học thì phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền vì khi ấy điều kiện gia đình không cho phép. Dưới tôi là 2 đứa em mới học cấp 2, mẹ lại đau yếu luôn, bố thì bỏ đi từ khi mẹ tôi sinh em thứ ba. Mình mẹ chèo chống gia đình nuôi ba chị em tôi ăn học, giờ mẹ bệnh tôi không thể nào để mẹ khổ mãi được nữa.
Nghỉ học tôi lên thành phố làm phục vụ trong một quán ăn do người quen trong làng làm chủ. Biết rõ người ta nên mẹ tôi mới cho tôi đi, chứ bà không đời nào để con gái lang thang lên thành phố kiếm việc một mình. Mẹ bảo: “Mẹ con rau cháo có nhau, nuôi con từng này rồi, mẹ không muốn vì tiền mà mất con”.
Tuy là con gái ở quê nhưng tôi được thừa hưởng nước da trắng của mẹ và cái dáng mảnh khảnh của cha nên ngoại hình cũng được gọi là ưa nhìn. Làm ở quán một thời gian tôi được một khách quen của quán để ý. Anh là kế toán cho một công ty, chưa có người yêu, khi nhìn thấy cô phục vụ quán trẻ đẹp ăn nói có duyên nên anh đã xin số điện thoại làm quen.
Tuy là con gái ở quê nhưng tôi được thừa hưởng nước da trắng của mẹ và cái dáng mảnh khảnh của cha nên ngoại hình cũng được gọi là ưa nhìn. (Ảnh minh họa)
Lúc đầu tôi hơi e ngại vì tôi và anh quá chênh lệch. Tôi chỉ là cô gái quê mùa, ít học, công việc hàng ngày là bưng bê và rửa bát trong khi anh là trí thức người thành phố, học rộng lại nhiều mối quan hệ. Nhưng tình cảm chân thành của anh đã khiến tôi xiêu lòng. Rồi một ngày anh cầu hôn tôi. Tôi thật sự bất ngờ vì điều đó diễn ra quá sớm. Anh bảo: “Bố mẹ anh định cư hết ở nước ngoài nên mọi việc là do anh quyết định”.
Tôi hỏi anh: “Lấy em anh có hối hận không? Em không thông minh, không giỏi giang như những cô gái khác có thể làm cho chồng mở mày mở mặt”. Anh ôm tôi vào lòng: “Lấy anh em chỉ cần ở nhà lo nội trợ, chăm sóc chồng con cho tốt. Anh chỉ cần có thế thôi. Kiếm tiền đã có anh lo, anh không thích đàn bà kiếm được nhiều tiền, như thế dễ coi thường chồng lắm”.
Từ cuộc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ nên tôi cũng chỉ cần có một người chồng yêu thương biết quý trọng mình là đủ. Ngày tôi nhận lời lấy anh anh còn hứa sẽ chu cấp tiền hàng tháng cho 2 đứa em của tôi ở quê ăn học, chúng sẽ không phải bỏ học giữa chừng như tôi nữa. Rồi đám cưới cũng diễn ra, hàng xóm sang chơi chúc mừng mẹ tôi vì có được cậu con rể giàu sang ở thành phố.
Sau đám cưới với tôi là những chuỗi ngày sống cô đơn trong căn nhà rộng lớn từ sáng đến tối mịt khi chồng về. Đã có lần tôi bảo anh xin cho tôi đi làm một việc gì đó nhưng anh xua tay ngay: “Với trình độ của em thì kiếm được bao nhiêu, thôi em cứ ở nhà nghỉ cho khỏe. Khổ quen rồi giờ sướng không chịu được à”. Anh nói thế nên tôi chẳng còn dám đòi hỏi nữa.
Rồi tôi bầu bí, anh chiều tôi lắm lúc nào anh cũng bảo: “Em ở nhà ăn uống cho tử tế để con tăng cân”. Thỉnh thoảng anh lại đưa tôi đi dạo, đi chơi cho đầu óc được thoải mái. Mọi chuyện chỉ bắt đầu khi tôi sinh con .
Video đang HOT
Chồng tôi rất quý con. Với anh bây giờ con là số 1 còn tôi trở thành người ô sin chăm sóc cho cậu chủ theo đúng nghĩa. Hễ con khóc mà tôi chưa kịp dỗ là anh đã nói ngay: “Em làm sao mà để con khóc thế. Có giỗ ngay con không, khóc nhiều con khản cổ bây giờ. Trông con cũng không xong”. Thấy chồng nặng lời nhưng tôi nín nhịn không nói lại nửa lời.
Có đêm không hiểu sao con tỉnh giấc và khóc rất to, tôi dỗ mãi không được, cho ti con cũng không chịu, chồng tôi cằn nhằn rồi tỏ thái độ khó chịu: “Có làm cho con nín đi được không hả”. “Em dỗ mãi con không nín”, tôi nói lại. “Làm mẹ mà không dỗ nổi con. Người đâu mà ngu thế không biết”, anh hầm hầm tiến lại giật lấy thằng bé trên tay tôi. Tôi đã không kìm được nước mắt sau tiếng chửi của chồng.
Vậy nhưng giỏi giang như anh cũng đâu có dỗ được con, anh lại phải đưa cho tôi. Tôi vội bồng con ra nhà ngoài để không làm phiền giấc ngủ của chồng và cũng là để giấu đi những giọt nước mắt chua xót của mình. Khi thằng bé đã ngủ say tôi mới dám bế con vào phòng.
Tôi nghĩ vì anh áp lực công việc về nhà con khóc căng thẳng đầu óc nên có những lời lẽ khó nghe, tôi đã góp ý nhưng anh không hề sửa. Sau lần ấy rất nhiều lần anh đã chửi tôi như vậy. Con ăn bị nôn anh cũng mắng tôi là ngu, “mỗi việc cho con ăn cũng không làm được”. Con ốm anh cũng chửi tôi dốt, “cả ngày ở nhà với con còn để con ốm”…
Đến giờ thì tôi nhận ra rằng anh đã khinh miệt tôi, đã chê bai tôi vì tôi là đứa ít học. Anh đã không làm được như những gì mà anh đã hứa với tôi trước kia. Quá chán nản tôi muốn đưa con về quê để cho khuây khỏa đầu óc nhưng anh cấm đoán triệt để: “Cô định đưa con tôi về đấy để nó lại theo bước mẹ nó à”.
Từ hôm ấy tôi stress nặng, muốn giải tỏa mà không có ai để tâm sự, tôi cũng không dám nói chuyện với mẹ tôi vì không muốn bà lo lắng nhiều. Nhưng cứ sống như thế này thì có ngày tôi nghĩ quẩn mất. Tôi phải làm gì bây giờ, mọi người cho tôi lời khuyên với.
Theo blogtamsu
Yêu lỡ - dính bầu, phải 'mở miệng' với gia đình 2 bên thế nào?
Em và bạn gái bối rối kinh khủng. Cả hai gia đình đều có thành kiến nặng nề với chuyện "ăn cơm trước kẻng" thế này, chẳng biết phải làm sao thuyết phục?
Giờ bạn gái em nhỡ có bầu rồi, hai đứa đang méo mặt tìm cách "thông báo" với 2 gia đình mà bối rối kinh khủng.
Em năm nay 25 tuổi, còn Dung - bạn gái kém em 2 tuổi. Bọn em quen nhau trong dịp tình cờ và đến nay cũng được 2 năm có lẻ. Tình yêu của hai đứa tóm lại rất ổn, hạnh phúc. Hiện hau đứa cũng đều có công ăn việc làm, tuy chưa thật ổn định. Bọn em cũng về ra mắt gia đình hai bên cả rồi. Gia cảnh môn đăng hộ đối, nhà lại ở gần nhau nên các cụ khá vừa lòng.
Sau buổi ra mắt thì cả hai bên bố mẹ đều dặn dò kỹ lưỡng nhất là chuyện "ăn kem trước cổng". Mẹ em thì cứ nắm tay Dung, bảo "Con gái phải tự giữ thân không lại khổ mình. Bác đi xem bói bảo thằng Long lấy vợ sớm 1 là làm ăn lụn bại, 2 là tuyệt đường con cái. Hai đứa làm thế nào thì làm, thằng Long 27 tuổi trở ra mới được cưới!".
Bố mẹ bạn gái em thì còn đáng sợ hơn. Những hôm em đến đưa bạn gái đi chơi, trong khi đợi em lên thay trang phục, ngồi nói chuyện với bác trai như hai người đàn ông, bác trai toàn nói với em bằng 1 giọng vừa khách sáo vừa đáng sợ. Kiểu: "Mong cậu giữ gìn cho em nó. Đi chơi, tìm hiểu nhau thì được. Nhưng cấm chỉ không được đưa nó lên giường!".
Người yêu em xinh xắn, đáng yêu, người cô ấy lúc nào cũng thơm phức, làm sao em "nhịn" được.
Em phải vâng dạ hứa chắc như đinh đóng cột. Thậm chí thề thốt đủ kiểu, nụ cười nhu hòa mới trở lại trên mặt bác ấy: "Cậu đừng nghĩ ngợi, chẳng qua thanh niên giờ nhiều anh đạo đức suy đồi quá, tôi phải dặn trước chẳng sợ thừa".
Mặc dù sợ bố Dung lắm nhưng nỗi sợ ấy của em không thắng được bản năng đàn ông. Người yêu em xinh xắn, đáng yêu, người cô ấy lúc nào cũng thơm phức, làm sao em "nhịn" được.
Nhưng mà em cũng chẳng dám phá vỡ lời thề với bố cô ấy. Em chỉ dám sex với cô ấy ở nền nhà nghỉ, phòng tắm chứ chưa bao giờ dám đem cô ấy lên giường. Em sợ bị xe đâm xác nát bét, dòng họ bị tuyệt tự tuyệt tôn,... giống như lời em thề độc hôm đó. Bọn em rất cẩn thận khi quan hệ nên ăn trái cấm hơn 1 năm vẫn chưa bị "dính chưởng".
Hôm 20-10, bọn em đi chơi về muộn và có quan hệ với nhau. Hôm ấy, do uống rượu hơi say với các đồng nghiệp đi cùng nên em quên "phòng hộ". Hic, "Khôn 3 năm, dại 1 giờ", lỡ có 1 lần mà Dung có thai thật.
Ngày được Dung báo tin, em hoảng loạn lắm, thật sự em chưa chuẩn bị tinh thần làm bố. Nhìn Dung khóc lóc, bảo "Chết cũng không bỏ con, anh không nhận nó thì em nuôi con một mình" mà em xót ruột. Nói cứng thế thôi, em cũng yêu Dung mà, em làm sao bỏ cô ấy, bỏ cốt nhục của mình được.
Em hứa với người yêu là sẽ lo cho mẹ con cô ấy. Bọn em tính về thưa chuyện với gia đình xong rồi làm đám cưới. Bọn em không lo về mặt kinh tế, vì cả 2 đứa vẫn đi làm, nếu lương không đủ 2 bên gia đình đều khá giả, thừa sức phụ lo cho chúng em.
Kế hoạch rất hoàn hảo và có vẻ dễ dàng nhưng đến bây giờ, cái thai được hơn 2 tháng, bụng của Dung đã hơi nhô lên mà hai đứa vẫn chưa thực hiện được. Cả 2 đứa em không tài nào mở miệng nói ra với gia đình. Bên nhà Dung thì vướng bác trai hung dữ, nghiêm khắc. Bên nhà em thì bà mẹ mê tín, bảo thủ.
Vì sợ bị ông bố nóng tính của Dung cho ăn đòn, em định giải quyết với mẹ em trước, thuyết phục mẹ sang nói chuyện với nhà bên kia cho phải phép. Hôm đó, em dẫn Dung về nhà ăn cơm và thưa chuyện với bố mẹ.
Hai đứa nhấm nháy nhau cả bữa cơm mà không đứa nào dám khai báo. Xong bữa, cả nhà ngồi xem ti vi, ăn hoa quả. Em vừa mới gọi "Mẹ ơi!" thì mẹ nhảy dựng lên "Con gái con đứa bám trai, loại mất dạy!".
Cả em và Dung đều giật mình thon thót. Hóa ra mẹ chửi cô nhân vật ở trong phim Glee của Mỹ, có bầu với bạn trai. Rồi mẹ em chơi cho 1 tràng sỉ vả "Tây sống sa đọa quá, mới cấp 3 mà đú đởn. Con gái con đứa gì mà dâm đãng, dùng cơ thể chài giai. Chúng mày đừng có đua đòi theo đấy. May mà Dung nó ngoan...".
Người yêu em méo mặt trước câu "May mà... " của mẹ. Cô ấy nở nụ cười ra vẻ khiêm tốn, nịnh nọt bà mà mắt nhìn em nháy nháy. Em biết ý, lảng sang chuyện khác. Thời cơ chưa chín mùi, chưa thể nói được.
Hai tuần sau đấy, nhà em có đám giỗ, em lại dẫn Dung đến. Mục đích chơi là phụ, thú nhận là chính. Lần này, em lập mưu để mẹ và Dung cùng làm cỗ cho thân mật. Sau đó, Dung lựa lời nói với mẹ. Em tính, lúc ấy đang bận rộn, nhà lại có khách, chắc mẹ cũng chẳng dám làm gì to chuyện với bọn em.
Dung vào đề bằng cách kể lại chuyện của bọn em nhưng nhân vật được đổi thành "Đứa bạn thân của cháu", giả vờ nhờ mẹ góp ý. Mẹ lạnh lùng chơi nguyên câu "Sao con bé ấy nó dại dột thế, lại để thằng kia dụ. Bảo nó phá đi thôi con. Vào bác, nhất định bác cũng không cho con bác lấy loại con gái như thế, cũng không nhận cháu. Nó dễ với con mình thì cũng dễ với thằng khác...".
Nghe mẹ em nói xong, Dung chán hẳn, chẳng muốn thuyết phục gì nữa. Cô ấy còn đùng đùng đòi chia tay, bảo rằng nếu chọn em thì sẽ phải bỏ đứa trẻ, chọn đứa trẻ thì phải bỏ em vì không đời nào mẹ chấp nhận chuyện tậu cả trâu cả nghé. Vì thế, cô ấy quyết định hi sinh bố đứa trẻ.
Dù cay mũi lắm khi bị đứa con chưa ra đời "vượt mặt", em vẫn phải cố xuống nước năn nỉ người yêu. Làm đàn ông, sao em có thể bỏ mặc cô ấy như vậy được. Em phải hứa cùng lắm thì bỏ nhà theo vợ con, cô ấy mới xuôi, chấp nhận quay lại với em. Dù hơi bất hiếu với mẹ nhưng vụ này, em quyết đứng về phía vợ con.
Bọn em chuyển sang hướng thuyết phục bố mẹ vợ. Hôm đấy là Tết Tây, nhà cô ấy tổ chức tiệc và mời em. Em định nhân dịp đó bày tỏ với bố mẹ cô ấy và xin cưới luôn. Trước khi gặp bác trai, em run lắm, phải định thần lại mấy lần mới dám bước vào nhà. Ấy thế mà bác lại đi vắng.
Mẹ Dung bảo ngồi ăn trước, bố cô ấy đi công chuyện còn lâu mới về. Em ngồi, tính nói chuyện trước với "bà nhạc" để thuyết phục "ông nhạc" tương lai. Đang định mở lời thì bác trai về. Bố Dung mặt hằm hằm đầy nộ khí, kéo ghế ngồi xuống.Vừa ngồi ấm chỗ, bác đập bàn cái rầm, chửi thề toán loạn: "Mả cha thằng Sở Khanh, thằng mất dạy, phải tôi là ông Trung, tôi thiến thằng đó mất giống".
Hóa ra là bạn thân của bố Dung có đứa con gái học lớp 11, bị 1 tên sở khanh nào đó lừa, ngủ với nó. Giờ gia đình phát hiện ra, kiện để thằng đó đi tù mọt gông. Bố vợ tương lai em được nhờ đến để tư vấn.
Nghe bố Dung quát nạt mà em chẳng dám ho he 1 câu. Bác ấy còn dùng ánh mắt sát thủ dọa: "Cậu Long, cậu còn nhớ những gì cậu hứa với tôi không?". Em nghe mà hoảng, vội lí nhí đáp: "Vâng vâng, cháu nhớ". Ông nhạc lừ mắt, rồi lại tiếp tục oang oang chửi những thằng đốn mạt dụ dỗ con gái nhà lành.
Từ hôm ấy đã gần 1 tuần, em chẳng dám vác mặt đến nhà bạn gái. Cứ nghĩ tới lời dọa cắt này cắt nọ của bác trai mà em hoảng. Dung khóc lóc và giục giã em lắm. Cô ấy nói em là thằng nhát gan, dám làm không dám chịu.
Em bối rối kinh khủng. Cả hai gia đình đều có thành kiến nặng nề với chuyện ăn cơm trước kẻng thế này, chẳng biết phải làm sao thuyết phục. Các cụ trọng danh dự quá, em chỉ sợ nói ra, 2 bên lại bắt bọn em bỏ đứa trẻ thì chết dở.
Thêm nữa, còn 3 tuần nữa là Tết nhất đến nơi rồi. Nếu không "thông báo" sớm, để đầu năm nói càng khó khăn hơn. Em chẳng biết phải làm sao bây giờ? Có anh chị nào đã trải qua chuyện này thì bày mưu hiến kế cho hai đứa em với. Chúng em loạn hết cả đầu rồi!
Theo VNE