Công việc đã khiến chúng em chia lìa
Đã mấy tháng trôi qua rồi mà em vẫn chưa tin đây là sự thật. Nước mắt em chảy hoài mỗi đêm khi nghĩ đến anh.
Em và anh chính thức yêu nhau đã được hai năm nay. Em yêu anh bởi anh là người thật thà, chịu khó. Yêu vì anh làm ngành mà em không thể thực hiện được (ngành phục vụ nhân dân). Em và anh đều là dân ở tỉnh, bước chân lên thành phố đầy bỡ ngỡ. Nhưng anh lên đó trước em nên dạn dày kinh nghiệm hơn, khi mới ra em được anh chỉ bảo, hướng dẫn, thậm chí còn phải cùng em đi xin việc. May mắn thay, em cũng được nhận vào làm.
Mặc dù thời gian lên đây khó khăn thật nhưng nghĩ lại sao thấy nuối tiếc quá. Quen anh được một năm thì biết bao biến cố xảy ra. Nước mắt em chảy dài khi nghe anh bệnh nặng. Em lo lắng, thương anh biết bao, động viên chia sẻ… Rồi mọi thứ chuyện cũng dần quen, hai đứa cùng nhau vượt qua khó khăn. Tinh thần luôn luôn thắng bệnh tật mà.
Nhưng rồi sang năm kế tiếp, tôi lại bị tại nạn. Khi biết tin đó, anh như kiệt quệ, nước mắt hai đứa lại chảy dài. Nhưng qua bác sĩ tư vấn, động viên hai đứa lại được thoải mái hơn. Cuộc sống lại được cân bằng. Những biến cố xảy ra lại khiến chúng em gần nhau hơn, yêu hơn và cần nhau nhiều hơn.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Rồi em ước mơ, hai đứa xây dựng lên ngôi nhà ấm cúng cùng những đứa con nhỏ, ôi sao mà hạnh phúc quá! Những thiên thần bé nhỏ mà hai đứa lúc nào cũng cầu mong. Cứ tưởng sóng gió đã qua rồi ngày hạnh phúc đã gần đến. Khi hai đứa quyết định đi đến hôn nhân thì lại vướng phải quy định ở bên anh công tác. Chúng em như rơi vào thế bế tắc, em đầu óc quay cuồng, anh cũng không hơn gì em.
Bao mơ ước kế hoạch đổ vỡ hoàn toàn khi nhận cái quyết định đó. 5 năm quen nhau cả hai cùng nhau vượt qua tất cả, vui vẻ cũng có, đau khổ cũng không kém. Để rồi phải rời xa khi cả hai điều không muốn.
Từ khi biết điều đó hầu như em sống không còn khái niệm thời gian nữa, sống như xác không hồn. Đã mấy tháng trôi qua rồi mà em vẫn chưa tin đây là sự thật. Nước mắt em chảy hoài mỗi đêm khi nghĩ đến anh. Có lẽ nỗi đau của em không bằng nỗi đau của nhiều người nhưng sao em không thể vượt qua tất cả.
Em biết anh ấy còn yêu em, còn thương em nhiều nên không muốn em chờ đợi và đau khổ. Anh nói em chỉ mới 25 thôi nên em hãy nghĩ về mình, em còn thời gian để tìm hiểu nhưng em vẫn quyết tâm chờ anh. Có lẽ em mù quáng chăng? Nhiều khi em đã đánh mất đi con người của em vì anh rồi. Xin hãy giúp em gỡ đi mối tơ vò này. Mọi người khuyên em thời gian sẽ làm mờ đi mọi thứ nhưng sao nó vẫn hiện diện trong em thế này.
Theo VNE
Gia đình thuê thầy làm phép chia lìa chúng tôi
Biết anh từng ly dị, gia đình tôi tìm đủ mọi cách để chúng tôi ly tán, từ nói nặng nhẹ, van xin khóc lóc đến chửi bới...
ảnh minh họa
Tôi 26 tuổi, anh hơn một giáp, ly dị vợ, có 2 con. Chúng tôi yêu nhau gần 2 năm, anh từng sinh sống tại nước ngoài, cách đây một năm, anh trở về nước để được gần gũi và tiến tới một mối quan hệ nghiêm túc với tôi. Tôi yêu anh vì sự điềm đạm, chu đáo và cung cách ứng xử bên ngoài xã hội, anh hiểu và rất tâm lý, lo toan cho tôi. Trong gia đình, anh hiếu thuận và sống có trách nhiệm, kính trên nhường dưới. Chúng tôi có nhiều điểm tương đồng và hòa hợp, đồng điệu trong tâm hồn, duy chỉ có điều cha mẹ và gia đình tôi một mực phản đối mối quan hệ này.
Gia đình tôi chỉ là lao động bình thường nhưng rất trọng danh dự và cổ hủ phong kiến. Tôi ngược lại, sau khi tìm hiểu quá khứ của anh, ngay cả vợ cũ cũng rất tôn trọng và nói tốt về anh, cộng với việc hàng ngày tiếp xúc nên càng yêu anh và nhận ra anh là một nửa lý tưởng cho mình. Chỉ có điều, gia đình tôi tìm đủ mọi cách để chúng tôi ly tán, từ nói nặng nhẹ, van xin khóc lóc đến chửi bới, rồi tìm đến thầy làm phép để chia lìa chúng tôi.
Tôi hiểu những trăn trở của bậc cha mẹ, nhưng chưa bao giờ họ cho anh cơ hội, dù mỗi lần tới nhà, anh đều cư xử rất phải phép, lịch thiệp, nhưng gia đình tôi cư xử rất kém, tỏ mặt lạnh lùng không thiết nói chuyện. Tôi rất khổ tâm về điều này. Trước tôi bị bệnh, bác sĩ có khuyên nên sớm lấy chồng để tránh tình trạng vô sinh do để lâu ngày. Tuy nhiên gia đình bất hợp tác chuyện cưới xin nên tôi trì hoãn. Tôi rất lo lắng về khả năng sinh đẻ của mình và không biết phải làm thế nào để thuyết phục cha mẹ.
Tại sao xã hội còn định kiến nặng nề về những người ly hôn như vậy? Với đàn ông đã thế, phụ nữ sau ly hôn có khi còn chịu nhiều tai tiếng hơn. Mong những bạn đọc thông thái giúp đỡ tôi trong trường hợp này. Chúng tôi nên kiên trì thuyết phục hay phải "quyết tâm làm một vụ gì đó to tát" để thay đổi tình hình? Xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE