Creepypasta: Băng trò chơi bị ám [18+] – Kì II
Sau đây là phần tiếp theo của câu chuyện Haunted Majora’s Mask mà chúng ta đang bỏ dở kì trước.
Post #1 – ngày 7 tháng 9 2010 (tiếp)
Bắt đầu chơi lại vào tối hôm qua, tôi đã lấy được Lens of Truth (chiếc kính lúp của sự thật) và đang trên đường hoàn tất khu vực Snowhead Temple. Đối với những ai đã từng bỏ kha khá thời gian ra cho tựa game này chắc hẳn đã biết đến bug “ngày thứ tư” (diễn biến của Majora’s Mask chỉ xảy ra trong vòng 3 ngày, tham khảo thêm ở đây), còn nếu chưa thì có thể tìm kiếm google nhưng tóm lại, khi đồng hồ chuẩn bị bước sang thời điểm 00:00:00 của ngày cuối cùng, bạn nói chuyện với nhà thiên văn học để được nhìn qua ống kính. Nếu căn thời gian một cách chuẩn xác, đồng hồ đếm ngược sẽ biến mất và bạn có thêm 1 ngày nữa để làm gì tùy thích. Quyết định thực hiện thủ thuật này để có thêm thời gian hoàn thành màn Snowhead Temple, tôi may mắn thành công ngay trong lần thử đầu tiên và thời gian ở góc màn hình biến mất.
Tuy nhiên khi nhấn phím B để thôi không nhìn vào ống kính nữa, thay vì quay trở lại với nhà thiên văn, nhân vật của tôi lại xuất hiện ở căn phòng đấu trùm cuối game, và trên đầu là Skull Kid đang lượn lờ. Không có một tiếng động nào phát ra, chỉ có Skull Kid bay trên không và tiếng nhạc nền đúng là của khu vực này (khá ghê rợn). “Điều này không bình thường chút nào” – tôi nghĩ trong lúc mồ hôi tay túa ra, bởi Skull Kid không bao giờ xuất hiện ở đây. Tôi bắt đầu thử chạy vòng quanh, và dù ở bất cứ vị trí nào đi chăng nữa Skull Kid vẫn quay mặt về phía tôi, hoàn toàn im lặng và mọi chuyện cứ giữ nguyên như thế trong khoảng một phút. Lúc đó tôi nghĩ rằng chắc game đã bị lỗi nhưng trong thâm tâm, tôi cũng không thật sự chắc chắn liệu có đúng như vậy không.
(Hình minh họa).
Đúng lúc đang với tay đến nút reset thì một thông điệp xuất hiện trên màn hình: “C ó thể bạn không biết tại sao, nhưng ở đây đã có chỗ đặt trước dành cho bạn…” Ngay lập tức tôi nhận ra dòng chữ ấy – đó là khi bạn lấy được chiếc chìa khóa từ Anju ở Stock Pot Inn (quán trọ Stock Pot), nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Xua tan ý nghĩ rằng trò chơi đang cố gắng giao tiếp với mình, tôi bắt đầu chạy quanh phòng để tìm xem liệu có thứ gì tương tác được không, và nhanh chóng nhận ra sự ngu ngốc của mình bởi việc ai đó có thể lập trình lại trò chơi đến mức độ như thế này thật là lố bịch. Và đúng như vậy, khoảng 15 giây sau một dòng chữ khác hiện lên, cũng giống như lần trước là một thông điệp vốn có sẵn trong game: “ Dịch chuyển đến hang ổ của trùm? Đồng ý/Không“.
Dừng lại một lúc để suy nghĩ xem nên lựa chọn thế nào và game sẽ đi về đâu, tôi nhận ra rằng mình không thể chọn “Không”. Hít một hơi thật sâu, tôi bấm “Đồng ý” và màn hình trở nên trắng xóa, kèm theo là dòng chữ: “ Bình minh của một ngày mới” với những ký tự “||||||||” ở phía dưới. Những hình ảnh sau đấy, nơi mà nhân vật xuất hiện khiến tôi bắt đầu trở nên hoang mang và cảm thấy như điều gì đó chẳng lành sắp xảy đến. Cảm giác đó giống như là một nỗi buồn sâu thẳm mà không rõ nguyên nhân, và phải nói thêm rằng bản thân tôi bình thường không phải là người hay u sầu, nhưng những gì mà tôi trải qua lúc đó là một thứ cảm xúc mà tôi dường như còn chưa biết rằng nó tồn tại, giống như có một thứ u ám vô hình nào đó bao trùm lên trí óc tôi.
Link xuất hiện ở một khu vực mang dáng vẻ chắp vá kì lạ của Clock Town. Bước ra khỏi tháp đồng hồ (như khi bạn bắt đầu ngày thứ nhất) tôi nhận thấy toàn bộ các NPC đã biết mất. Thông thường ngay cả khi tận dụng lỗi “4th day”, bạn vẫn có thể nhìn thấy lính canh và vài con chó chạy ra chạy vào xung quanh tháp, nhưng ở đây thì không. Thay vào đó là một linh tính chẳng lành, rằng có thứ gì đó cũng đang ở ngay trong màn hình cùng với nhân vật và – dõi theo từng bước chân của tôi. Link hiện có 4 trái tim và cây cung Hero’s Bow, nhưng lúc đó tôi chẳng còn thiết gì đến trang bị nữa mà bắt đầu cảm thấy lo lắng trước những gì đang diễn ra xung quanh. Có thể nói nhạc nền là thứ khiến tôi sởn gai ốc nhất, bởi nó là bản Song of Healing (Bài ca của sự phục hồi) lấy từ trong trò chơi, nhưng được chơi ngược lại. Âm thanh cứ to dần, to dần lên cho đến một lúc mà giống như là có thứ gì chuẩn bị nhảy xổ ra như trong phim, thế nhưng chẳng có gì xảy ra cả, và cái giai điệu lặp đi lặp lại ấy bắt đầu làm cho tôi mệt mỏi.
(Hình minh họa)
Thật lạ là đôi lúc tiếng cười của Happy Mask Salesman (người bán mặt nạ) dường như vang lên lẫn trong tiếng nhạc, rất khẽ khiến cho tôi nửa nghi ngờ rằng có thể mình nghe nhầm trong khi vẫn tiếp tục lùng sục để tìm ra hắn. Cả 4 khu vực của Clock Town đều không có một bóng người… không ai cả, texture thì chỗ có chỗ không, sang đến phần phía Tây thì nhân vật còn đi bộ trên không trung… Toàn bộ nơi này thật là hoang tàn… và theo một cách tuyệt vọng. Cho thời tới điểm khi mà Song of Healing lặp lại đến lần dường như là thứ 50, Link đang đứng trơ trọi giữa khu vực South Clock Town, còn bản thân tôi thì chưa bao giờ cảm thấy lẻ loi trong một trò chơi đến như vậy.
Trong lúc tiếp tục đi qua thị trấn “ma” này, tôi băn khoăn không biết liệu có phải sự kết hợp của những texture lộn xộn, một quang cảnh nặng nề cùng giai điệu đã từng nhẹ nhàng và êm ái biết bao, nay bị bóp méo trở thành một âm thanh đầy ám ảnh đã làm cho tôi cảm thấy như muốn khóc. Tôi rất hiếm nước mắt, nhưng ở đây có thứ gì đó bóp nghẹt tâm can và tra tấn tôi bằng những cảm xúc u buồn một cách kì lạ. Tôi cố gắng thử thoát khỏi Clock Town, nhưng mỗi lần định thực hiện điều đó, màn hình chuyển sang màu đen và Link lại xuất hiện ở một khu vực khác của thị trấn.
Cây sáo thần Ocarina cũng không thể giúp được gì bởi mỗi lần ca khúc Song of Time hoặc Song of Soaring vang lên, màn hình chỉ đáp lại bằng dòng chữ: “ những nốt nhạc của bạn ngân xa, nhưng không có gì xảy ra cả“. Tôi không muốn kẹt ở đây, tôi muốn chạy trốn, nhưng đến lúc này tôi nhận ra rằng đơn giản là trò chơi không muốn tôi rời khỏi nơi đây, mặc dù tại sao nó “muốn” vậy thì không rõ. Tôi cũng không muốn đi vào trong bất cứ ngôi nhà nào bởi nỗi sợ hãi trước thứ gì đó có thể đang chờ mình ở trong đó. Cuối cùng tôi nảy ra ý tưởng về việc tự làm chết đuối ở Laundry Pool (bể giặt) có thể sẽ giúp Link hồi sinh ở nơi nào khác và thoát khỏi nơi này. Và khi tôi điều khiển nhân vật lao tới bể giặt thì cũng là lúc nó xảy ra.
Video đang HOT
(Hình minh họa).
Link bỗng dưng ôm lấy đầu mình và một hình ảnh thoáng chớp lên màn hình: khuôn mặt cười của người bán mặt nạ, quay về phía tôi – không phải nhân vật, mà nhìn thẳng vào tôi từ phía bên kia màn hình, kèm với đó là âm thanh từ tiếng thét của Skull Kid. Và khi quay trở lại thì bức tượng của Link – xuất hiện khi chơi ca khúc Elegy of Emptiness đang nhìn chằm chằm vào tôi. tôi thét lên, trong khi gương mặt trống rỗng vô hồn ấy vẫn không rời mắt khỏi mình. Điều khiển nhân vật chạy ra ngoài và quay trở lại South Clock Town, tôi càng sợ hãi hơn khi bức tượng quỷ quái đó tiếp tục bám đuôi theo cái cách giống như những Weeping Angel trong phim Doctor Who. Và cũng rất thường xuyên, ở những thời điểm ngẫu nhiên bức tượng đó lại hiện ra sau lưng nhân vật, giống như nó đang cố gắng bắt lấy tôi, hoặc là – tôi thật sự không muốn nhắc đến từ này – ám tôi.
Lúc đó tôi gần như hoảng loạn, nhưng chưa một lần nào ý nghĩ tắt máy xuất hiện trong đầu. Không rõ nguyên nhân tại sao, tôi dường như bị ám ảnh bởi trò chơi, và cảm giác sợ hãi chưa bao giờ thực như vậy. Nỗ lực cắt đuôi bức tượng chỉ là vô ích, bởi nó luôn xuất hiện đằng sau tôi mỗi lần chạy trốn. Link bắt đầu cũng có những cử động lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ như vung tay ra xung quanh hoặc co rúm lại, tiếp nối bởi gương mặt cười của người bán mặt nạ chớp lên màn hình trước khi một lần nữa mặt đối mặt với bức tượng khốn kiếp đó.
Cuối cùng tôi chạy vào Swordmasters Dojo (võ đường của các bậc thầy kiếm) và vòng ra phía sau, lý do có lẽ trong cơn hoảng loạn tôi muốn tìm đến ai đó để tự thuyết phục rằng mình không đơn độc trong trò chơi này. Ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt khi tôi chẳng nhìn thấy NPC nào, trong khi bức tượng đã đứng ở đó từ bao giờ khi tôi quay lưng lại với góc tường. Hết đường lùi và sau khi nỗ lực rút kiếm tấn công nó không mang lại hiểu quả gì, tôi chẳng còn cách nào ngoài đứng chờ để xem nó lấy mạng Link.
(Hình minh họa).
Đúng lúc đó, nụ cười của người bán mặt nạ lại chớp lên, nhưng lần này với Link từ từ quay lại nhìn về phía màn hình – đúng hơn là về phía tôi, đứng cạnh bản sao của nó (bức tượng) và nhìn thẳng vào tôi. Hình ảnh của những gì diễn ra sau đó vỡ vụn trong đầu khi tôi lao ra ngoài võ đường trong cơn sợ hãi tột độ, và đột nhiên nhân vật rơi vào một đường hầm tối, bản Song of Healing lại cất lên và tôi biết mình chỉ có rất ít thời gian trước khi cái thứ đó lại xuất hiện sau lưng… đeo bám sát hơn những lần trước – tôi chỉ kịp đi vài bước và khi thoát khỏi đường hầm, Link đang đứng ở Southern Clock Town. Tiếp tục chạy bạt mạng trong lúc hoảng loạn, đột nhiên âm thanh từ tiếng thét của con ReDead vang lên, màn hình đen lại với dòng chữ “Bình minh của một ngày mới” cùng hàng ký tự “|||||||||” xuất hiện một lần nữa.
Màn hình sáng lên và Link đang đứng ở trên đỉnh của tháp đồng hồ, với Skull Kid bay lơ lửng trên đầu một lần nữa, hoàn toàn im lặng. Nhìn lên trên tôi nhận thấy mặt trăng đã quay trở lại và ở rất gần ngay trên đầu mình, còn Skull Kid vẫn nhìn chằm chằm vào tôi qua lớp mặt nạ đáng nguyền rủa ấy. Bản nhạc nền lúc này là của Stone Tower Temple nhưng được chơi ngược. Tuyệt vọng, tôi rút cung ra và nhằm vào Skull Kid, nhưng ngạc nhiên là mũi tên có vẻ có tác dụng khi Skull Kid bị bật ra phía sau. Tiếp tục bắn và đến mũi tên thứ 3, một hộp thoại xuất hiện cùng dòng chữ: “Làm vậy chẳng có tác dụng gì đâu. Hee, Hee”. Ngay sau đó, Link đột ngột bị nhấc bổng khỏi mặt đất, thân hình rũ xuống và thét lên khi bắt đầu bùng cháy, giết chết cậu ấy.
(Hình minh họa).
Tôi giật mình khi chứng kiến cảnh ấy, bởi chẳng có chiêu thức của bất kì nhân vật nào trong game lại có tác dụng như vậy, còn Skull Kid thì lại càng không. Cơ thể Link vẫn tiếp tục cháy trong tiếng cười của Skull Kid, màn hình chuyển sang màu đen để rồi tôi lại xuất hiện ở Clock Tower. Lần này tôi quyết định xông thẳng vào Skull Kid, và điều tương tự xảy đến: một lực vô hình nào đó kéo Link lên không trung rồi khiến cậu ta bốc cháy, tuy nhiên có một điểm khác biệt đó là âm thanh của Song of Healing vang lên rất khẽ. Lần thứ ba (và cũng là cuối cùng), tôi nhận thấy không có tiếng nhạc nào, chỉ có sự im lặng đầy kì lạ. Nhớ lại cuộc chạm trán đầu tiên với Skull Kid, Link cần phải sử dụng cây sáo thần để quay ngược thời gian hoặc triệu hồi người khổng lồ, nhưng khi còn chưa kịp thực hiện thì một lần nữa, Link lại phải trải qua cái chết kinh khủng trên.
Khi cảnh quay nhân vật chết dần kết thúc, game bỗng dưng khựng lại một cách bất thường, giống như thể nó đang xử lý dữ liệu gì vậy… khi quá trình này kết thúc, hình ảnh hiện ra cũng giống như những lần trước, ngoại trừ việc Link nằm chết ở tư thế mà tôi chưa từng thấy bao giờ: đầu cậu ấy nghiêng nhìn về phía camera với Skull Kid bay lơ lửng ở trên, và tôi không thể cử động hay làm bất cứ thứ gì ngoài nhìn xác của Link. Khoảng 30 giây sau, màn hình mờ đi và một thông điệp khó hiểu: “ vận mệnh bắt đầu chuyển hướng chẳng lành rồi, đúng không? ” xuất hiện trước khi quay trở lại menu.
( CHÚ Ý: sau đây là một đoạn ngắn trong gameplay của Jadusable, clip có chưa những hình ảnh có thể gây ám ảnh, cân nhắc trước khi xem).
Một phần đoạn gameplay của Jadusable.
Sau khi quay trở lại màn hình ngoài, tôi nhận thấy rằng file save của mình đã không còn nữa. Thay vì “Link”, nó được thay thế bằng “YOUR TURN” (đến lượt bạn). YOUR TURN có 3 trái tim, 0 mặt nạ, 0 item. Ngay khi load file này, tôi được đưa quay trở lại đỉnh Clock Tower, nơi Link nằm chết và âm thanh tiếng cười của Skull Kid được tua đi tua lại. Lần này tôi quyết định nhấn reset và khi game load lại, đã có thêm một file save xuất hiện phía dưới “YOUR TURN”, đó là “BEN”. “BEN” đã trở lại ở ngay cái vị trí mà tôi đã xóa nó vào lúc mặt trăng chuẩn bị rơi xuống.
Mặc dù không phải là người mê tín, nhưng phải công nhận rằng điều này quá đỗi quái dị ngay cả đối với tôi. Sau khi tắt máy ngay lúc đó, cả ngày hôm nay tôi vẫn chưa động đến nó, thậm chí đêm qua còn chẳng ngủ được tí nào bởi ca khúc Song of Healing phát ngược liên tục vang lên trong đầu, gợi nhớ tới những sự kiện đã xảy ra ở Clock Town. Ngày hôm đó, tôi lái xe quay trở lại nhà người đàn ông nọ (xem phần 1) cùng một người bạn với vài câu hỏi trong đầu (không đời nào tôi dám đến đó một mình) chỉ để thấy một tấm biển bán nhà cũng như khi rung chuông, không một ai trả lời.
Theo gameK
Creepypasta: Băng trò chơi bị ám [18+] - Kì I
Tiếp tục với chủ đề creepypasta, trong phần này chúng ta sẽ đến với câu chuyện như đã nói ở kì trước, có liên quan tới tựa game The Legend of Zelda: Majora's Mask của Nintendo, dịch từ Creepypasta Wiki. Do tính chất của creepypasta này có phần tương đối ghê rợn (tất nhiên còn tùy đối tượng) nên khuyến cáo bạn đọc cân nhắc trước khi xem cũng như tiêu đề ở ngoài đã ghi rõ dành cho người trên 18 tuổi.
Haunted Majora's Mask hay còn được biết đến với cái tên "Ben Drowned" bắt đầu xuất hiện vào ngày 7/9/2010 trên trang chia sẻ 4chan, đăng tải bởi người dùng có nickname "Jadusable". Câu chuyện được kể lại theo từng phần qua lời tự thuật của tác giả, kể lại quá trình anh ta chơi tựa game Majora's Maskmua lại được từ một người bán đồ cũ. Sau đây là phần đầu tiên được Jadusable upload ngày 7/9, nhưng trong khuôn khổ bài viết này chỉ dịch lại một nửa bởi phần nguyên gốc rất dài.
Post #1 - ngày 7 tháng 9 năm 2010
Trước hết xin nói rằng câu chuyện tôi sắp kể sau đây không hề được sao chép từ đâu cả, nó cũng rất dài nhưng tôi cảm thấy sự an toàn của mình phụ thuộc vào điều này. Liên quan tới một trò chơi điện tử, cụ thể là tựa game Majora's Mask, và cả đời tôi chưa từng trải qua chuyện gì ghê rợn đến như vậy.
Trở lại với chủ đề chính, gần đây tôi vừa dọn đến ở trong khu kí túc xá trong trường để bắt đầu bước vào năm thứ 2 đại học, và một người bạn đã cho tôi mượn chiếc máy Nintendo 64 cũ của anh ta để giải khuây. Phải nói là tôi thực sự rất hào hứng bởi ý nghĩ được quay lại với những trò chơi từ thời thơ ấu mà đã ít nhất 10 năm chưa hề động tới thật hấp dẫn. Máy đi kèm với chiếc tay cầm màu vàng và một băng Super Smash Bros đã cũ mèm. Mặc dù chấp nhận việc ăn xin thì không thể đòi hỏi, nhưng chẳng bao lâu tôi đã cảm thấy nhàm chán với việc hành hạ CPU LV9.
(Hình minh họa).
Cuối tuần đó, tôi quyết định lái xe dạo một vòng khu vực dân cư xung quanh trường để tìm mua vài trò chơi cũ với hy vọng vớ được người bán "gà" nào đó. Cảm thấy thõa mãn sau khi thu được đống chiến lợi phẩm bao gồm một bản Pokemon Stadium, Goldeneye (cái này thì hết xẩy), F-Zero, hai chiếc tay cầm với giá 2 đô la, và khi chuẩn bị lái xe quay trở về kí túc thì bỗng dưng sự hiện diện của một ngôi nhà khiến tôi dừng lại. Đến giờ tôi vẫn không hiểu nguyên nhân tại sao mình lại chú ý tới nó, bởi gara của ngôi nhà không hề có chiếc xe hơi nào, thứ duy nhất ở đó là một chiếc bàn với vài thứ lỉnh kỉnh, nhưng có điều gì đó kéo tôi trở lại.
Tin vào linh cảm, tôi bước ra khỏi xe và gặp một ông già. Nếu dùng một từ để mô tả diện mạo của người đàn ông thì có lẽ đó là "cau có", và thật sự tôi cũng không biết diễn tả làm sao nếu các bạn hỏi tôi về nhận xét của mình, chỉ là ở ông ta có điều gì đó khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Hãy hình dùng rằng nếu như không phải đang là giữa buổi chiều cũng như có khá nhiều người ở xung quanh thì chắc chắn tôi sẽ không nghĩ đến việc lại gần người này.
(Hình minh họa).
Nở một nụ cười méo mó trên môi, ông ta hỏi tôi muốn mua thứ gì, và ngay lập tức tôi nhận ra người này bị mù một bên mắt. Lòng trắng mắt bên phải của ông ta đã đục và tôi phải cố gắng nhìn vào mắt trái để tránh xúc phạm trong khi nói rằng tôi muốn tìm vài trò chơi cũ. Đang mải mê với ý nghĩ làm sao để từ chối một cách lịch sự trong trường hợp người đàn ông không biết video game là gì, tôi bất ngờ khi nghe câu trả lời rằng ông ta có vài trò cũ trong thùng. Để lại tôi một mình kèm lời hứa "sẽ quay lại trong nháy mắt", ông ta quay lưng lại và đi về phía gara.
Trong khi nhìn cái dáng tập tễnh khuất vào bóng tối, sự tò mò của tôi nhanh chóng chuyển sang cái bàn với những thứ đang được bày bán trên đó. Có vài bức tranh, phác thảo khá lập dị mà tôi đoán là vết mực loang, chúng giống như thứ mà bác sĩ tâm thần cho bệnh nhân xem trong phim. Sau khi xem qua một lượt, tôi nhận ra lý do vì sao ông ta không bán được cho ai bởi những hình vẽ này chẳng có chút thẩm mỹ nào, nhưng tấm cuối cùng có vẻ như rất giống với Majora's Mask - cùng hình dạng trái tim cũng những gai nhọn tua tủa ra xung quanh. Ban đầu tôi nghĩ rằng mình bị chi phối bởi hy vọng tìm được trò chơi đó trong buổi mua sắm ngày hôm nay, nên có thể thế lực siêu hình vớ vẩn nào đó đã khiến cho hình ảnh chiếc mặt nạ hiện lên trên những vết mực loang lổ này, nhưng giờ khi ngẫm lại những sự kiện xảy ra sau đó thì tôi không còn dám chắc nữa. Đáng ra tôi phải hỏi người đàn ông ấy về bức hình, hoặc đúng hơn là tôi ước gì mình đã hỏi.
(Hình minh họa).
Sau một lúc săm soi bức hình, tôi ngước lên và giật mình khi thấy người đàn ông đã đứng đó từ lúc nào, với nụ cười trên mặt chỉ cách tôi khoảng một cánh tay. Phải thú nhận rằng lúc đó tôi đã nhảy dựng lên theo phản xạ, cũng như cười chữa ngượng sau đó khi nhận một băng Nintendo 64 từ tay ông ta. Nó có màu xám thông thường, ngoại trừ việc ai đó đã ghi dòng chữ "Majora" lên đó bằng bút đánh dấu đen. Bụng tôi sôi lên vì sự trùng hợp này và hỏi người đàn ông giá tiền của trò chơi.
Ông ta trả lời với một nụ cười, nói rằng tôi có thể cầm băng trò chơi hoàn toàn miễn phí và cho biết nó từng thuộc về một thằng nhóc trạc tuổi tôi nhưng không còn sống ở đây nữa. Cách mà ông ta diễn đạt câu nói có chút gì hơi lạ, nhưng lúc đó tôi chẳng hề chú ý bởi còn đang mải mê với việc tìm thấy trò chơi này cũng như chẳng phải bỏ ra một xu nào.
(Hình minh họa).
Quay trở lại mặt đất, tôi tự nhủ rằng chắc gì đã chơi nổi khi băng trò chơi nhìn khá rệu rã, nhưng phần lạc quan bên trong lại mách bảo rằng có thể nó là một phiên bản beta hoặc bản hack nào đó. Tôi nói lời cảm ơn với người đàn ông và ông ta cười đáp lại, chúc tôi vui vẻ và nói " giờ thì tạm biệt!" hoặc đó là những gì mà tôi nghe thấy, nhưng suốt dọc đường khi quay trở về, tôi vẫn thấy lăn tăn rằng dường như ông ta đã nói câu gì khác. Và cảm giác ấy đã đúng khi tôi khởi động trò chơi sau khi về nhà (khá ngạc nhiên là nó hoạt động bình thường), trong đó đã có sẵn một file save có cái tên khá đơn giản, đó là "BEN". " Tạm biệt Ben" - ông ta đã nói " Tạm biệt Ben" (Goodbye Ben) chứ không phải " giờ thì tạm biệt!" (Goodbye then).
Ngay lúc đó tôi cảm thấy thương hại cho người đàn ông bởi rõ ràng là ông ta đã lẩm cẩm và vì một lý do nào đó, nhầm lẫn tôi với cháu Ben của mình. Cảm thấy tò mò, tôi thử nhìn vào trong file save và bất ngờ khi thấy người chơi trước đã đi được khá xa trong game với gần đủ các tấm mặt nạ và diệt 3/4 trên tổng số boss. Anh ta đã sử dụng những bức tượng ó để lưu game, đang đứng ở Stone Tower Temple, ngày thứ 3 và còn còn chưa đầy một giờ trước khi mặt trăng rơi xuống (sự kiện chính trong game Majora's Mask, thảm khảo tại đây). Lúc đó tôi thật sự cảm thấy tiếc bởi chỉ còn chút nữa là kết thúc game nhưng người này lại bỏ dở. Sau khi tạo một file save mới với cái tên "Link" truyền thống, tôi đã sẵn sàng để trải nghiệm lại thời thơ ấu của mình.
Đối với một băng trò chơi trông "tã" như vậy, việc nó chạy hết sức ngon lành đã khiến tôi rất ấn tượng, giống như một tựa game chính hãng chỉ với vài chỗ vấp váp không đáng kể (như texture xuất hiện lộn xộn, hình ảnh của cutscene đột ngột hiện ra rồi biến mất... nhưng đều không quá nghiêm trọng). Tuy nhiên có một điểm khá lạ lùng đó là trong những đoạn hội thoại, các NPC gọi nhân vật của tôi theo đúng tên đã đặt là "Link" nhưng đôi lúc chúng lại nhắc đến cái tên "BEN". "Có thể chỉ là bug hoặc lỗi lập trình nào đó khiến cho dữ liệu trong file save bị lẫn" - tôi nghĩ.
Nhưng phải công nhận rằng, điều này đôi lúc mang lại cho tôi cảm giác hơi rờn rợn, dẫn đến hành động mà giờ đây tôi ước gì lúc ấy mình đừng làm đó là xóa file save "BEN" (vốn định giữ nguyên vì tôn trọng người chơi trước) khỏi băng trò chơi, sau khi vượt qua khu vực Woodfall Temple và hy vọng khắc phục được lỗi. Việc này vừa có hiệu quả lại vừa không, bởi giờ thì NPC chẳng gọi tôi bằng cái gì cả. Trong hội thoại, ở vị trí trong đáng lẽ mà tên nhân vật xuất hiện thì nay chỉ còn một khoảng trắng (mặc dù file save vẫn tên là Link). Bực mình và nhớ đến đống bài tập đang chờ, tôi tạm dừng chơi ngày hôm đó.
Theo GameK
Tổng quan về Wii U và giá bán tại Việt Nam Một năm rưỡi sau khi được công bố, Wii U đã chính thức có mặt trên thị trường. Đối với Nintendo, thế hệ console mới này đại diện cho một canh bạc lớn khi tập trung vào áp dụng điều khiển dạng Tablet vào những tựa game đã được phát triển cho Xbox 360 và PS3. Ngoài ra, sự cạnh tranh còn đến...