Cứ chạy mãi về hướng không có người đợi
Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, cũng là lúc em đang mải mê theo nỗi nhớ về một người khác.
ảnh minh họa
Tôi biết đôi mắt em buồn, nỗi buồn thuở mới lớn: cứ chạy mãi về hướng không có người đợi, dù không lối ra vẫn hết lòng tha thiết. Tôi thấy cảm giác của mình, là muốn đem tới yên ổn cho em. Cảm giác đó thật sự rất lạ.
Tôi kiếm tìm nơi em một phần tuổi trẻ đã qua của mình. Quá khứ đó có vô tư và bồng bột. Còn trẻ thì đâu cần nhiều ràng buộc? Khi chân trời trước mắt rất rộng mở, khi tương lai là không đoán định được nhiều, ta cứ thích nhau thôi, việc gì phải yêu? Rồi sau đó niềm thích làm tim mình chệch nhịp. Ai đó đến bên người ta yêu, nắm tay và cùng người ấy làm những điều bản thân ta chưa từng. Còn ta chỉ biết tự nhủ: “Không có gì, không sao cả. Ừ, câu chuyện ấy xem như bằng không…”
Một chiều rất vội, chúng ta dành vài quan tâm nhỏ nhặt cho nhau, khi cả hai đều đang ngập trong nỗi cô đơn. Qua mấy buổi chiều, cảm giác trong tôi vẽ lên hình hài nỗi nhớ. Nỗi nhớ thật khó để giấu đi, cũng thật khó để xem như không có gì.
Video đang HOT
Em là cô gái nhỏ bé thích được nuông chiều. Em muốn có thứ tình yêu ngọt như ly trà sữa. Trong mắt em, những điều không tưởng nhất đều có thể xảy ra. Thế giới đối với em thật đơn giản! Chính sự đơn giản đó làm em trở nên mỏng manh trong những nguyện ước của bản thân.
Em là cô gái nhỏ bé, có thể cảm động một người chỉ vì lý do là người ấy thường xuyên nhắn tin với mình vào mỗi buổi tối. Người ấy là kẻ đầu tiên làm như thế, em cho điều ấy là ấm áp, ngay cả khi đã nhiều lần vì người ta mà chơi vơi.
Tôi không gọi những điều em trải qua là sai lầm. Tôi không như một vài người, họ không thích em trong những loay hoay cảm xúc. Tình cảm bắt đầu là khi ta thấy thương một ai đó, nhìn người đó khác với cái cách mà mọi người nhìn. Rồi ta muốn nắm tay người ấy đi qua những cơn sóng lòng, có thể nguyện lòng vì người ấy mà cho đi.
“Có những điều anh biết em không tiện nói với anh, nhưng hãy tin là anh hiểu hết.”
Tôi hiểu hoài niệm em về một người. Hiểu những hi vọng chúng ta có đôi khi dễ dàng mờ đi về một nỗi nhớ chớm hiện lên trong em, mang dáng hình cũ kỹ.
Đoạn đường cũ với em đã quá nhiều ngã rẽ và hụt hẫng. Đoạn đường hôm nay, khi em muốn ngoảnh lại cũng chẳng hề khác gì. Chỉ muốn nói với em một điều rằng, khi lòng em làm bão, khi em cần cho mình chút yên bình, thì hãy nhớ đến tôi.
Chỉ mong em một lần trở về nơi tôi đứng đợi không gượng ép. Trở về như thế, hạnh phúc mới có thể bắt đầu.
Theo Laodongthudo.vn
Bị tổn thương "cô bé" vì chồng... nghiện rượu
Gần 10 năm nay sống cùng chồng nhưng tôi chưa bao giờ biết cảm giác tình dục là gì. Tôi như một cỗ máy để mặc cho chồng dày vò.
Cách đây một tháng, tôi bị viêm nhiễm vùng kín nên đến phòng khám điều trị...Chồng tôi là một người đàn ông dễ tính nhất trên đời, sống với anh về cơ bản là có thể làm chủ gia đình, bảo gì anh cũng nghe, chẳng bao giờ cằn nhằn vợ. Thế nhưng lại mắc cái bệnh ham vui mải chơi, bạn bè rủ đi nhậu nhẹt là chẳng bao giờ từ chối. Uống riết rồi nghiện lúc nào không biết, cứ thiếu cái chất "cay cay" ấy là không chịu được. Tuần có bảy ngày thì năm ngày chồng tôi nồng nặc hơi men. Mỗi lần uống vào là đòi vợ chiều.
Hồi mới cưới tôi còn có cảm xúc khi gần gũi chồng, vì lúc ấy anh còn nể lời tôi và sợ tôi giận nên cố kiềm chế không đi đàn đúm nhiều. Sau này khi tôi sinh con, mải mê chăm chúng, dạy chúng học, bẵng đi một cái là thấy chồng "chốn" đi chơi từ lúc nào. Nói mãi thì mệt, ấm ức mãi cũng mệt cho nên tôi đành buông xuôi.
Tôi đã nếm trải đủ những đau đớn khi phải "phục vụ" lão chồng nghiện rượu suốt gần chục năm qua - Ảnh minh họa
Thế nhưng tôi bắt đầu sợ cái cảm giác phải chiều chồng. Riêng cái mùi rượu nồng nặc mỗi khi anh uống bét nhè rồi về nhà "đòi yêu" đã khiến tôi phát tởm. Chưa nói đến việc khi say anh thường làm "chuyện ấy" như hổ vồ, chẳng thèm để ý gì đến cảm giác của tôi. Nhiều lần tôi từ chối thì anh khó chịu, bứt rứt, vừa ngủ vừa lăn lộn đập chân đập tay xuống giường hoặc rên hừ hừ khiến tôi mất ngủ cả đêm. Nhiều lần muốn được ngủ yên, tôi đành chiều. Làm "chuyện ấy" xong là anh lăn ra ngáy khò khò.
Khi thăm khám phụ khoa cho tôi, bác sỹ giật mình bảo phần phụ của tôi bị viêm, phù nề, có chỗ chai sần thậm chí lạc nội mạc tử cung. Nguyên nhân cũng do một vài lần tôi bị viêm nhiễm nhưng cũng chỉ ra hiệu thuốc mua thuốc về "đặt" chứ không đi khám. Bác sỹ cho biết, vợ chồng tôi cần cải thiện "chuyện ấy" hoặc tôi phải uống thuốc tăng cường nội tiết tố để sẵn sàng mỗi lần gần gũi chồng. Cảm giác không ham muốn khiến cho "cô bé" khô, khi quan hệ sẽ gây ra việc bị cọ sát, phù nề do không thể bôi trơn.
Bác sỹ cũng cho tôi biết, nhiều phụ nữ bị lãnh cảm tình dục do tâm lý lo sợ, chán nản khi bắt buộc phải quan hệ với chồng. Từ đó, mọi cuộc yêu chỉ là miễn cưỡng không có sự hưng phấn của não bộ điều khiển nên phần phụ trở thành một "cỗ máy" vô hồn, rất dễ bị tổn thương như viêm, phù nề, xây xước.
Sau đợt điều trị, tôi kiên quyết bắt chồng cai rượu, nếu không sẽ đưa ra lệnh giới nghiêm không được động vào người. Tôi cũng dọn ra phòng riêng để ngủ, buộc chồng phải cân nhắc mỗi khi chạm tới rượu bia, nếu không muốn ly thân.
Tôi không biết chồng tôi có chịu lùi bước hay không, nhưng tôi đã nếm trải đủ những đau đớn khi phải "phục vụ" lão chồng nghiện rượu suốt gần chục năm qua rồi.
Theo GĐVN
Trốn yêu chồng vì chồng mải mê muốn vợ... oral sex Chuyện gia đình tôi sẽ không có vấn đề gì, kể cả chuyện chăn gối, nếu như không vì cái "tiết mục" oral sex của anh. Tôi lấy chồng đã gần 10 năm, có 2 mặt con nhưng chưa hề biết vui thú gối chăn. Chồng tôi rất yêu vợ thương con, chỉ riêng chuyện ấy thì hai vợ chồng không hợp nên...