Cứ lạ miệng là… thèm!
Thuở nhỏ, tôi là cô bé hay ganh tỵ âm thầm. Thấy ai có gì hơn mình như tấm áo đẹp, chiếc bánh ngon hay học giỏi hơn…, trong tôi đều trội lên cảm giác không ưa.
Lớn lên, chính tôi cũng hoang mang sợ mình xấu tính, nên tự răn rằng không việc gì phải ghen tuông khổ sở. Mấy mối tình chóng vánh đều kết thúc bằng sự chủ động chia tay của tôi bắt nguồn từ thái độ thiếu thật thà của người yêu, có khi là bắt gặp cử chỉ thân mật quá mức xã giao của người yêu với cô gái khác, có lúc là tin nhắn hò hẹn của bạn tình với ai kia…
Rồi tôi lấy chồng, cả hai đều không là tình đầu của nhau, nhưng anh tạo cho tôi cảm giác yên tâm đây là tình cuối. Một đám cưới rực rỡ, tháng ngày mật ngọt qua mau. Sau khi tôi sinh bé thứ hai thì tình cờ phát hiện đủ chuyện, từ chuyện chồng bông đùa với con bé giúp việc trẻ măng, đến kịp tán tỉnh em tiếp viên ướt át trong chuyến nghỉ mát miền Trung cùng cơ quan trong giai đoạn vợ thai sản, rồi cả việc qua lại ngay với con gái của ông thầy đỡ đầu đang làm mẹ đơn thân. Thậm chí cô bạn lẳng lơ của vợ, anh cũng tranh thủ rủ rê…
Khỏi nói là tôi sốc đến chừng nào. Người chồng tôi vẫn chủ quan rằng thừa từng trải và khôn ngoan, hóa ra cũng “đàn ông thường tình”! Bấy giờ, nếu giữa vợ chồng chưa có con, tôi sẽ ly hôn tức khắc. Tuy nhiên, có hai đứa con ràng buộc, chẳng dễ gì mà chia tay. Tôi chỉ biết khóc, khóc lặng lẽ, tôi thương thân phận mấy mẹ con mình hơn là ghen với họ. Tôi tự ngẫm xem mình đã làm gì sai.
Giai đoạn nuôi hai bé sinh năm một ngốn rất nhiều thời gian và tâm lực, nhưng tôi vẫn cố thu xếp chia sẻ với chồng, nhưng lúc đó anh đang tự mãn vừa lên chức “bố” và khối tài sản kiếm được, đâu thèm quan tâm vợ nhọc nhằn thui thủi thế nào. Tôi tất tả cạnh những người giúp việc đỏng đảnh thay đổi xoành xoạch để chu toàn chuyện nhà cửa con cái và việc đi làm.
Dĩ nhiên bà mẹ hai con chẳng thể nào mượt mà như lúc son rỗi, song nhờ vất vả mà tôi không bị sồ sề. Xét về nhan sắc, họ không hơn tôi mấy, xét về trình độ, họ kém hẳn tôi, xét về sự siêng năng, chắc chắn họ không chăm chỉ được như tôi, tôi có thể không ngọt ngào bằng họ, nhưng vẫn nhỏ nhẹ cơ mà… Càng ngẫm tôi càng cay đắng, nhận ra đàn ông không hẳn chán cơm thèm phở, mà có khi thèm cả những món rẻ tiền như khoai, sắn, thậm chí củ chuối, cùi bắp. Đơn giản là lạ miệng mà vợ nhà dù chỉn chu đến đâu cũng không bao giờ bì kịp. Vậy phải làm sao?
Với con bé giúp việc, tôi nhắc chuyện mẹ nó từng đau khổ đến mức tự tử khi cha nó mèo mỡ (chuyện này nó từng kể tôi nghe), nó bừng tỉnh, liền xin về quê. Tôi cắt đứt bạn bè với đứa lăng loàn và cảnh báo sẽ cho cả nhà chồng nó biết nếu quan hệ còn tiếp diễn. Tôi gọi điện cho em tiếp viên Đà Nẵng khuyên em lo “tập trung vào chuyên môn” của mình ở khu vực đó có lẽ hiệu quả hơn, chứ dạng tình một đêm với du khách cách xa cả ngàn km thì trông mong gì.
Với cô gái rượu đã bỏ chồng của vị giáo sư, tôi xin phép đến thăm lúc ông vừa xuất viện (hồi trước chồng đã đưa tôi đến nhà đó chơi mấy lần), ngay lúc cô gái cao ngạo này ở nhà và cùng trò chuyện, tôi tỏ ra rất kính trọng vị giáo sư và ân cần với bé cháu ngoại đang ở tuổi teen (đứa con duy nhất của cô gái kia), tôi khéo lái câu chuyện qua tình yêu phải đi kèm với đạo đức, xa gần rằng, những người làm gì thất đức mà cha già con dại biết được thì hậu quả thế nào.
Sau đó, chồng tôi và cô ấy ngãng ra, thật sự bây giờ họ ra sao, hay anh thiết lập những mối quan hệ khác như thế nào tôi chưa rõ. Nhóm giải pháp trên chỉ là tình thế, mà trong giai đoạn này tôi chưa tìm ra cách nào triệt để hơn. Chuỗi ngày đó tôi rất stress, thất thần, muốn buông bỏ hết. Tôi chẳng gào thét gì với chồng, chỉ bàn trả sự tự do cho anh, ba mẹ con chấp nhận ra đi tay trắng, nhưng anh không chấp nhận, cương quyết giành nuôi ít nhất một đứa. Thật ra tôi cũng biết anh không bao giờ muốn “xây mới”, chỉ mon men “cơi nới” khi có điều kiện thôi.
Rồi hai bé vào mẫu giáo, tôi tranh thủ học hành nâng cao, năng tích lũy và chăm sóc bản thân, cả nhà có điều kiện vui chơi cùng nhau, anh bớt nhậu và không thấy biểu hiện ngoại tình, song chấm dứt thật chưa hay chỉ tạm nghỉ ngơi hoặc đã kín đáo hơn, tôi chẳng thiết.
Video đang HOT
Suy nghĩ làm gì rồi ghen tuông dằn vặt, ghen đúng hay mù quáng cũng làm mình tổn thương trước nhất, rồi con cái bị vạ lây. Giờ tôi chọn kiểu sống vui ngày nào hay ngày ấy, cho con tháng ngày bình yên bên cha mẹ càng dài càng tốt. Đến khi chúng đủ cứng cáp, nếu anh vẫn thói tật thì ly hôn chưa muộn, hy vọng khi ấy các con sẽ hiểu và chọn
Theo Baophunu
"Anh chỉ là 1 thằng cóc ghẻ"
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Chào bạn Anh Quân - Tác giả tâm sự "Tôi muốn dùng clip ân ái bỉ ổi để đe dọa em".
Đọc bài viết của bạn, bản thân tôi rất cảm thông với nỗi lòng bạn đang mang. Nhưng đúng như bạn nghĩ, tôi đánh giá bạn là người đàn ông tốt.
Vì quá yêu và hối tiếc cho tình yêu mình vun đắp bấy lâu nên bạn mới có ý định níu kéo chứ chưa thực hiện. Như vậy bạn còn rất biết suy nghĩ hơn khối đàn ông khác. Lòng con người tham lam vô đáy, có được cái này rồi thì lại muốn có thêm cái kia. Kể cả trong tình cảm cũng vậy, có người yêu rồi nhưng vẫn muốn được người khác quan tâm và để ý tới.
Điều đơn giản đó tôi cũng không ngoại lệ. Tôi rất thích mình được nhiều người quan tâm và để mắt tới. Nhưng trong lòng tôi thì chỉ ấp ủ hình bóng của một người duy nhất. Một người có thể làm trái tim tôi đau và biết làm cho tôi vui, hạnh phúc.
Nhưng dường như tình yêu nó như một trò đuổi bắt. Tôi cố chạy theo cuộc tình mà tôi cho là lý tưởng thì tôi lại phải đối mặt với những anh chàng si mê tôi đến điên dại. Tôi phải chạy trốn để không gặp họ nữa vì tôi không thể mở lòng để đón nhận họ được.
Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Nhân đây tôi cũng kể một câu chuyện buồn. Lúc là sinh viên năm thứ hai, đợt đó tôi nạp card điện thoại xong, tôi kiểm tra tài khoản hiện ra một số rất đẹp. Tinh nghịch tôi liền lấy máy nháy vào số điện thoại y như số tiền trong tài khoản điện thoại của tôi.
Sau khi nháy máy thì có đổ chuông, tôi sợ quá tắt máy. Khoảng nửa tiếng sau có người gọi lại, tôi bắt máy và bảo do nhầm và xin lỗi. Người đàn ông đó tắt máy đi và một lúc sau anh gọi lại hỏi tôi đang ở đâu? làm gì? bao nhiêu tuổi? cho anh làm quen.
Thấy anh cũng nói tiếng dễ thương thân thiện nên tôi đồng ý. Từ đó ngày nào anh cũng "nấu cháo" điện thoại với tôi. Chúng tôi cứ nói chuyện như thế khoảng 5 tháng. Ngày nào không nghe được giọng nói của tôi là anh điên cuồng ngộ dại.
Anh làm nghề sữa xe máy. Tôi không phân biệt nghề nghiệp gì hết miễn sao người ta tốt và làm bạn mình. Có một ngày anh ta tỏ tình nói rất yêu và muốn gặp mặt ngay thời điểm bây giờ. Tôi thì lại sợ sau khi gặp mặt sẽ làm cho chúng tôi xa cách nên vẫn ngần ngại.
Rồi anh nhắn tin tôi ít trả lời, anh gọi điện tôi ít nghe máy. Anh quan tâm tới tôi từng ly từng tí, có lúc tôi tưởng anh đã yêu được mấy năm và quá hiểu về tôi nữa thì phải.
Tôi suy nghĩ một thời gian và một buổi sáng tôi nhắn tin "Em nhớ anh và rất muốn được gặp anh". Chiều hôm đó anh chạy mấy trăm cây số xuống thành phố gặp tôi. Lúc nghe anh xuống thăm lòng tôi thấy vui vì không biết nhìn anh như thế nào.
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng xấu trai đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Tôi dẫn anh về phòng chơi nhưng thực sự trong lòng không được vui với bạn bè. Tôi cũng cố tình đi xa anh ra. Lúc đó sắc mặt tôi biến chuyển rõ rệt, nhưng lời nói tôi dành cho anh vẫn rất tế nhị và ngọt ngào.
Tôi biết anh đang rất buồn và đang tự ti về hình thức xấu trai của chính mình. Thấy ngoại hình của anh là tôi cũng sởn gai lấy đâu ra cảm hứng mà đánh mắt đưa tình. Tôi biết anh là người rất tốt, nhưng tôi không thể cho anh một tia hi vọng.
"Chạy 200 cây số chắc anh mệt lắm" tôi vẫn rất quan tâm để anh không thấy mình bị bỏ rơi khi xuống gặp tôi. Ngồi được một tiếng thì anh xin phép về vì trời đã tối. Tôi tiễn anh ra về mà thấy buồn vì quá thất vọng. Dường như anh cũng cảm nhận được chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau nên nhìn ánh mắt anh xa xăm vô vọng.
Sau khi về tới nhà, anh nhắn tin cho tôi "Anh vui và hạnh phúc khi gặp được em - người anh thương nhớ bấy lâu". Trời ơi tôi nghe lạnh hết cả người. Lấy lại bình tĩnh tôi hỏi "Anh đi xa có mệt không?". Anh nói "Gặp được và thấy em là anh vui quên hết mệt nhọc".
Tôi biết anh dành thiện cảm cho tôi nhiều lắm. Anh cũng không quên nói rằng "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?". Lúc đó tôi chẳng biết nói gì nên bảo "Thôi cứ để thuận theo tự nhiên anh nhé. Anh là người tốt, em vẫn rất yêu quý anh".
Điện thoại và tin nhắn giữa chúng tôi thưa dần, tôi biết anh mặc cảm. Tôi có động viên để anh ít buồn nhưng anh chìm trong men rượu. Câu cuối cùng anh dành cho tôi "Em mãi mãi không bao giờ thuộc về anh. Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Anh chúc em hạnh phúc".
Và thế là anh đổi luôn số điện thoại, tôi không còn liên lạc được nữa. Giá như ngoại hình của anh cũng ấm áp như trái tim anh thì có lẽ tôi đã yêu.
Tôi không quá ham về hình thức nhưng ít ra anh cũng phải nhìn được. Đằng này anh ấy quá xấu, xấu trai nhất trong những người tôi đã từng gặp (người đen như dân tộc, răng cũng đen, môi cũng đen. Ngoại hình thì nhìn khắc khổ và không muốn nói là quá lôi thôi).
Anh nói: "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?"
Tôi biết ngoại hình đó cũng không phải anh tự muốn vậy nhưng đúng là quá thiệt thòi cho anh. Tôi hi vọng anh sẽ kiếm được người con gái thật sự yêu về tâm hồn và yêu hết con người anh.
Vì thế, đúng là hình thức không là tất cả nhưng nó cũng đóng một vai trò trong tình yêu. Có tấm lòng tốt nhưng không có ngoại hình thì cũng không thể có tình yêu trọn vẹn. Anh đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng đẹp mà tôi không bao giờ quên. Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Như bạn Quân đây, tình yêu không thuộc về mình nữa bạn níu kéo cũng không bao giờ hạnh phúc. Mà có được nhau rồi thì nó đã không còn nguyên vẹn để bạn không nhớ về sai lầm của cô ta sao?
Cũng như anh chàng trong bài, anh ấy có níu kéo tôi thì anh ấy chỉ nhận thêm đau khổ nên tự động rút lui để khỏi suy nghĩ cho nặng đầu. Tôi suy nghĩ thiển cận nên cũng đâu có xứng đáng với tâm hồn anh ta.
Bạn hãy quên và tìm cho mình người con gái khác. Đừng dằn vặt chẳng có lợi cho bản thân đâu bạn mặc dù bạn rất cay cú vì đầu tư cho tình yêu quá nhiều. Tôi hi vọng bạn sẽ gặp được người con gái.
Theo VNE
Cách vạch mặt cô nàng "thợ mỏ" chính hiệu quá trơ tráo? Chị ấy than laptop hỏng, sửa đi sửa lại tốn cả đống tiền. Anh trai em mang luôn macbook của anh cho mượn mà chẳng thấy đòi lại. Cái iphone mua bằng cả tháng lương, anh cũng đưa luôn cho người yêu "dùng tạm" sau một lần chị ấy than điện thoại tậm tịt. Nói thật, em cũng không phải độc giả thường...