Cụ già ngày ăn không đủ 3 bữa, con cái không ai nhận nuôi, 1 ngày chiếc xe sang trọng đỗ ngoài cửa đón cụ đi
Ngồi trong ngôi nhà tồi tàn, cụ già dùng đôi mắt đã mờ đục của mình nhìn xa xăm, lưng cụ cũng đã còng xuống…
Khuôn mặt cụ nhăn nheo, đôi mắt mờ đục, nước mắt cụ đang chảy ra, hình như cụ đang rất nhớ một ai đó. Thở dài nhiều lần, cuối cùng cụ phát ra âm thanh như đang gọi tên ai đó…
Nhiều năm về trước, bà Mai nhìn thấy một cậu bé đang ngồi khóc ở gốc cây gần nhà. Mới nhìn thấy đứ.a tr.ẻ, bà đã cảm thấy vô cùng thân quen. Bà cẩn thận nhìn lại nó, một đứ.a tr.ẻ mặc quần áo cũ rách rưới, đi chân trần, mặt lấm lem bùn đất… Bà Mai lương thiện hỏi: “Cháu à, sao lại ngồi đây khóc, cha mẹ cháu đâu?”
Đứ.a b.é khóc nức nở thốt ra từng tiếng: “Cha mẹ… Cháu không có cha mẹ… Không có”. Hỏi ra mới biết, bố mẹ thằng bé mất trong một vụ ta.i nạ.n. Nhà từ ngày đó nó lang thang đầu đường xó chợ.
Ảnh minh họa.
Bà Mai thở dài một tiếng không hỏi nữa mà mang đứ.a b.é về nhà mình.
Bình thường, bà sống trong một ngôi nhà cũ nát, thỉnh thoảng các con trai, con gái của bà sẽ đến thăm. Có gì ăn được các con cũng sẽ mang đến biếu bà.
Nhưng từ khi bà Mai mang đứ.a tr.ẻ về nhà, các con bà vừa nhìn thấy đã có phản ứng. Thấy cậu bé lạ mặt, con trai lớn của bà hỏi: “Thằng bé này là ai thế?”
Bà Mai nói: “Mẹ nhìn thấy thằng bé đáng thương mang nên mang về nhà”, con trai cả của bà cứ nhìn chằm chằm đứ.a b.é, làm đứ.a b.é sợ hãi trốn sau bà Mai.
Bà thấy vậy liền nói: “Đừng dọa nó, nó cũng chỉ là một đứ.a tr.ẻ thôi”. Nghe vậy con trai cả của bà càng giận dữ, trừng mắt nhìn bà Mai nói: “Con thấy mẹ năm nay tuổ.i cũng không còn ít nữa, tự mình còn chả nuôi được mình, còn mang thằng bé này về nhà. Con cũng chẳng hiểu mẹ đang nghĩ gì nữa”.
“Mẹ không nghĩ nhiều như thế, đứ.a b.é mẹ mang về mẹ tự nuôi, không cần con phải lo”, bà cụ tức giận, kìm nén nước mắt đang trực trào ra mà nói.
Nghe vậy con trai cả liền bước ra khỏi nhà nói: “Về sau có việc gì mẹ đừng có mà đến tìm con đấy, đi tìm mấy đứa con khác của mẹ. Gia đình con hoàn cảnh như thế nào mẹ cũng biết rồi, không có nhiều tiề.n mà lo cho cả hai người đâu ạ”.
Video đang HOT
Lúc này, bà Mai không thể kìm được nước mắt. Đứ.a b.é ở sau lưng bà dường như cũng nghe hiểu gì đấy, nó bước đến trước mặt bà Mai, nắm lấy tay bà, lau nước mắt cho bà nhưng không nói gì. Bà Mai biết đứ.a b.é đang cố an ủi bà, trên mặt hiện lên một nụ cười ấm áp…
Bà Mai đối xử rất tốt với cậu bé, xem nó như là con đẻ của mình. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, bà đều kể chuyện cho nó, còn đặt cho nó cái tên là Bảo. Nhưng bà Mai tuổ.i tác đã cao, gia đình lại nghèo khó, không thể làm những công việc nặng nhọc để có đủ tiề.n lo cho đứ.a b.é. Bà chỉ có thể ngày ngày ra chợ bán rau, kiếm chút tiề.n nuôi sống 2 bà cháu qua ngày.
Trước đây các con của bà thỉnh thoảng cũng đưa đồ ăn thức uống đến nhưng từ khi cậu bé Bảo đến ở nhà bà thì họ rất không vừa ý và không đưa bất cứ đồ gì đến nữa. Cũng may người trong làng thấy thương bà nên họ thường cho bà ít thịt, ít cá, hai bà cháu cứ nương tựa vào nhau mà sống rồi cũng đã 3 năm.
Năm ấy mất mùa, cả làng ai cũng khó khăn. Nhìn thấy thức ăn trong nhà ngày càng ít đi, bà Mai sợ là không trụ nổi vài ngày nữa, bà có thể chịu đói nhưng đứ.a b.é thì làm sao chịu được. Bà bèn dẫn cậu bé Bảo đến cửa nhà con trai thứ hai, anh con trai này của bà tính tình khá hòa nhã nên bà nghĩ nếu xin anh chắc sẽ cho bà một ít.
Bà bèn dẫn cậu bé Bảo đến cửa nhà con trai thứ hai… (Ảnh minh họa)
Cửa vừa mở ra bà đã nói: “Đại à, nhà mẹ hết gạo để ăn rồi, con có thể cho mẹ một ít không, mẹ có thể đói ăn nhưng bé Bảo còn bé quá, hay con cho nó chút gì ăn cũng được”.
Con trai Đại của bà gật đầu định quay vào nhà lấy thức ăn nhưng lúc đấy vợ anh bước ra, nhìn chồng rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ cũng biết gia đình con rồi, anh Đại nhà con còn đang nợ tiề.n người ta, chúng con cũng sắp phải uống nước sôi sống qua ngày rồi. Nếu có mình mẹ thì chúng con còn lo được chứ cả hai người thì thật sự khó cho chúng con quá”.
Bà Mai liền đáp lại: “Vậy thì thôi, mẹ tự tìm cách khác”, nói rồi dẫn bé Bảo đi ra ngoài. Bà Mai không nhịn được mà ấm ức khóc, thấy vậy Bảo lau nước mắt cho bà, còn nói một câu: “Bà ơi đừng khóc, bà khóc xấu lắm”.
Bà Mai vừa tức vừa buồn cười, nghe những lời nói ngây ngô của cậu bé đang khóc lại mỉm cười, ôm chặt bé Bảo trong lòng. Bà lại dẫn Bảo đến nhà con gái xin ăn. Vừa thấy mẹ, con gái bà Mai đã chạy ra ôm chầm lấy mẹ: “Bao lâu nay con không được gặp mẹ, nhà con bận rộn quá không sắp xếp được thời gian về thăm mẹ, con thật có lỗi…”
Chưa kịp ngỏ lời xin ăn thì ở đâu đó chồng cô con gái bước vào, chân đi khập khiễng, người nghiêng ngả, giọng say sưa vì rượu… Bà Mai biết anh chồng này say rượu thì chẳng có giúp được gì cả. Bà Mai lại lặng lẽ dẫn bé Bảo về căn nhà cũ nát của mình.
Sáng hôm sau tỉnh lại, bà Mai không thấy Bảo đâu cả, đi khắp cả làng cũng không thấy nó. Bà nghĩ lại sợ là những lời tối qua của con trai và con dâu làm nó nghĩ nó là gánh nặng của bà nên bỏ đi. Bà nghĩ vậy mới khóc lớn, gọi tên Bảo trong vô vọng.
Bà Mai đợi cậu bé Bảo trong rất nhiều năm, đợi đến lưng còng xuống. Cậu bé đã xa rời bà nhưng trong lòng bà vẫn một niềm tin rằng một ngày nào đó bà sẽ được gặp lại cậu. Bà đã coi cậu bé Bảo như con trai ruột của bà nên mong mỏi của bà cũng không có gì lại cả.
Rồi một hôm, trong làng đột nhiên xuất hiện một chiếc xe rất sang trọng, trên xe bước xuống một chàng thanh niên. Người dân trong làng đều chạy ra xem xôn xao bàn tán, đây chắc là một ông chủ nhỏ. Thì ra đó là cậu bé Bảo của năm đó, ngày hôm nay cậu đã 25 tuổ.i, mặc vest sang trọng, trông rất rạng ngời. Sau bao nhiêu năm, câu bé đã trở lại để báo ơn cho bà cụ năm đó đã cưu mang mình.
Bà Mai nhìn thấy câu bé Bảo của ngày hôm nay đã trưởng thành, hai mắt lại đỏ hoe lên: “Lại đây, lại đây cho bà xem nào, những năm qua con sống tốt không, những năm qua bà nhớ con lắm đó, con đã đi đâu thế?”, bà tay run run ôm lấy chàng thanh niên tên Bảo.
Bảo cũng khóc nức nở, mấy năm nay nó cũng rất nhớ bà cụ, cậu nói: “Con cũng rất nhớ bà, lần này quay về là để hiếu thuận với bà, mấy năm nay bà vất vả rồi”.
Bảo cũng khóc nức nở… (Ảnh minh họa)
Các con trai của cụ thấy chiếc xe hơi sang trọng kia cũng ngỏ ý muốn dùng lời nói ngon ngọt nhưng Bảo không thèm để ý. Lần này cậu về là để báo đáp ơn cưu mang của bà Mai. Nếu không có bà thì đứ.a tr.ẻ ở gốc cây ngày nào giờ sẽ ra sao?
Cậu Bảo mang theo tâm nguyện đầu tư xây dựng một viện dưỡng lão dành cho những neo đơn như bà Mai có được một nơi chốn đầy đủ có người chăm sóc. Cậu cũng sẽ xây cho các em nhỏ một ngôi trường để các em có cơ hội tiếp cận đến các con chữ… Còn về phần bà Mai, Bảo muốn đưa bà lên thành phố để tiện chăm sóc, anh sẽ báo hiếu bà những năm tháng bà nhịn ăn nhịn mặc nuôi anh khôn lớn.
Làm việc tốt thì sẽ nhận được đền đáp xứng đáng! Ở đây mặc dù bà cụ giúp người không hề đòi hỏi cậu bé trả ơn nhưng vẫn được báo đáp, quy luật xưa nay vẫn vậy. Đó là hành động tích đức hành thiện cho mỗi người, mang lại phúc báo về sau…
Theo WTT
Bất ngờ nhận món quà từ tình cũ, người đàn ông choáng váng đến khuỵu ngã
Hùng run run lần mở hộp quà được gói bằng giấy bóng cũ. Vừa mở chiếc hộp ra, tim Hùng đậ.p thình thịch, tay không giữ vững món quà, từ bên trong rơi ra một đoạn cuống rốn trẻ sơ sinh đã khô...
Hùng năm nay đã 35 tuổ.i, vừa mới lập gia đình năm ngoái và vẫn chưa có con. Thư - vợ Hùng là con của Tổng giám đốc công ty anh đang làm. Tuy dáng vẻ Thư không được xinh xắn nhưng bù lại, anh có thể lấy cô làm chỗ dựa để thăng tiến.
Đám cưới của Hùng và Thư nhận được nhiều lời chúc phúc của bạn bè cũng như đồng nghiệp. Tuy nhiên, dù không nói ra nhưng ai cũng biết, đám cưới này chỉ là bàn đạp của Hùng trong công việc.
Cưới gần 1 năm nhưng mãi mà Thư vẫn chưa có thai. Nhà Thư ai cũng sốt sắng, lo lắng chuyện sinh nở của con gái. Cứ hễ nghe ai mách bác sĩ, thầy lang nào chạy chữa vô sinh giỏi là mẹ Thư lại bắt cô đến khám.
Thế nhưng, mãi mà cô vẫn chưa đậu thai. Thư vẫn vô tư cho rằng, có thể vợ chồng cô chưa hợp chuyện chăn gối nên con yêu chưa về. Đôi lúc, người này người kia hỏi chuyện con cái, Thư chỉ biết cười trừ bảo "Đang kế hoạch".
Còn Hùng thì khác. Tuổ.i cũng đã nhiều, bố mẹ ở quê suốt ngày gọi điện hỏi han, thúc giục. Lắm lúc, Hùng phát cáu khi hết người này người kia hỏi chuyện con. Hùng là con trưởng nên việc bố mẹ anh thúc giục cũng là chuyện dễ hiểu.
Lần mở chiếc hộp, Hùng choáng váng khi nhìn thấy thứ bên trong. Ảnh minh họa
Dù không mấy mặn mà trong chuyện chăn gối với Thư nhưng anh đủ hiểu, một khi đã lấy vợ rồi, dù xấu hay đẹp cũng phải có con. Sinh con rồi tình cảm sẽ nảy sinh, chắc chắn vợ chồng sẽ gắn kết hơn. Hơn nữa, mỗi khi gặp bố vợ, dù có sốt sắng lắm Hùng cũng phải giả vờ động viên, an ủi để lấy lòng.
Ông mà giận thì làm sao cái ghế Giám đốc kinh doanh về tay anh trong năm nay được. Chính vì lẽ đó nên ở công ty hay về nhà, thường xuyên đối mặt bố mẹ vợ khiến Hùng càng áp lực hơn.
Hết đi khám viện này, viện kia, thậm chí ra nước ngoài, người ta đều bảo sức khỏe vợ chồng Hùng đều ổn. Chẳng hiểu làm sao mà mãi không có con, Hùng bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn. Anh nhớ đến Hoa - người yêu cũ thời đại học.
Trước đó, khi đang yêu nhau, chính Hùng đã lạnh nhạt cắt đứt liên lạc khi Hoa báo tin có thai. Có lẽ nào, việc mãi không có con chính là quả báo dành cho anh?
Rồi ngày cuối tuần, khi đang ăn cơm cùng nhà vợ, bất ngờ Hùng nhận được một món quà của ai đó gửi tặng. Rõ ràng đề rõ địa chỉ, số điện thoại của Hùng mà lại không ghi tên người gửi. Lâu nay Hùng cũng có đặt hàng online bao giờ đâu.
Hùng lo lắng lần mở hộp ra. Quan sát kỹ, giấy bóng cũ gói chiếc hộp cũng rất quen. Ký ức cũ ùa về, đó là giấy bóng anh gói món quà tặng Hoa lần đầu tiên.
Từ bên trong rơi ra một đoạn cuống rốn trẻ sơ sinh đã khô. Hùng như khuỵu ngã. Ảnh minh họa
Tay run run mở hộp quà ra, tim Hùng đậ.p thình thịch, tay không giữ vững món quà, từ bên trong rơi ra một đoạn cuống rốn trẻ sơ sinh đã khô. Hùng như khuỵu ngã.
Có lẽ nào, Hoa giữ cái thai lại. Hùng bí mật điều tra xuất xứ của món quà và ngã ngửa. Thì ra, Hoa đã sang Nhật du học và sinh con bên ấy. Chỉ vì phút lạnh lùng tước bỏ, Hùng đã đán.h mắt thứ quý giá nhất cuộc đời mình - một đứa con.
Theo Emdep
Bi kịch đa.u đớ.n từ những chuyến công tác xa của chồng Biết là sai trái nhưng chúng tôi vẫn lao vào nhau như những con thiêu thân. Thậm chí, nhiều khi tôi vẫn nghe điện thoại của chồng trong lúc đang nằm bên cạnh Hải. Chúng tôi cưới nhau sau 2 năm quen biết. Chồng tôi là giám đốc kinh doanh của một công ty có vốn nước ngoài. Thu nhập cũng khá nên...