Cứ đến “giờ ấy…” là chồng lại mệt?
Sao anh có thể ngày thì chăm sóc vợ chu đáo, tối đến lại bỏ bê như vậy. Lần nào anh cũng nói yêu vợ, thương vợ, rồi do anh mệt…tôi chán rồi.
Tôi lấy chồng 5 năm, có một cậu con trai 4 tuổi. Chồng tôi là người rất yêu vợ, thương con. Anh chẳng có thói hư tật xấu gì đáng chê trách. Đi làm về anh không nề hà việc giúp vợ việc nhà, chăm con. Anh ít khi ra ngoài nhậu nhẹt, đàn đúm bạn bè. Anh đi làm về lương đưa hết cho vợ, anh cho tôi giữ thẻ lương để tôi tự quản lý việc chi tiêu gia đình. Ngoài công việc chính ở cơ quan, anh cũng có nhận thêm việc để làm thêm, có thêm thu nhập anh giữ lại chút để chi tiêu cá nhân, còn lại cũng đưa tôi cất giữ.
Với gia đình nội ngoại anh cũng rất được lòng, ngay cả mấy cô bạn của tôi ai cũng quý anh, cũng đều ghen tỵ vì số tôi sướng lấy được người chồng mẫu mực. Nhưng là người trong cuộc thì tôi thấy mình không hẳn may mắn, không phải là người phụ nữ quá hạnh phúc, cái gì cũng có như mọi người tưởng. Vấn đề của tôi rất nhạy cảm, khó tâm sự cùng ai, người hiểu không sao không hiểu lại cho tôi đòi hỏi.
Chồng tôi lười “lao động…” (Ảnh minh hoạ)
Video đang HOT
Bản thân chồng tôi anh rất tốt, tôi khó có thể tìm ra điểm gì để nói anh chỉ có chuyện “vợ chồng” thì không được như ý. Nhiều năm nay anh luôn tránh né chuyện đó, cả ngày có khi anh đi làm, về nhà chơi với con không sao, nhưng cứ đến tối đêm là anh than mệt, hoặc là ngủ trước tôi hoặc là ngồi ngoài phòng khách thật khuya khi tôi ngủ rồi anh mới vào phòng ngủ.
Cưới nhau được hơn một tháng thì tôi có bầu, từ đó việc gần gũi vợ chồng cũng ít, anh lấy lý do vì tôi có bầu, lo cho cái thai. Ngày đó tôi ít tuổi, cũng chẳng biết gì, cũng nghĩ anh vì con nên không gần vợ nữa. Nhưng sau khi tôi sinh, tôi muốn cháu ngủ riêng vừa tạo cho bé tự lập, vừa có không gian riêng 2 vợ chồng. Gọi là vợ chồng mới cưới, nhưng chúng tôi có được hưởng thời gian vợ chồng son lâu đâu vì tôi có bầu ngay. Nhưng anh phản đối, anh muốn con ngủ chung cho tình cảm và giờ bé con hơn 4 tuổi rồi vẫn còn ngủ chung với bố mẹ.
Anh rất ít khi chủ động muốn gần gũi vợ, tôi luôn là người gợi chuyện đó, muốn chuyện đó. Là phụ nữ mà luôn phải đòi hỏi chuyện đó tôi cũng nản, nhưng nếu tôi để kệ anh, thì có khi cả tháng, hai tháng anh cũng chẳng gần tôi.
Có nhiều lần vợ chồng tôi to tiếng cũng chỉ vì chuyện này, tôi phát cáu hỏi anh hay tại anh không yêu tôi? Tôi không hấp dẫn chồng? Sao anh có thể ngày thì chăm sóc vợ chu đáo, tối đến lại bỏ bê như vậy. Lần nào anh cũng nói yêu vợ, thương vợ, rồi do anh mệt…tôi chán rồi. Tôi chẳng còn muốn gây chiến với anh chuyện này nữa, dù sao thì tôi vẫn biết anh là người yêu tôi nhất, yêu con tôi nhất.
Tôi không hiểu chồng tôi bị sao nữa? Đơn giản vì anh mệt, anh không có nhu cầu hay lỗi từ người vợ như tôi quá đòi hỏi?
Theo Blogtamsu
Giữ lại đứa con với anh... tôi điên?
Ngay khi biết cha nó là một người bội bạc tôi đã đến bệnh viện, tôi chỉ muốn từ bỏ ngay cái thai, như để từ bỏ tất cả, để quên ngay nỗi đau tôi phải chịu. Tôi thấy mình thật ác...
Tôi gặp anh trong một cuộc hội thảo, ngồi kế bên tôi nhưng không gây được sự chú ý nhiều bởi anh rất đỗi bình thường như bao người khác. Nhưng khi anh bắt đầu hỏi chuyện tôi, thì đã thu hút tôi thật sự, một giọng nói đầy nam tính, mạnh mẽ, trầm và ấm. Chúng tôi trao đổi số điện thoại...rồi những lần gặp gỡ, đi chơi tôi và anh yêu nhau từ bao giờ. Nếu hỏi vì sao tôi lại yêu anh, chắc từ chính giọng nói ấm áp, sự trững trạc của anh làm tôi tin tưởng. Thời gian hạnh phúc chẳng tày gang...
Anh đã ruồng bỏ tôi khi biết tôi có thai với anh. Đau đớn làm sao khi mà tôi mới chỉ thông báo cho anh ta biết việc mình có thai, chưa hề đòi hỏi trách nhiệm gì vậy mà anh quất ngựa truy phong bỏ lại tôi với cái thai gần 2 tháng. Anh như bốc hơi khỏi cuộc đời này, chuyển nhà trọ, tắt điện thoại...tôi thấy thất vọng và chẳng muốn tìm gặp lại con người như thế nữa.
Tôi có thể quên một người như thế, nhưng đứa con tôi phải làm sao. Nói thật với các bạn, ngay khi biết cha nó là một người bội bạc tôi đã đến bệnh viện, tôi chỉ muốn từ bỏ ngay cái thai, như để từ bỏ tất cả, để quên ngay nỗi đau tôi phải chịu. Nhưng khi ngồi chờ đến lượt mình vào, thấy những người phụ nữ khác hân hoan vui vẻ khi làm mẹ, rồi nhìn những đứa trẻ mới sinh...tôi thấy mình thật ác khi muốn hủy hoại chính con ruột của mình, dù cha nó có là ai, đã làm tôi đau khổ như thế nào thì con vẫn là con của tôi, tôi đâu thể chỉ vì mình, vì bị phản bội mà cướp đi quyền được sống của con. Lẳng lặng ra về, với một quyết tâm sẽ giữ lại con cho riêng mình.
Người ủng hộ tôi cũng có, nhưng người phản đối tôi thì nhiều hơn. Nhất là bố mẹ tôi, nhất quyết không đồng ý cho tôi giữ lại đứa con, không phải vì không thương con, thương cháu, tôi nghĩ việc ông bà ngăn cản tôi cũng chỉ vì thương tôi, vì sợ sẽ làm lỡ dở cả cuộc đời con gái. Nếu tôi bỏ cái thai tương lai phía trước vẫn còn rộng mở với tôi chứ giữ lại sẽ là cả một chuỗi ngày vất vả, khổ sở sau này đối với một người mẹ độc thân.
Nhìn mẹ khóc lóc, van xin tôi. Chửi mắng tôi không nghe, hai ông bà già nói như xin con gái mình, tôi thấy đau đớn lắm. Đối mặt với dư luận xã hội tôi không lo, nhưng khi về nhà đối mặt với bố mẹ, những người yêu thương, chăm lo cho tôi từ bé. Rồi sự mong mỏi của bố mẹ đặt vào tôi, đứa con duy nhất của ông bà...tất cả như kéo tôi sụp đổ.
Những người bạn hiểu tôi thì cảm thông, sẵn sàng chia sẻ, ủng hộ quyết định cuối cùng của tôi. Còn những người không hiểu cho tôi là gàn dở, là điên khi quyết định dại dột như vậy. Mọi người bảo những cánh cửa cho tương lai tốt đẹp sẽ đóng lại với tôi khi tôi quyết định giữ lại đứa con, cuộc đời sẽ rẽ sang một hướng khác.
Tôi đang rất hoang mang, liệu quyết định của mình có đúng không?
Theo Phununews
Biết vợ có con với người khác mà tôi vẫn yêu cô ấy Phụ nữ chỉ vì một phút yếu lòng dễ sa ngã, cái đó tôi dễ thông cảm. Tôi thật sự không biết có thể bỏ qua cái nỗi nhục nhã này cho cô ấy hay không. Năm nay tôi 34 tuổi, hai vợ chồng tôi đều có công việc ổn định. Tôi là con độc đinh trong một gia đình khá giả nên...