Cứ làm “chuyện ấy” với chồng lại nhớ người cũ
yêu chồng và muốn tìm được cảm giác hòa hợp với chồng, tôi âm thầm hướng dẫn anh làm theo “cách yêu” mà chính H trước đó đã từng làm những mong tìm lại cảm giác phòng the.
Đọc bài viết của tác giả bài viết “Bắt gặp chị dâu ngủ với nhân tình trong đám tang anh trai”, tôi tiếc cho người anh quá cố của bạn. Nhưng câu chuyện của bạn lại làm tôi nghĩ đến hiện trạng của mình.
Chắc hẳn ai đọc được bài viết của bạn cũng sẽ cảm thấy người chị dâu kia thật đáng ghê tởm. Nhưng xét ở một góc độ nào đó, tôi thấy có phần cảm thông với chị ấy. Có trách thì trách chị ấy đã không thể làm chủ được bản thân mình mà đã làm điều xấu hổ đó ngay trong đám tang chồng mình.
Còn việc ngoại tình, đứng trên quan điểm của một người phụ nữ mà nói, tôi cũng có thể chấp nhận được. Bởi ham muốn tình dục là thứ dễ dàng khiến con người ta mất đi sáng suốt. Bạn không thể đánh giá nhân cách của chị dâu mà chỉ dựa vào những ham muốn rất bản năng và con người đó được.
Bản thân tôi, mặc dù đã lấy chồng được một năm, tôi vẫn không thể ngăn cản những suy nghĩ về một người đàn ông khác. Không phải vì tôi không yêu chồng mình. Tôi yêu và tôi vẫn ngủ với chồng hàng đêm, vẫn “chiều chuộng” anh khi chồng có “nhu cầu”. Nhưng thực sự chỉ có người cũ mới là người làm cho tôi thực sự mãn nguyện trong chuyện chăn gối.
3 năm trước, tôi yêu một người đàn ông tên H. Anh là người miền Nam nhưng ra ngoài này để theo học trường Y Hà Nội theo mong muốn của bố mẹ và cũng là mơ ước của anh. Tôi và anh yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vì là mối tình đầu nên tôi yêu anh hết mình, không vụ lợi, không có tính toán hay dè chừng gì cả. Tôi cũng đã trao cho anh cái “ lần đầu tiên” của mình. Anh rất biết cách yêu chiều tôi và rất khéo léo, dịu dàng trong chuyện “quan hệ”.
Nhiều lúc tôi nằm nghĩ ngợi 1 mình. Tôi rất yêu chồng mình nhưng cứ khi thực hành “chuyện ấy” là trái tim tôi như thuộc về người đàn ông cũ.
Sau những lần yêu anh giấu vụng trong nhà nghỉ, trong công viên ấy, tôi đâm ra “nghiện” gần gũi với anh. Tôi thích khúc dạo đầu dịu dàng của anh và những lần yêu khiến tôi được thăng hoa thực sự.
Video đang HOT
Nhưng rồi yêu nhau đến năm thứ 2, khi tôi đưa anh về ra mắt gia đình, bố mẹ tôi đã kiên quyết phản đối vì nhà anh ở quá xa. Tôi là con gái duy nhất trong nhà, nên bố mẹ muốn tôi lấy chồng gần.
Thời gian đầu, chúng tôi kiên nhẫn thuyết phục bố mẹ. Nhưng sau 1 năm thuyết phục gia đình, dần dần chúng tôi đều cùng cảm thấy mệt mỏi nên quyết định nói lời chia tay trong bao nuối tiếc.
Chia tay tình đầu, một thời gian dài sau đó tôi mới quen T – chồng tôi bây giờ. Mặc dù về ngoại hình, anh không thể so bì với H nhưng anh là mẫu đàn ông của gia đình, rất chu đáo và trách nhiệm. Có lẽ tôi yêu anh cũng bởi điều đó.
Tình yêu của tôi hiện giờ so với mấy năm trước cũng khác hẳn nhau. Nếu ngày ấy tôi thích H bởi anh đẹp trai, dịu dàng và ga lăng thì giờ đây, tôi yêu T bởi bên anh, tôi có cảm giác an toàn, hạnh phúc.
Và sau hơn một năm tìm hiểu và cũng như sống cùng nhau 1 năm trong hôn nhân, tôi bắt đầu nhận ra, tất cả những gì trước đó tôi nghĩ về chồng tôi không phải là tất cả. Điều này, tôi cũng chưa bao giờ dám thổ lộ với chồng.
Nhưng thực sự khi đã là vợ chồng của nhau, mỗi lần gần gũi bên chồng, không hiểu sao tôi đều không được thỏa mãn. Mặc dù không còn yêu H nữa nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi ân ái với chồng, trong đầu tôi lại bắt đầu so sánh với H. Thế rồi tôi cứ nhớ lại những giây phút khi bên H. Và mỗi lúc như vậy, tôi lại thấy chuyện chăn gối của vợ chồng tôi trở nên cực nhàm chán.
Nhiều khi, muốn tìm được cảm giác hòa hợp với chồng, tôi âm thầm hướng dẫn chồng làm theo “cách yêu” mà chính H trước đó đã từng làm những mong tìm lại cảm giác phòng the. Nhưng lần nào, chồng tôi làm cũng thất bại.
Thậm chí có lúc anh còn cáu gắt lại với vợ rằng: “Anh đã bảo không thích tư thế này mà em cứ bắt làm”. Hoặc anh phàn nàn: “Em toàn thích những cách yêu quái gở”, “Anh không thích như thế”…
Nhiều lúc tôi nằm nghĩ ngợi 1 mình. Tôi rất yêu chồng mình nhưng cứ khi thực hành “chuyện ấy” là trái tim tôi như thuộc về người đàn ông cũ. Tôi cứ ước ao chồng tôi yêu mãnh liệt và nồng nàn được như H. Có lúc, không được thoả mãn, trong tôi còn xuất hiện ý nghĩ tội lỗi: được ở trong vòng tay của H một lần nữa.
Tôi thực sự thấy lo sợ vì những mâu thuẫn ngổn ngang trong lòng mình. Bản thân tôi cũng thấy mình khổ và đáng ghét quá các bạn ạ. Tôi không bao giờ có ý nghĩ chia tay với chồng để quay lại với người yêu cũ. Song tôi cũng chẳng dám chia sẻ những suy nghĩ thật của mình với chồng.
Nhưng nếu cứ tình hình thế này, chắc chắn chuyện vợ chồng của chúng tôi về lâu dài sẽ trục trặc? Các bạn đọc có cách nào để giúp tôi âm thầm cải thiện chuyện gần gũi của vợ chồng tôi bây giờ không?
Theo VNE
Bàng hoàng vợ trở về sau 5 năm mất tích
Phương không có quyền phá hoại hạnh phúc của tôi nhưng cô lại có quyền lấy đi con gái - một phần quan trọng trong hạnh phúc của tôi. Tôi quả thật không biết phải làm sao. Tôi bất lực trong chính cuộc đời của mình.
Khi tôi tưởng hạnh phúc đã yên lành trở về bên mình thì Phương xuất hiện đột ngột, giống hệt như khi cô rời bỏ tôi 5 năm trước. Tất cả đều xáo trộn khi cô đi và cả khi cô trở về. Tôi không biết phải làm gì để sắp xếp lại cuộc đời của mình khi Phương cứ một mực muốn làm cho nó trở nên bung bét...
Tôi có hai người vợ, Phương là vợ cũ của tôi và Lan là người vợ hiện tại. Trong câu chuyện của mình, tôi sẽ nói nhiều về Phương vì chính cô là người gây ra mọi chuyện rắc rối và phức tạp trong cuộc đời tôi và khiến tôi mất thăng bằng trong chính cuộc đời của mình. Tôi và Phương yêu nhau từ khi cả hai mới học cấp ba. Ba Phương và ba tôi hùn vốn mở chung một công ty. Nhà chúng tôi cạnh nhau và chúng tôi chơi với nhau từ khi còn rất bé. Cảm giác gắn bó bé thơ khi lớn lên trở thành tình yêu và tất nhiên, tình yêu của chúng tôi được hai nhà ủng hộ và vun đắp.
Má tôi coi Phương như con gái mình nên khi biết tôi và Phương yêu nhau, má mừng lắm. Ngày nào má cũng vẽ ra cảnh đám cưới của hai chúng tôi rằng Phương sẽ đẹp như thế nào trong dáng vẻ là một cô dâu rồi chúng tôi sẽ chụp ảnh cưới ở đâu, tiệc cưới sẽ mời những ai và Phương sẽ sinh cho mẹ bao nhiêu đứa cháu. Má tôi tính hoài chuyện đám cưới từ khi tôi 17 tuổi. Nhưng đến khi tôi 27 tuổi, đám cưới đó mới thực sự diễn ra. Vì đã quen hết tính nết của nhau và thời gian ở bên nhau đã lâu nên cuộc hôn nhân của tôi với Phương diễn ra khá êm đềm.
Phương là cô gái dịu dàng, nhẫn nại và rất biết cách chiều tôi. Cô ít khi làm nũng, không mình mẩy và rất ít khóc. Cô ít nói, hay cười và dễ dàng bỏ qua những lỗi lầm tôi gây ra dù lỗi đó nhỏ hay lớn. Má nói Phương phải như vậy thì gia đình tôi mới có thể bền vững. Bởi theo bà, trong nhà phải có một người nhún nhường người còn lại nếu cả hai đều không ai chịu ai thì dăm bữa nửa tháng là nhà tan. Còn tôi thì thấy, gia đình tôi yên ổn thật nhưng sự yên ổn quá mức đôi khi gây ra những khó chịu.
Thi thoảng, tôi muốn gây sự để cãi nhau với Phương cho vợ chồng có cớ để giận đỗi nhau nhưng Phương luôn chỉ cười cầu hòa rồi xí xóa cho tôi mọi chuyện. Hai năm sau cưới, vợ tôi sinh một bé gái. Đến lúc đó, khi tôi đã trưởng thành hơn khi mới cưới đôi chút, tôi nhận ra mình thật may mắn vì lấy được Phương làm vợ. Sự nhẫn nại của cô với những cãi vã trẻ con của tôi đã khiến cho cuộc hôn nhân này bền vững và cô cho tôi cảm giác thoải mái khi được về nhà.
Sự ra đời của con gái nhỏ mang về nhiều tiếng cười cho gia đình của tôi. Tôi và Phương đưa con về ở với má để má tiện trong việc chăm sóc Phương và cháu ngoại hơn. Vì hai nhà gần nhau nên hai gia đình qua lại rất tiện. Khoảng thời gian đó, tôi thậm chí không muốn rời khỏi nhà mà lúc nào cũng chỉ muốn được ở bên cạnh con gái. Mọi thứ đang diễn ra êm đềm như vậy thì Phương đột ngột biến mất. Cô biến mất sau một đêm và chỉ để lại duy nhất một lá thư với lời xin lỗi cùng lời nhắn rằng chúng tôi đừng tìm cô. Có lẽ Phương đã chuẩn bị cho sự ra đi này từ trước đó rất lâu vì khi đi, cô mang theo tất cả quần áo và vật dụng cá nhân của mình. Phương không để lại bất cứ một thứ gì dù chỉ là bàn chải đánh răng hay một chiếc dây chun cột tóc.
Hôm đó, tôi đi làm, hai má đi chùa. Phương đã dọn đồ sẵn và chuyển đi từ trước vì khi má tôi về, Phương vẫn ở nhà. Cô nói với má đi gặp bạn một chút rồi chỉ xách theo chiếc ví nhỏ và đi lên taxi. Đó là hình ảnh cuối cùng về Phương mà má tôi được nhìn thấy. Mới đầu, tồi ngỡ đó là một trò đùa hoặc rằng Phương cảm thấy căng thẳng khi lần đầu làm mẹ nên cô muốn đi đâu đó nghỉ ngơi. Nhưng khi không thể liên lạc với Phương và mọi tìm kiếm về cô đều trở nên vô vọng thì tôi buộc phải tin rằng, Phương đã bỏ nhà, bỏ tôi và bỏ cả con gái bé nhỏ để đi.
Tôi không biết nguyên nhân là gì. Vì thế, việc Phương bỏ đi cứ day dứt mãi trong lòng tôi. Không lúc nào tôi từ bỏ được những suy nghĩ về việc vì sao Phương lại đột ngột biến mất, chúng tôi đâu có chuyện gì bất hòa... Ba má Phương không biết con gái mình đi đâu. Bạn bè cô cũng không biết. Phương biến mất như thể chưa từng tồn tại. Gia đình tôi không báo công an. Ba Phương cáu giận. Ông nói Phương đã không cần gia đình thì gia đình cũng sẽ không cần cô. Má Phương khóc nhiều, bà gầy sọp đi. Con gái bé nhỏ trở thành nguồn động viên tinh thần duy nhất của cả hai gia đình.
Tôi dùng công việc để quên đi những muộn phiền và cố gắng để mình không nghĩ tới chuyện bị vợ phản bội. Tôi sợ phải nghĩ rằng vợ đã vội vã bỏ đi vì một tình nhân nào đó, một tình nhân ngoài cuộc hôn nhân này và tôi là gã đàn ông bị cắm sừng. Ý nghĩ đó mới đau đớn và tồi tệ làm sao.
Phải hơn 4 năm tôi mới quên đi được chuyện này và mở lòng ra để đón nhận một tình yêu khác. Tôi làm thủ tục li hôn Phương và tôi nhận nuôi con gái. Lan là một đồng nghiệp cùng công ty với tôi. Cô bắt đầu qua lại nhà tôi chơi với con gái tôi và giúp đỡ má tôi việc nhà sau khi Phương bỏ đi một năm. Tôi không để ý đến chuyện này. Lúc đó tâm trí tôi còn mải mê với những kí ức về Phương và nỗi đau mà cô bất ngờ gây ra cho tôi. Má nói, Lan là một cô gái tốt và tôi nên suy nghĩ đến chuyện tái hôn. Lan năng qua nhà tôi, chăm sóc cho con gái tôi, con bé quấn Lan hơn cả bà nội nhưng cô tuyệt đối chưa bao giờ nói chuyện tình cảm với tôi.
Tôi chỉ để ý có vậy còn lại cũng không quan tâm vì sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân thứ nhất khiến tôi sợ việc có gia đình. Lan rất kiên trì nhưng vì cô không nói nên tôi lại nghĩ rằng cô đơn giản vì quý mến tôi nên mới quan tâm tới con gái tôi và má tôi. Thành ra, tôi coi cô như em gái. Theo thời gian, tôi cởi mở với cô hơn và chuyện gì cũng tâm sự cùng Lan. Hai anh em thân thiết, có thể bá vai bá cổ nhau đi uống rượu giải sầu và chẳng ngại ngần chuyện bị đồng nghiệp xì xào hay thiên hạ bàn tán. Lan nói yêu tôi khi Phương bỏ đi được 4 năm rưỡi. Cô nói cô tin rằng tôi đã hoàn toàn quên chuyện cũ và đã sẵn sàng cho một câu chuyện mới.
Tôi ngỡ ngàng trước lời tỏ tình của cô gái này. Suy nghĩ lại những gì đã xảy ra, tôi thấy Lan lúc nào cũng ở cạnh tôi, chia sẻ mọi chuyện. Ba má tôi hết sức ủng hộ, con gái nhỏ yêu quý Lan như thể mẹ đẻ của con. Ba tháng sau chúng tôi làm đám cưới. Tôi tin là mình yêu Lan và trải qua vấp ngã đầu tiên, tôi cũng tự tin hơn rằng, tôi sẽ là một người chồng tốt hơn, tôi sẽ mang hạnh phúc lại cho những người tôi yêu quý.
Sau cưới, vợ chồng tôi cùng con gái dọn ra ở riêng. Mọi thứ diễn ra trôi chảy. Khi Lan mang thai được một tháng thì đột nhiên, Phương trở về. Cô vẫn như vậy, thậm chí có phần đẹp hơn. Vẫn nụ cười hiền, vẫn giọng nói nhẹ nhàng, Phương hẹn gặp tôi nói chuyện như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi bị sốc còn cô thì bình thản. Phương đòi được trở về vị trí làm vợ. Cô mang con gái đi và nói chỉ trở về khi nào tôi đồng ý với yêu cầu của cô. Lan đang mang thai đứa con của tôi còn người vợ cũ thì mang con gái của tôi đi và bắt tôi phải chấp nhận cô trở về làm vợ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong cuộc đời mình. Tôi không còn tình cảm với Phương, tôi không muốn làm Lan khổ nhưng tôi cũng không muốn mất con gái của mình.
Ba má Phương vào hùa giúp con gái mình dù trước đó ba cô đã nói từ mặt cô. Tôi chưa nói chuyện này cho Lan biết, tôi không muốn vợ mình phải suy nghĩ nhưng tôi chắc chắn rằng, nếu tôi không quyết định nhanh, Phương sẽ đích thân đến gặp Lan và nói mọi chuyện. Phương không có quyền phá hoại hạnh phúc của tôi nhưng cô lại có quyền lấy đi con gái - một phần quan trọng trong hạnh phúc của tôi. Tôi quả thật không biết phải làm sao. Tôi bất lực trong chính cuộc đời của mình.
Theo ANTD
Lời thú tội thật thà của kẻ giết người... thương anh trai Mình sẽ nói thật thôi chứ mình không giấu giếm gì đâu. Mình vào Trại tạm giam Gia Lai vì tội giết người. Mình giết để trả thù cho anh trai mình bởi có như thế anh trai mình nhắm mắt mới yên lòng được... Mình sẽ nói thật thôi chứ mình không giấu giếm gì đâu. Mình vào Trại tạm giam Gia...