Công Vinh: ‘Hạnh phúc nhất khi tắm và thay tã cho con’
“Nhờ hôn chân con gái lúc chào đời mà giờ bé quấn tôi lắm. Tôi chẳng quan trọng việc con xinh xắn, đáng yêu, có tài hay không, chỉ cầu sao cháu khỏe, không ốm đau, bệnh tật”, Công Vinh chia sẻ.
Con gái là báu vật lớn nhất cuộc đời
- Là cầu thủ, phải đi xa nhà suốt, Công Vinh có sợ bé “Bánh gạo” quên mất ba, không theo ba nữa?
- Do đặc thù nghề nghiệp, thời gian tôi ở bên con gái không nhiều như những người ba khác. Tuy nhiên, con gái vẫn quấn tôi lắm. Lúc bé sinh ra, tôi đã học theo bí quyết của dân gian, hôn chân con. Thế nên giờ bé “Bánh gạo” theo tôi không kém gì Thủy Tiên.
- Trước đây Vinh từng ước mơ có con trai đầu lòng. Khi biết “Bánh gạo” là gái, tâm trạng anh ra sao?
- Thú thực là trước đây tôi thích con trai hơn, tuy nhiên, giờ mới thấy có con gái là sướng. Chỉ mong sao cho bé lớn nhanh chút để có thể mua nhiều váy áo xúng xính cho bé mặc. Trộm vía, bé phát triển chiều cao rất nhanh. Có lẽ nhờ bố mẹ đều cao (cười). Nói thế thôi, xấu đẹp, chân dài, chân ngắn không quan trọng, tôi chỉ mong sao con khỏe mạnh, không bị ốm đau, bệnh tật gì thôi. Mỗi lần xa nhà, nghe con khóc qua điện thoại là tôi xót hết cả ruột.
- Cầu thủ thường rất vụng chuyện chăm con, Công Vinh thì sao? Anh đã thay đổi như thế nào sau khi được làm ba?
- Tôi cũng khéo chăm con lắm. Mỗi khi ở nhà, tôi thường xuyên tắm, thay tã và cho con bú bình. Đây cũng là những giây phút hạnh phúc nhất đời tôi.
Trước đây tôi thấy ngươi ta cứ nói nhớ con lắm, thương con lắm thì cười, nghĩ người ta nói quá. Giờ có con rồi mới biết. Đi xa nhớ con cồn cào, chỉ mong sao được về gần, ôm bé hôn một cái cho đã.
Với tôi, “Bánh gạo” là báu vật của cả cuộc đời. Giờ làm điều gì tôi cũng phải nghĩ tới con đầu tiên, mình không thể làm gì sai trái để sau này ảnh hưởng tới con. Hiện tại với tôi gia đình là số một. Tôi tâm niệm rằng gia đình có vững chắc thì sự nghiệp mới tốt được.
Công Vinh: “Giờ với tôi gia đình luôn được đặt lên hàng đầu”.
Tin vào luật nhân quả
- Thời gian qua Công Vinh bị nghi nằm trong danh sách những cầu thủ đá không hết mình trong màu áo ĐT Việt Nam. Lúc đó tâm trạng anh ra sao?
- Nhiều người nói tôi bị áp lực khủng khiếp nhưng thực ra không phải như vậy. Tôi bình thản đón nhận tất cả bởi tôi biết mình không làm gì sai, không thẹn với lòng. Mà phải nói thực rằng chẳng có bản danh sách đen nào đâu!
- Tại sao anh không lên tiếng mạnh mẽ để đòi lại sự trong sạch cho mình?
- Giải thích nhiều cũng chẳng có kết quả gì. Tôi tin vào luật nhân quả. Ai làm điều ác sẽ phải trả giá. Bản thân mình không làm gì sai thì chẳng phải sợ. Cây ngay không thể chết đứng.
Video đang HOT
- Rất tin vào luật nhân quả, vậy đã bao giờ Vinh “phạm tội” gì chưa?
- Con người cũng có lúc sai lầm và tôi không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, điều quan trọng là tôi biết sám hối. Không may làm gì sai, tôi đều đóng cửa sám hối, răn mình.
Công Vinh – Thủy Tiên rất chăm làm từ thiện.
- Lúc CLB bóng đá Hà Nội không dự mùa giải 2013, Công Vinh đứng trước nguy cơ thất nghiệp, anh có nghĩ mình làm gì sai nên mới rơi vào hoàn cảnh ấy?
- CLB bóng đá Hà Nội không dự giải, nhiều cầu thủ rơi vào cảnh khó khăn chứ không phải riêng tôi. Nói thực, lúc đó tôi không quá lo lắng, sợ hãi. Tôi không có công việc nhưng đổi lại tôi lại được ở bên vợ lúc sinh nở, rồi được chăm con gái trong những ngày đầu đời của bé. Đó có thể coi là ông trời đền bù cho tôi.
Đặc biệt, trong sự nghiệp cầu thủ, những lúc khó khăn tôi luôn tâm niệm rằng không ai sống mãi dưới bùn, sẽ có lúc mình vùng lên bờ. Mình không lên được thì sẽ có người giúp, tất nhiên là với điều kiện trước đó mình phải ăn ở có đức.
- Sau khi Công Vinh được CLB SLNA giải cứu vào phút chót, nhiều người nói anh luôn gặp may. Anh nghĩ sao về điều này?
- Tôi không phủ nhận chuyện tôi gặp may. Tuy nhiên, không thể nói tôi gặp may cả chục năm qua được. Bản thân không cố gắng thì đừng hy vọng sẽ gặp may. May mắn không đến liên tục với những người lười nhác và không có tài.
Trăn trở hàng đêm để giữ đam mê với bóng đá
- Trong giới cầu thủ, Công Vinh đã có tất cả. Vậy đã có lúc nào anh tính chuyện dừng lại chưa?
- Chưa bao giờ tôi nghĩ tới chuyện dừng lại. Tôi còn rất nhiều mục tiêu để phấn đấu. Đã chơi bóng hàng chục năm nhưng đam mê với trái bóng tròn của tôi vẫn còn mãnh liệt vô cùng. Tôi chỉ dừng lại khi đam mê đã hết.
Càng thắng, Công Vinh càng lo và suy nghĩ nhiều.
- Công Vinh làm thế nào để giữ được đam mê chơi bóng?
- Tôi có một thói quen là sau mỗi buổi tập hay mỗi trận đấu là tối về nằm nghĩ lại. Mọi tình huống như quay chậm trong đầu. Tôi phân tích xem sao tình huống này mình không sút được, không giữ lại, rê qua… Mọi tình huống như thế nào tôi đều nhớ hết.
Đặc biệt, càng thắng tôi càng suy nghĩ nhiều. Ví dự như sau trận SLNA thắng Xi măng Vicem Hải Phòng vừa rồi, tôi mất ngủ vì nghĩ xem mình sẽ phải làm gì tiếp theo. Khi mình ghi bàn, sự kỳ vọng của mọi người sẽ tăng, đối thủ cũng sẽ chú ý tới mình hơn, do vậy tôi phải nghĩ xem mình sẽ làm gì để có thể tiếp tục thể hiện tốt. Thú thực, càng thắng tôi càng lo, thời gian để vui ngắn lắm.
- Một ngôi sao có số má trong làng bóng đá Việt mà phải trăn trở nhiều thế sao?
- Tôi không coi mình là ngôi sao. Tôi không sống bằng hào quang quá khứ. Sống như thế là tự giết mình. Sau trận ra quân khá tốt ở V.League 2013, mọi người nói nhiều về tôi, tuy nhiên, tôi không quan tâm lắm. Với tôi thời điểm này giống như tôi bắt đầu làm lại từ con số 0, cần phải cố gắng rất nhiều. Có một số người nói tôi mắc bệnh ngôi sao, khó gần, kiêu. Tuy nhiên, sự thực không phải như vậy. Mọi người cứ tiếp xúc với tôi thì sẽ hiểu tôi là người thế nào.
- Nhìn lại sự nghiệp của Công Vinh có thể thấy anh khá có duyên ghi bàn trong những trận ra mắt?
- Đúng vậy. Năm 2003 tôi ra mắt ở đội một SLNA bằng trận đấu với ĐT Lào ở BTV Cup. Lúc đó tôi có ghi một bàn, giúp đội thắng 5-1. Cũng trong năm đó, tôi có trận đá chính đầu tiên cho ĐT Olympic Việt Nam. Đối thủ lại là Lào và tôi cũng có một bàn thắng. Năm 2004 tôi lần đầu tiên được khoác áo ĐT Việt Nam, lúc đó HLV trưởng là Tavares, tôi ghi được một bàn từ chấm 11m khi đối đầu với Myanmar. Lần này trở lại SLNA, tôi lại ghi bàn ngay ở trận ra mắt.
Công Vinh suýt bât khóc khi ghi bàn cho SLNA
- Cảm xúc ghi bàn ở các trận ra mắt của anh có khác nhau không?
- Rất khác nhau. Tôi cũng không biết dùng từ gì để diễn tả nữa. Lúc ghi bàn ở lần đầu lên đội một SLNA, tôi không quá vui sướng, chỉ hơi thích thú và thấy bỡ ngỡ. Khi ở Olympic và ĐTQG thì lại khác vì được chơi trước hàng vạn khán giả. Cảm xúc đặc biệt nhất có lẽ vẫn là ở trận gặp Xi măng Vicem Hải Phòng vừa rồi. Bàn thắng giúp tôi bùng nổ, giải tỏa áp lực bao lâu qua phải chịu.
Theo TTVH
Văn Quyến và cái bạt tai của thầy ngoại
Quyến là mẫu cầu thủ mà bất cứ HLV nào cũng muốn có, nhưng có rồi thì muốn... đuổi.
Có tài năng nhưng Văn Quyến không biết cách giữ gìn nó. Ảnh: Thế Ngọc.
HLV Dido, Letard, Tavares và cả người sùng bái Quyến nhất là Alfred Riedl cũng đều đã phải trục xuất Quyến khỏi đội tuyển Việt Nam vì chịu không thấu cậu học trò ngỗ ngược.
Dido là ông thầy "phủi" nhất mà bóng đá Việt Nam từng thọ giáo. Là người Brazil, HLV này dẻo dai và khéo léo đến mức nhiều tuyển thủ ta khi đó cứ nhìn chân vị HLV này vân vê trái bóng mà thèm... nhỏ dãi. Nhưng Dido hầu như không có giáo án chiến thuật gì cả và tính ông cũng nóng nảy như một cái vạc dầu.
Lúc Dido nắm U23 Việt Nam (năm 2001) chuẩn bị cho SEA Games 21 thì Văn Quyến vẫn còn là một cậu bé chưa đủ 18 tuổi. Dẫu vậy các "ngón nghề" ăn chơi thì Quyến đã đủ sành. Dĩ nhiên, ở đẳng cấp "quái nhân", Dido thừa kinh nghiệm về sự phóng túng để nhìn ra Quyến. Dido khoái đôi chân của Quyến hết cỡ. Nhưng ông cũng ghét cay ghét đắng sự lười nhác và khệnh khạng của "Thằng béo". Trong khi các đồng đội hùng hục, mướt mải mồ hôi vì "ăn cháo thể lực" thì Quyến cứ nhẩn nha, qua quýt. Dido đã bảo trợ lý nhắc Quyến nhiều lần, nhưng Quyến vẫn chứng nào tật nấy.
Một buổi chiều ở Nhổn, sau trận đấu chia đôi đội hình, Dido yêu cầu toàn đội căng cơ. Tất cả đều răm rắp, trừ Quyến và Ánh Cường, "đôi bạn cùng tiến" từ thời U16. Không ai khác, Ánh Cường là người đầu tiên châm điếu thuốc cho Quyến hút và dẫn dụ Quyến vào những thú chơi trụy lạc.
Dido đã nóng mắt với Quyến từ đầu buổi tập. Ông lại gần, kéo áo Quyến, ra dấu "mày phải thực thi mệnh lệnh". Nhưng Quyến, với vẻ lạnh lẽo, phớt đời, đã bỏ ngoài tai. Không kìm chế nổi, Dido giang tay cho Quyến một cái bạt tai.
Về sau, một số ít người chứng kiến sự việc đã tả lại rằng khuôn mặt trắng trẻo, thư sinh của Quyến chỉ trong phút chốc đỏ phừng phừng. Dido thì sửng cồ, quát tháo như một người điên. Ngay sáng hôm sau, Dido cương quyết đòi đuổi Quyến về CLB. SEA Games năm đó, Quyến không có mặt, dù anh là cầu thủ trẻ được chờ đợi nhất Đông Nam Á.
Cả HLV Dido và Tavares đều từng đuổi Văn Quyến vì vô kỷ luật. Ảnh: BĐTC.
Cái tát của Dido không làm cho Quyến tỉnh ra. Quyến tiếp tục trượt dốc, nhưng đấy mới chỉ là con dốc mang tên thái độ. Tuổi trẻ cho phép Quyến vẫn tiếp tục leo phăm phăm lên con dốc phong độ, tiếp tục thăng hoa, tiếp tục trở thành thần tượng của bao người.
Christian Letard, năm 2002, thay thế vai trò của Dido ở đội tuyển Việt Nam. Như một lẽ tất nhiên, Quyến có tên trong danh sách của nhà cầm quân người Pháp. Nhưng cũng chỉ một thời gian ngắn, Quyến lại bị "trả về địa phương".
Nguyên nhân vẫn chỉ là: Lười tập. Trong cuốn sổ tay của Letard, có những ngày ông gạch dưới tên Văn Quyến những nét cào gần như rách giấy, với dòng chữ "Không thể chấp nhận nổi".
Sau khi Letard ra đi, Tavares quay trở lại. Tavares là HLV ngoại đầu tiên của bóng đá Việt Nam trong thời kỳ hội nhập, từng để lại những ấn tượng cực kỳ sâu đậm về cuộc cách mạng thể lực. Nhưng Quyến không có duyên với những ông thầy Brazil, mà đúng hơn là với những vị HLV chú trọng sức bền. Mùa Thu năm 2004, Quyến một lần nữa bị đuổi khỏi đội tuyển Việt Nam, sau một cơn giận tím tái mặt mày khác của HLV Tavares.
Đến Việt Nam lần thứ hai, Tavares mang theo HLV thể lực Birowisc. Ông này bị Quyến giễu cợt đủ trò. Quyến còn chế riêng cho ông biệt danh "Bí đỏ". Ông "Bí đỏ" là tác giả của những bài tập sức mạnh vòng tròn, đeo bao cát, kéo dây chun... và Quyến ngán đến tận cổ.
Quyến luôn tìm cớ để tránh bị nhồi món "cháo thể lực" này. Hồi đó, các cầu thủ đều "vàng mắt" nhưng chỉ có Quyến dám công khai chống đối Tavares.
Xưa nay, Tavares đã quen tác phong "thét ra lửa". Mãi sau này, khi ông gục đầu khóc như một đứa trẻ vì đội tuyển Việt Nam thất bại ở Tiger Cup 2004, người ta mới vỡ ra rằng ông phải thét lác như vậy để che giấu sự yếu đuối bên trong. Không nhiều người biết, mỗi lần căng thẳng hay tức giận, Tavares đều phải dùng thuốc ngủ.
Hôm quyết định đuổi Văn Quyến xong, Tavares cũng phải uống một vốc thuốc an thần. Ông chưa gặp một học trò nào ngỗ ngược như "Thằng béo". Khi Tavares bắt tay vào việc thì Quyến đã bắt đầu yếu đuối, hậu quả của những ngày tháng chơi bời đốt sức. Cộng thêm thói đủng đỉnh, ông kễnh đã ăn vào tính cách, Quyến làm cho Tavares sôi máu.
Buổi chiều ngày 20/10/2004, Quyến lững thững ra sân tập muộn. Cả buổi hôm đó, trốn bài thể lực đã đành, Quyến còn làm ngơ luôn những chỉ đạo chiến thuật của Tavares. Sau 3 lần liên tiếp chứng kiến Quyến làm sai yêu cầu của mình, Tavares "nổi tam bành". Gương mặt ông biến dạng, nó rúm ró, méo xẹo đi, khóe môi giật giật. Ông chỉ mặt Quyến, chửi thề một tràng, rồi gằn giọng: "Cút, cút ngay. Từ mai tao không muốn thấy mày ở đây nữa".
Quyến, với vị thế của một ngôi sao, không có thói quen nhẫn nhịn. Nó xác định rất nhẹ nhàng: Đuổi thì về. Nó mặc nguyên cái áo khoác ngoài màu đỏ, vắt đôi giày xanh vẫn còn đính mấy cọng cỏ lên vai, bước đi không thèm ngoảnh lại.
Trời mưa lất phất. Quyến vẫy một chiếc taxi vào thẳng trung tâm thành phố. Đồ đạc của nó ở Nhổn đã có người thu dọn mang về sau...
Quyến không biết rằng "quá tam ba bận", những viên thuốc ngủ và ánh mắt tóe lửa của Tavares là điềm báo cho sự tuột dốc không phanh của một "Thần đồng" thất sủng...
Theo Ngoisao
Thất nghiệp, cầu thủ phải quay lại ghế giảng đường Không may mắn tìm được bến đỗ mới như một số đồng đội tại CLB Hà Nội, hậu vệ Nguyễn Xuân Luân đành gác niềm đam mê với trái bóng tròn để theo nghiệp đèn sách. Bi kịch của "Gã đào vàng, đá đỏ" Ngày mới thi đấu chuyên nghiệp ở V.NB, Xuân Luân được nhiều đồng đội nơi đây trêu đùa là...