Cứ khóc nếu bạn muốn
Con người ta dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có lúc yếu lòng, nhưng nước mắt đó lại chảy ngược vào trong hay chảy ra theo khóe mắt.
Con người ta nếu càng biểu hiện ở bên ngoài là sự mạnh mẽ, hay cười, tỏ ra lạc quan. Thì chính trái tim của họ rất yếu đuối. Vì thế họ luôn tỏ ra mạnh mẽ, để không ai thấy được sự yếu đuối đó của họ.
Chỉ khi nào bạn có đủ sự tin tưởng với một người, thì bạn sẽ biểu hiện ra sự yếu đuối đó của bạn với người mà bạn tin tưởng. Đó có thể là một người bạn thân, một người trong gia đình, hay là người yêu, người tri kỷ của bạn.
Bạn đã thấy một người khóc chưa?
Bạn đã bao giờ thấy một người đàn ông khóc chưa?.
Tôi còn nhớ trước kia chúng tôi vẫn hay tự nói với nhau rằng “là một thằng đàn ông thì không được khóc”. Vâng, đàn ông chúng tôi rất ít khi khóc, nhưng khi mà một người đàn ông khóc thì cũng chính là những giọt nước mắt lúc đó là của sự từng trải, là những giọt nước mắt nén hết mọi tâm tư, suy nghĩ và cảm xúc. Chỉ để nó âm thầm chảy qua khóe mắt mà không thể thốt thành lời.
Thế bạn đã bao giờ thấy một người con gái luôn vui cười mà khóc chưa?
Tôi dám chắc rằng, những người con gái họ sẽ dễ khóc hơn những người con trai. Thế nhưng, bạn sẽ ít có cơ hội để nhìn thấy điều đó. Vì bạn phải là một người bạn đủ chân thành, đủ tin tưởng. Để họ tìm đến bạn khi cần một bờ vai đó.
Nếu bạn cảm thấy may mắn vì có thể nhìn thấy những giọt nước mắt đó, thì có lẽ bạn sẽ thấy đau nhói khi biết được rằng có một người con gái đang khóc, nhưng bạn không thể làm gì cho cô ấy. Đơn giản vì hai người bây giờ gọi nhau là người yêu cũ. Cái cảm giác đó sẽ rất khó chịu và đau nhói.
Vì vậy, hãy trân trọng những giọt nước mắt. Bởi vì khi có những người cần một bờ vai để khóc, thì khi đó bạn sẽ là người quan trọng với người đó.
Theo Guu
Video đang HOT
Tử tù trước khi chết cũng có cơ hội được xét khoan hồng mà em!
Tôi và vợ lấy nhau đã 3 năm. Chúng tôi đã có 1 bé trai 5 tháng tuổi. 2 mẹ con là niềm hạnh phúc lớn lao duy nhất của tôi. Mà giờ thì xa tầm với. Xa cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Có vẻ vợ tôi là fan ruột của page, ngày nào cũng có những chia sẻ thú vị mà tôi được tag. Nhưng cũng 3 tháng rồi tôi không hề nhận được thêm cái tag nào kể từ ngày hôm ấy.
Tôi và vợ lấy nhau đã 3 năm. Chúng tôi đã có 1 bé trai 5 tháng tuổi. 2 mẹ con là niềm hạnh phúc lớn lao duy nhất của tôi. Mà giờ thì xa tầm với. Xa cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Mỗi tháng tôi chỉ về phép 1 lần, vài ngày tới 1 tuần. Có khi 2 tháng mới được về. Lấy nhau chưa được bao lâu thì tôi bắt đầu phải đi triền miên, đi cả những ngày cô ấy mang bầu cu Bin. Vợ tôi chưa một lần than thở, kêu la mệt mỏi vì không có chồng ở bên. Cô ấy không muốn tôi lo lắng.
Vợ tôi hạnh phúc bên cạnh con trai.
Ngày vợ sinh con, tôi cũng không bắt kịp chuyến bay về nhà. Mãi sau 2 ngày tôi mới có mặt. Cô ấy vùi đầu vào ngực tôi mà nức nở. Giờ nghĩ lại thì đó là lần cuối cùng tôi thấy cô ấy khóc.
Tôi ở nhà hơn 1 tháng, có thêm trẻ con rất bận rộn và mệt mỏi vì chưa quen sinh hoạt. Chuyện quan hệ vợ chồng tuyệt nhiên không hề đả động tới. Bí bách, tôi có đòi hỏi nhưng vợ cũng gạt đi. Tôi biết cô ấy mệt.
Sau khi đầy tháng con được 1 tuần tôi lại phải đi. Tới chỗ làm mới được 2 tuần thì tôi quen Ch. Ch hướng dẫn địa hình cho chúng tôi, kiêm luôn chuyện cơm nước cho mấy anh em trong đội. Ch đặc biệt quan tâm tới tôi. Ban đầu chỉ là xã giao qua lại vài câu, dần dà thành quen thân. Xa vợ, sẵn có nhu cầu sinh lý, lại được Ch quan tâm nên mù quáng lấn vào mối quan hệ mà tôi vốn hiểu rõ là không nên.
Tôi nảy sinh mối quan hệ với ch mà tôi biết là không nên.
Được gần 2 tháng, bằng cách nào đó, vợ tôi biết chuyện. Tôi đoán tới 9 phần là do Ch gọi điện thách thức, thông báo cho vợ tôi. Nhận được tin nhắn của vợ mà tôi bủn rủn chân tay: &'Chúng ta cần nói chuyện'. Tôi nghĩ chắc vợ tôi sẽ đòi giết tôi mất.
Cô ấy hỏi vỏn vẹn 1 câu: Anh còn cần cái gia đình này nữa không? Đầu óc tôi rối bời, tôi lao vào giải thích, xin lỗi, hứa hẹn. Nói thật thì chính tôi cũng không nhớ lúc đó tôi đã nói những gì nữa, nhưng từng lời vợ nói thì tôi vẫn nhớ như in:
- Chúng ta đều là con người, anh có nhu cầu sinh lý, tôi cũng vậy. Anh có nghĩ được ra lý do gì để tôi phải giữ mình mòn mỏi chờ anh mỗi tháng về 1 lần không?
Tôi ngây ra, từ đó tôi không còn nhận được bất cứ cuộc gọi nào hỏi thăm sức khoẻ, một tin nhắn chăm lo hay một notice facebook nào từ vợ.
Hôm qua là ngày đầu tiên tôi đặt chân về nhà. Cô ấy không hề đón tôi từ cửa như mọi lần, tất nhiên cũng chẳng có nước cam để sẵn trong tủ lạnh. Vợ bước ra mà tim tôi thắt lại.
Mái tóc dài cô ấy để suốt 4 năm đã biến mất, nhường chỗ cho kiểu tóc ngang tai nhuộm màu hạt dẻ. Vợ tôi mặc bộ đồ thuộc loại mà xưa nay cô ấy vẫn hay quy vào loại "váy áo tốn tiền".
Cô ấy cười: Anh đã về. Nhạt nhẽo và lạnh băng.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng như băng.
Tôi chơi với cu Bin còn cô ấy đi chợ, chẳng vồn vã hỏi tôi thích ăn gì như mọi lần. Chưa bao giờ bữa cơm lại yên tĩnh đến thế, cô ấy không còn muốn hỏi tôi công việc thế nào, tiến triển ra sao. Suốt những ngày tôi ở nhà, cô ấy luôn ngủ cùng con, đẩy tôi ra phòng khác với lý do sợ tôi ngáy to làm con giật mình.
Tôi biết là cô ấy tránh né tôi. Ngày cuối cùng tôi năn nỉ mãi mới được nằm chung giường. Tôi nhớ 2 mẹ con rất nhiều. Tôi muốn ôm thật chặt, thì thầm:
- Anh xin lỗi.
- Em cũng xin lỗi
- Em xin lỗi vì điều gì?
- Xin lỗi trước thôi, sau này kiểu gì chả có lúc phải xin lỗi. Xin luôn sau đỡ phải xin. Hay là xin 100 lần dùng dần nhé?
Đúng phong cách của vợ tôi rồi, bướng bỉnh và mạnh mẽ.
- Em có còn yêu anh nữa không?
- Yêu
- Cô ấy trả lời chỉ trong 1 giây. Thú thật đây là câu trả lời tôi lo sợ nhất. Nếu cô ấy trả lời rằng &'Không' thì tôi biết rằng cô ấy vẫn đang giận dỗi và cuộc nói chuyện này cũng chỉ là những câu trả lời nhất thời. Nhưng khi cô ấy trả lời thẳng thắn như vậy có nghĩa là cô ấy đang nghiêm túc và toàn bộ là sự chắc chắn, có suy nghĩ.
- Vậy em vẫn sẽ cần anh chứ?
- Em một mình mang bầu, một mình sinh con, một mình nuôi cu Bin tới giờ phút này. Anh nói xem em có cần anh không?
Tôi tuyệt vọng, thật sự tuyệt vọng. Ôm cô ấy trong tay mà cảm giác xa hàng ngàn cây số. Thà cô ấy cứ khóc, cứ trách, cứ mắng, cứ chửi tôi đi. Tôi muốn xin lỗi cũng không được mà muốn bù đắp cũng chẳng xong...
Em, nếu em đọc được những dòng này, (anh biết chắc là em đọc được nếu nó được đăng) hãy cho anh 1 cơ hội. Anh sai, anh xin nhận. Anh cần con và cần em. Anh biết mình đáng chết nhưng tử tù trước khi chết cũng có cơ hội được xét khoan hồng mà em.
Em hắt hủi anh cũng được, không quan tâm anh cũng được. Anh đáng bị như thế. Em quay lưng lại với anh cũng được nhưng anh xin em đừng bước ra xa. Em và con là tất cả của anh. Anh ngu ngốc nhất thời, anh sai...
Theo Afamily
Vợ ơi, cứ khóc đi em Nếu em thương anh, hãy cứ khóc đi em, để anh cảm thấy có chút nhẹ nhàng, để anh cảm thấy yên tâm hơn. Anh sẽ luôn là bờ vai vững chắc của em. Chỉ mong em giàu đức hi sinh mà thông cảm, nín nhịn mẹ. Mẹ già rồi, em ạ! (ảnh minh họa) Chưa bao giờ anh có cảm giác bế...