Cú điện thoại ‘nghiệt ngã’ của bố chồng sau ngày Tết Thanh minh
“Từ nay vợ chồng tao không coi mày là con dâu nữa, tao không có loại con dâu như mày. Tao cấm mày về nhà này” rồi bố chồng tôi tắt máy, tôi không kịp nói cũng không dám gọi lại.
Chào mọi người, đây là lần đầu tiên tôi viết tâm sự , hi vọng mọi người sẽ cảm thông, chia sẻ và cho tôi những khuyên chân thành nhất.
Tôi lấy chồng cách đây 2 năm, chúng tôi đã có một đứa con gần 1 tuổ.i. Khúc mắc với gia đình nhà chồng bắt đầu từ khi tôi sinh con, một cô con gái đáng yêu. Lúc con nhỏ, tôi phải nhờ mẹ chồng trông cháu hết vì mẹ đẻ của tôi yếu. Bọn tôi vẫn khó khăn nên lúc đó không thuê người khác trông coi được.
Hồi đó, chồng tôi đi làm về muộn tôi rất hay cằn nhằn. Khi anh mất việc, muốn vay vốn mua ô tô, trong khi hai vợ chồng đang ở thuê nên tôi không đồng ý, thành ra hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, tôi lúc đó ra sức khuyên anh ấy phải đi tìm việc làm mới, còn mẹ chồng tôi không hài lòng về việc đó. Bố chồng tôi, em chồng tôi sau khi nghe mẹ chồng kể chuyện về tôi cũng tỏ ra không hài lòng.
Tháng 8/2015, mẹ chồng tôi lên ở cùng để trông em bé hàng xóm, lương tháng được 3 triệu/tháng. Mẹ chồng tôi rất chịu khó và giúp vợ chồng tôi rất nhiều việc. Tôi cũng cố gắng để bà không phải làm nhiều việc nhà nhưng mẹ chồng tôi vẫn giúp vợ chồng nấu cơm tối, phơi, gấp quần áo, hay bđi chợ.
Vì biết mẹ trông em bé kia cũng mệt nên mọi việc của con gái tôi tranh thủ làm hết. Buổi tối, tôi cũng chỉ thích con gái ngủ với vợ chồng tôi nên bà không hài lòng vì cũng thích ngủ với cháu.
Bố mẹ chồng tôi là người tốt tính nên đòi hỏi các con cũng phải rộng rãi theo. Chẳng hạn như về quê thì cho mỗi cháu bao nhiêu mà gia đình nhà họ còn khá giả hơn nhà mình nhiều. Rồi tôi có 5 chỉ vàng của hồi môn, nhà hàng xóm quê chồng tôi cưới con dâu về nhưng bác ấy không có cho con dâu nên bố chồng tôi lấy luôn 5 chỉ đó đưa cho bác ấy mà không hề hỏi ý kiến của vợ chồng tôi.
Khi mua một mảnh đất 800 triệu ở Hà Nội, vợ chồng tôi có vay em chồng 500 triệu, hai đứa tiết kiệm được hơn 200 triệu, còn lại đi vay vì bên ngoại không có cho, ông bà nội cũng không có nên tôi bảo mẹ chồng tôi đòi 5 chỉ đó. Bố mẹ chồng tôi không hài lòng nên kết luận tôi ky kẹt.
Cuối năm 2015, em chồng tôi về nước, mẹ chồng tôi cũng nghỉ việc trên này về quê hẳn, trùng đợt nghỉ phép của tôi nên tôi đưa con gái ra sân bay đón cô rồi cùng về quê chơi.
Tối hôm đó, sau khi cả nhà cơm nước xong, em chồng tôi có bảo, người tính toán thì mới nhanh giàu được. Bố mẹ cũng tính toán cho giầu khi mỗi tháng bà có 3 triệu tiề.n lương, em chồng biếu 5-7 triệu, hai ông bà sống ở quê mà tháng nào cũng thiếu tiề.n. Rồi bất chợt em hỏi tôi làm ngân hàng, hay tiếp xúc với người nhiều tiề.n có thấy đúng không.
Video đang HOT
Khi đó tôi cũng thật thà bộc bạch rằng, khách hàng người đi gửi tiết kiệm nhiều tiề.n mà vẫn tính toán lắm, tính toán đến từng đồng một. Tôi đã sai khi nói như vậy.
Mẹ chồng tôi nghe vậy nói là, “Mẹ nói với con, 10 người làm ngân hàng thì 11 người tính toán chi ly”. Bố chồng tôi lại nói, nhìn cách ăn mặc thì biết người thoáng mặc rộng, người ky thì mặc chật. Con dâu thì có tìm được cái áo nào rộng đâu. Người tôi gầy nên không mặc rộng, chỉ mặc vừa vặn thôi. Hôm đó buồn lắm nhưng tôi chỉ im lặng đi rửa bát.
Sáng hôm sau, khi tôi đang nấu đồ ăn sáng trong bếp thì nghe tiếng ông quát con gái đang ngồi trên bàn: “Ngồi trên bàn để ngã lộn cổ chế.t à”. Bình thường ông rất nhẹ nhàng với cháu nhưng hôm ấy chắc ghét tôi nên quát cháu lớn tiếng như vậy.
Con gái nghe ông quát giật mình khóc toáng lên, ông bỏ đi còn bà thì chạy ra chỗ tôi nấu ăn bảo tôi không biết dỗ con hay sao mà để con khóc như thế.
Tôi vẫn buồn chuyện tối qua, với lại nghĩ ông bà sao không dỗ cháu nên đến nói “Con nín đi không khóc nữa, ông không mắng con đâu. Ông mắng mẹ đấy vì mẹ không biết bảo con để con ngồi lên bàn”. Mẹ chồng tôi nghe thấy thế chạy lên phòng em chồng nói gì tôi không rõ.
Hôm sau, hai vợ chồng tôi lên Hà Nội để đi làm, em chồng cũng lên theo bảo đi chơi vài hôm. Rồi em rủ vợ chồng tôi đi ăn trưa gần cơ quan. Lúc đầu rất vui vẻ, ăn xong rồi em nói: “Sao hôm trước chị nói bố thế, về xin lỗi đi, không thì không được ăn Tết ở nhà đâu”.
Tôi sốc quá nhưng không nói gì. Rồi em ấy nói hết các chuyện nào là không cho mẹ ngủ cùng cháu, cằn nhằn vì anh đi làm về muộn, ăn được mà không ăn để người gầy bố mẹ mang tiếng,… Em chồng tôi còn viện dẫn hình ảnh con dâu nhà bác họ sống thế nào mà nhà cửa êm ấm, không để xảy ra điều tiếng gì.
Tôi giải thích, chuyện cằn nhằn đã là quá khứ, bây giờ hai vợ chồng tôi sống tốt rồi. Còn chuyện không cho mẹ ngủ cùng cháu vì sợ mẹ làm giúp việc nhà họ cả ngày mệt nên tối muốn để mẹ nghỉ ngơi. Chuyện nói sai hôm trước cuối tuần sẽ về xin lỗi bố.
Còn chuyện bố mẹ nói chị ky kẹt thì em cũng nên xem lại từ phía chị, anh chị đang nợ nần tiề.n đất, bố không có bảo hiểm, hàng năm anh chị vẫn cố đóng cho bố mức 20 triệu/năm nhưng bố không biết.
Tối hôm đó, cả nhà sang nhà bác họ chơi, em chồng cứ liên miệng bảo “chị phải học chị H. cách chăm con, nhìn con chị ấy bụ bẫm như thế, học cách nấu nướng đi, học cách nói chuyện với người lớn…”. Hôm đó, tôi ức chế lắm nhưng vẫn cố nín nhịn.
Tối hôm đó, em chồng tôi hỏi cuối tuần nay về nhà xin lỗi bố chứ, tôi bảo tuần sau về vì ngày nghỉ lễ sợ người đi lại đông đúc, cháu còn nhỏ dễ ốm. Thế là nó bảo tôi sao trưa bảo cuối tuần về giờ lại không. Hai chị em nói qua nói lại một lúc thì nó bảo, anh chị ly dị đi.
Lúc đấy tôi khóc bảo, “chị tưởng em đứng về phía chị, đi Tây về có cái nhìn khác. Đáng nhẽ ra, anh em, bố mẹ trong nhà phải vun đắp cho anh chị được ở với nhau, đây em hết lần này đến lần khách bảo anh chị l.y hô.n. Em không thương cháu mình à?”
Lúc đó, em chồng tôi hét ầm lên “Bà tuổ.i gì mà đòi tôi coi là chị (tôi ít hơn em chồng 2 tuổ.i). Con gái bà từ nhỏ đã được bà ngoại bế hôm nào chưa? Bà không biết dạy con, nấu một bữa ăn không xong, đã ngu thì người ta dạy phải biết nghe chứ”.
Tôi tức quá bảo: “Bà ngoại ốm đã biết rồi còn nói, còn tôi không biết nấu ăn thì mấy năm nay ai nấu cho anh cô ăn, ai về quê một mình nấu nướng cho cả nhà, ai nuôi cháu cô lớn. Còn tôi ít tuổ.i hơn cô nhưng vẫn là chị dâu cô vì tôi được nhà cô cưới hỏi đàng hoàng”.
Em chồng tôi liền cãi lại: “Bố mẹ tao không muốn loại gái quê như mày về làm dâu. Tưởng học giỏi thì đồng ý nhưng mày ngu lắm, bố mẹ mày cũng ngu”. Tôi lúc đó làm ầm lên, dọa sẽ gọi điện về quê xem bố mẹ chồng dạy dỗ con kiểu gì mà dám chử.i người tuổ.i bố mẹ mình ngu. Lúc đó, chồng tôi không nói gì mà quay lại tát tôi rồi, em chồng đòi bỏ về luôn trong đêm. Nhưng tôi bảo, cô cứ ở lại còn tôi sẽ đi nhưng chồng tôi giữ chìa khóa xe không cho đi.
Sáng hôm sau, chồng tôi đưa em gái về quê rồi quay lên xin lỗi tôi. Tết 2015, hai vợ chồng bế con về quê ăn Tết. Chờ đến 8, 9 giờ tối, bố mẹ chồng và em chồng mới đi chơi về mở cửa cho hai vợ chồng vào nhà.
Tôi chào hỏi và vào nhà nói chuyện, tôi xin lỗi bố chồng vì lời nói sai trước đó. Bố chồng tôi bảo là năm sau hãy nói chuyện, Tết năm nay mày với con gái về quê ngoại ăn tết đi vì giờ có em về ăn Tết là vui rồi. Tôi tủi quá bảo vâng ạ rồi xin phép đi. Mẹ chồng tôi theo bảo là cứ ở lại, bố nói thế chứ về ngoại là mãi mãi không quay lại được. Rồi tôi ở lại nhà chồng ăn Tết đến mùng 2 thì về quê.
Đến Tết Thanh minh vừa rồi, em chồng tôi lại về nước và tôi định về quê chồng chơi thì bố chồng gọi điện bảo: “Từ nay vợ chồng tao không coi mày là con dâu nữa, tao không có loại con dâu như mày. Tao cấm mày về nhà tao nữa” rồi bố chồng tôi tắt máy. Tôi không kịp nói cũng không dám gọi lại. Hôm sau, mẹ chồng tôi lên thăm cháu, chỉ bảo vì bố khó tính.
Bây giờ, cuộc sống của vợ chồng tôi vẫn ổn nhưng bố chồng thì đã từ mặt, còn em chồng hủy kết bạn trên Facebook. Hai vợ chồng đang tính bán đất đi để trả em chồng vì giờ nó không muốn cho vay tiề.n nữa.
Thực sự, chuyện gia đình căng thẳng đang ám ảnh tôi vào cả giấc mơ, tôi sợ bố chồng và em chồng đến mức chẳng dám gọi điện về. Nhưng tôi không muốn mối quan hệ căng thẳng nữa vì còn chồng, còn con gái tôi. Tôi phải làm sao lúc này đây? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo Blogtamsu
Đêm mưa gió bão bùng tôi phải dầm mưa đi tìm vợ
Tôi lấy Trang như đán.h một canh bạc, biết có thắng có thua mà vẫn lao vào, hi vọng vận may sẽ đến với mình.
Nỗi khổ của người đàn ông là lấy phải người phụ nữ không chung thủy, bản thân tôi cũng đang phải sống trong đau khổ khi quá yêu vợ, mặc dù biết vợ không thủy chung son sắt nhưng lại vì tình yêu ấy mà bỏ qua tất cả. Giờ đây ngày nào tôi cũng chỉ biết lẽo đẽo theo vợ, nhìn vợ lả lơi bên vòng tay người khác mà không biết làm gì hơn.
Chúng tôi quen nhau từ khi còn là sinh viên, khi đó cả hai chơi với nhau khá thân. Cô ấy xinh đẹp được bao chàng trai theo đuổi, đi với Trang (tên vợ tôi) lúc nào tôi cũng chỉ như một gã khờ, nhìn Trang cười đùa, vui vẻ, hạnh phúc bên những người con trai khác tôi cũng chỉ biết giấu đi giọt nước mắt.
Cứ như thế tôi yêu Trang mà không dám nói, chỉ lẳng lặng đi bên lề nhìn Trang cười, tâm sự khi Trang khóc. Cho đến một ngày Trang đến tìm tôi, ôm tôi khóc nức nở "Tớ có thai rồi, 4 tháng, nhưng anh ta không thừa nhận, anh ta muốn tớ bỏ cái thai đó đi. Tớ sợ, tớ không biết phải làm thế nào. Bố mẹ tớ sẽ giế.t tớ mất. Chỉ còn 2 tháng nữa thôi là tốt nghiệp, bố mẹ tớ dự định cho tớ đi du học. Giờ tớ phải làm sao? Tớ không muốn sống nữa...". Cứ thế Trang khóc ngất lên trong vòng tay tôi.
Nhìn Trang khóc mà lòng tôi quặn lại. Đêm đó Trang ngủ lại ở chỗ tôi, cả đêm tôi thức ngắm nhìn Trang ngủ, đôi mắt ấy, bờ môi ấy còn nặng trĩu bao tâm sự. Chắc khi đó Trang tuyệ.t vọn.g lắm. Sáng hôm sau tôi đến gặp gã người yêu sở khanh của Trang, hắn chối bỏ cái thai, một mực không nhận, còn nói tôi "Mày thích thì cưới nó đi. Tao còn muốn chơi bời không muốn kết hôn. Mà nó lẳng lơ thế yêu đương lăng nhăng làm sao tao biết đó là con tao...". Sau một trận tả tơi với gã sở khanh tôi tìm đến Trang, nói rõ tình cảm của mình và hứa sẽ yêu Trang, hứa sẽ coi cái thai đó là con mình, yêu thương nó hết lòng.
Cuối cùng Trang cũng đồng ý kết hôn với tôi để che giấu cái thai và để quên đi gã sở khanh đó. Sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi nhanh chóng tổ chức đám cưới. Lúc đầu khi bố mẹ tôi nghe tôi nói đến chuyện kết hôn ông bà nhất quyết không đồng ý, nhưng vì cái thai quá lớn nên đành chấp thuận. Vậy là vì có cái thai mà tôi lấy được người mình yêu. Tôi lấy Trang như đán.h một canh bạc, biết có thắng có thua mà vẫn lao vào, hi vọng vận may sẽ đến với mình.
Tôi yêu thương Trang, chiều Trang như nữ hoàng, và cố nhắc nhở bản thân"hãy coi đó là con mình, yêu thương nó vì trẻ con không có tội". Ngày đón đứa con đầu lòng tôi vui mừng hạnh phúc, còn Trang thì lạnh nhạt thờ ơ, coi đứa con ấy là nỗi nhục, nỗi hận, sai lầm. Kể từ sau khi sinh con, Trang chỉ thích làm đẹp, son phấn mà không màng đến con cái. Đứ.a tr.ẻ dường như một tay tôi nuôi nấng, giá mà đàn ông cũng cho con bú được có lẽ Trang cũng nhường phần đó cho tôi.
Hơn 1 năm kết hôn nhưng Trang luôn thờ ơ, coi tôi là kẻ vô hình, là bình phong che chắn những lỗi lầm của mình. Thậm chí đã bao lần tôi phát hiện ra Trang hẹn hò, qua lại với người đàn ông lạ, nhưng cũng chỉ biết nói nhẹ với Trang. Vậy mà Trang nhảu bổ tới nói tôi "Tôi đã nói trước với anh, sau khi cưới không ai được quản ai, tôi yêu ai, thích ai anh không có quyền lên tiếng. Nếu anh không chịu được thì li hôn đi...".
Sợ mất Trang nên tôi không dám to tiếng, nhìn Trang cười cợt, ôm ấp những gã đàn ông khác tôi chỉ biết ôm con khóc. Đêm đó trời mưa to, đã rất muộn rồi mà chưa thấy Trang đi làm về tôi lo lắng vội lao đi tìm vợ. Vậy mà vừa bước đến công ty Trang tôi đã thấy hình ảnh Trang đang ôm hôn gã đàn ông khác trước cửa công ty. Nỗi đau như thấm vào tôi, tôi cởi bỏ áo mưa phóng xe bay trên đường, mặc kệ cho mưa gió táp xối xả vào mặt, nước mắt tôi hòa lẫn nước mưa. Nỗi đa.u đớ.n ấy đến giờ tôi vẫn không quên. Trong đêm mưa gió bão bùng ấy tôi dầm mưa đi tìm vợ để rồi vợ tôi lại ấm áp bên người đàn ông khác.
Cuộc sống vợ chồng trên danh nghĩa của chúng tôi chỉ kéo dài được gần 2 năm thì đứt gánh. Mặc dù đứ.a b.é không phải con trai tôi, nhưng tôi yêu thương nó, và trẻ con không có tội nên tôi quyết định sẽ dành quyền nuôi con. Nếu để Trang nuôi con thì chắc chắn đứ.a tr.ẻ sẽ không thể lớn không trưởng thành được. Không biết tôi quyết định như vậy là đúng hay sai?
Theo doi song phap luat
Ai cũng cần một tình yêu chân thành Trong tình yêu, sự chân thành, trung thực luôn là điều mà mỗi chúng ta cần phải quan tâm nhất và ai ai cũng mong muốn có được nó. Em sinh ra trong 1 gia đình làm nông nghiệp. Bố em hay uống rượu và khá yếu đuối. Mẹ em lại là người phụ nữ mạnh mẽ, yêu thương gia đình và luôn...