Công tác về thấy bụng vợ to bất thường điên tiết tôi đ.ánh v.ợ một trận nhừ tử, để rồi…
Lúc này tôi sợ vợ c.hết nên đã gọi xe cấp cứu, ngồi nín thở chờ đợi ngoài phòng khám lúc này tôi thấy ân hận vì đã thô bạo như vậy. Khi bác sĩ bước ra mắt tôi vẫn còn đỏ ngầu.
Tôi kết hôn đến nay đã được 5 năm, vợ tôi là cô bé ngày trước vào cơ quan tôi thực tập. Cô ấy hiền lành, nhu mì và cũng rất đảm đang. Ngày cưới nhau về tôi đã rất hạnh phúc khi lấy được 1 người vợ đức hạnh như vậy.
Niềm hạnh phúc ấy được nhân lên gấp bội khi mà con trai tôi chào đời. Vợ chồng sống với nhau rất vui vẻ, đầm ấm. Khi này sự nghiệp tôi cũng đang thuận lợi, tôi phấn đấu nhiều để có thể mua nhà và mua xe để làm quà cho vợ con. Cũng may vợ thấu hiểu, không cằn nhằn khi chồng quá bận rộn nên tôi rất yên tâm làm việc.
Người ta nói đúng con người rồi sẽ thay đổi, đặc biệt khi bước vào cuộc sống hôn nhân lại càng dễ thay đổi vì chúng ta có quá nhiều thứ phải lo và có quá nhiều gánh nặng trên vai phải giải quyết. Khi kết hôn được hơn 4 năm, tần suất ở nhà của tôi càng ít, vì tôi suốt ngày phải bay qua bay lại qua Hàn. Nhiều lúc biết xa vợ con là buồn là nhớ nhưng cũng phải chấp nhận. Vợ tôi cũng quen với việc chồng đi triền miên nên cô ấy 1 mình tự quán xuyến mọi việc.
Bố mẹ tôi rất quý mến vợ vì cô ấy rất hiếu thảo, chu đáo, việc gì cần gọi là cô ấy phi xe về chưa từng nề hà chuyện gì. Tôi hạnh phúc vì có 1 hậu phương vững chắc như vậy. Nhưng thú thực tôi thấy mình dường như đã vô tâm với vợ rất nhiều, vì cô ấy quá hoàn hảo, quá đảm nên tôi hay ỉ lại, việc gì cũng để mặc kệ vợ tự quyết. Lâu lắm rồi tôi cũng ít tâm sự kể lể với cô ấy, tôi cũng không nhớ bao lâu rồi chúng tôi không hẹn hò đi du lịch cùng nhau.
Dịp đó tôi về được 3 tháng thì lại phải đi công tác đến gần 4 tháng mới về. Ngày về tôi để ý bụng vợ ngày 1 to lên, cô ấy ngại không dám mặc váy ngủ mỏng quyến rũ như trước nữa. Cô ấy cũng trốn tránh không gần gũi chồng, mặt mũi thì xanh lét. Tôi đoán vợ có bầu, mà rõ ràng chúng tôi vẫn chưa có ý định sinh con thứ hai. 4 tháng trước khi l.àm c.huyện ấ.y tôi vẫn đeo bao thì không thể có chuyện cô ấy có bầu được.
Nghĩ vợ mang bầu và cặp bồ lúc mình đi vắng nên tôi đã rất sốc. Tôi và cô ấy cãi vã, khi không kìm chế được tôi đã đ.ánh cô ấy 1 trận nhừ tử vì tôi không chấp nhận được sự phản bội và đứa con hoang ấy. Vợ tôi liên tục nói: “Em không có lừa dối anh, em vẫn có k.inh n.guyệt đều không thể nào em có thai được. Xin anh hãy tin em”. Nhưng mấy lời đó với tôi khi ấy là vô nghĩa, tôi uất nghẹn định bỏ đi thì vợ tôi bỗng xỉu nằm sõng soài trên nền nhà.
Lúc này tôi sợ vợ c.hết nên đã gọi xe cấp cứu, ngồi nín thở chờ đợi ngoài phòng khám lúc này tôi thấy ân hận vì đã thô bạo như vậy. Khi bác sĩ bước ra mắt tôi vẫn còn đỏ ngầu:
- Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi ạ, còn cái thai, có giữ được không bác sĩ.
- Thai nào, vợ anh bị khối u ở bụng mà anh không biết ư, sao anh có thể nghĩ vợ mình mang thai được nhỉ? Mấy tháng qua thấy bụng vợ sưng to mà anh không đưa cô ấy đi khám à, anh làm chồng kiểu gì vậy?
- U… u ư? Bác sĩ nói vợ em có khối u ở bụng ư?
Video đang HOT
- Đúng vậy, chúng tôi đang chờ kết quả mới mới được u lành tính hay ác tính. Cô ấy bị thương nặng nên khối u có nguy cơ vỡ, hiện tại tình trạng khá nguy kịch, chúng tôi đang cố gắng hết sức tối đa.
Tôi ngồi xuống nền gạch suy sụp tột độ chân tay bủn rủn. Chưa bao giờ tôi sợ hãi tột độ như vậy, tôi sợ mất cô ấy hơn bao giờ hết. Khi đó tôi nghĩ có đ.ánh đổi cả gia tài để vợ được khỏe mạnh tôi cũng làm. Trời ơi! tôi làm chồng cái kiểu gì vậy. Đã vô tâm không quan tâm vợ thì chớ đằng này lại nghi ngờ còn vũ phu với cô ấy nữa. Nếu vợ có mệnh hệ gì chắc tôi cũng không sống nổi mất.
Nhìn vợ mệt mỏi yếu đuối nằm thở thoi thóp mệt nhọc trên giường vì cơn đau h.ành h.ạ tôi chỉ biết trốn ra nhà vệ sinh gạt nước mắt. Tôi sai rồi, tôi thực sự không xứng đáng làm chồng của em. Vợ biết em bị bệnh hơn 1 tháng nay rồi nhưng em sợ tôi lo nên đã giấu kín chuyện này vậy mà tôi đã ghen tuông làm lồng lộn lên, càng nghĩ tôi càng thấy xấu hổ. Cũng may vợ tôi đã trải qua cuộc phẫu thuật khá thành công, khối u chưa được loại bỏ hết hoàn toàn nhưng may mắn là không ảnh hưởng đến tính mạng.
Mấy ngày chăm vợ ốm mà ngần ấy ngày tôi ngẫm ra rất nhiều điều, t.iền hết có thể kiếm nhưng giây phút ở bên gia đình, người thân yêu mất đi thì không bao giờ lấy lại được. Vậy nên xin những ông chồng nào đang vô tâm như tôi, hãy nhìn lại mình và nhận ra khi còn chưa muộn. Tôi thực sự rất ân hận vì bỏ bê, thậm chí nghi ngờ đ.ánh đ.ập cô ấy. Cả đời này tôi sẽ phải sống trong ân hận, xin đừng ai dẫm vào vết xe đổ của tôi. Hãy trân trọng người thân yêu quý của mình khi còn có cơ hội.
Theo Afamily
Công tác nước ngoài về vợ sinh đôi mà thân hình vẫn quyến rũ, mời bác sĩ kiểm tra thì...
Tùng và Mai kết hôn thế mà cũng được hơn 1 năm rồi. Trong suốt một năm qua, cuộc sống của hai vợ chồng được gọi là ổn khi không có bất cứ mâu thuẫn to tát nào xảy ra.
Tùng là con một nên bố mẹ cũng giục giã ghê lắm, suốt ngày nói với Tùng rằng không được kế hoạch mà phải sinh con luôn. Tùng cũng biết bố mẹ lo lắng cho mình, cũng muốn sớm hoàn thành nghĩa vụ, trách nhiệm với bố mẹ nên đã động viên Mai không kế hoạch. Mai thì hai vợ chồng mới kết hôn, chưa muốn có thai luôn nên muốn nán lại.
- Anh là con một nên em hiểu cho anh nhé!! Em yên tâm, có con rồi, anh sẽ sống trách nhiệm với gia đình hơn chứ không bỏ mặc em một mình chăm sóc con đâu. Cứ tin ở anh!!
Tùng đã nói như vậy rồi, Mai còn mong muốn gì hơn nữa đây. Vậy là sau 4 tháng kết hôn, Mai quyết định thả, không kế hoạch nữa. Thôi thì cũng là giúp Tùng chứ chuyện này, một mình Tùng đâu có giải quyết được.
Nhưng thả mấy tháng rồi mà Mai vẫn chẳng có bất cứ động tĩnh gì. Nghĩ do mình sốt ruột quá nên mới vậy. Nhưng bây giờ vô sinh cũng nhiều lắm. Cứ nghĩ đến chuyện đó Mai lại sợ. Tùng là con một, nhỡ như có chuyện gì xảy ra thì Mai tội to lắm. Mai quyết định đi khám.
Nghe bác sĩ thông báo mình bình thường. Mai thở phào nhẹ nhõm. Vậy là vấn đề không phải do Mai rồi, thế mà tự bản thân Mai cứ đưa mình vào. Nhưng vấn đề không phải do Mai thì chẳng lẽ....
Mai cũng không dám đề cập đến chuyện đi khám với Tùng bởi vì Tùng rất ngại những vấn đề này hay nói chính xác hơn là Tùng rất ghét những chuyện như thế. Tùng lúc nào cũng tự hào mình là người đàn ông mạnh mẽ. Mà đã mạnh mẽ thì làm sao có chuyện vô sinh cho được. Không dụ được Tùng đi, Mai nghĩ cách lấy "giống" của Tùng đi xét nghiệm. Kết quả khiến Mai rơi nước mắt.
Tùng về kể với Mai về việc công ty có đợt cho người đi tu nghiệp ở nước ngoài. Tùng cũng trong danh sách nhưng Tùng không muốn đi. Tùng nói Tùng không muốn xa Mai. Cứ tưởng Mai sẽ đồng tình với quyết định đó của Tùng thì Mai:
- Anh cứ đi đi, đây là cơ hội lớn. Ở nhà em sẽ tự chăm lo được hết mọi việc mà.
- Nhưng còn chuyện con cái thì sao em??
- Thì từ giờ đến lúc anh đi, chúng mình cố là được mà. - Mai cười nhìn Tùng động viên
Vậy là Tùng quyết đi. Trước ngày Tùng lên đường, Mai đã ôm chặt lấy Tùng nói rằng Mai đã có thai rồi. Nghe tin đó, Tùng mừng đến phát khóc. Vậy là Tùng có thể yên tâm để lên đường mà không bị bất cứ chuyện gì cản chân.
3 năm ở nước ngoài, ngày nào Tùng cũng gọi điện về nhà nói nhớ mẹ con Mai và hai đứa con sinh đôi rất nhiều. Tùng hạnh phúc và cảm ơn Mai nhiều lắm. Tùng đi được hơn 8 tháng thì Mai trở dạ sinh con nhưng phải mổ bắt con vì cái thai đôi. Thấy Mai gửi ảnh hai đứa con sinh đôi, Tùng chỉ muốn bay thật nhanh về nhà với hai con mà thôi. Cũng may Mai là người tháo vát nên mọi chuyện ở nhà đều ổn hết.
Rồi 3 năm công tác cũng kết thúc, Tùng trở về nhà. Cả nhà mở tiệc linh đình đón Tùng. Hai đứa con cũng đã chập chững biết đi và cất tiêng gọi bố. Tùng hạnh phúc và thấy giây phút đó thiêng liêng biết bao.
Đêm đó cũng là đêm đầu tiên hai vợ chồng Tùng gần gũi nhau sau 3 năm xa cách. Nhưng khi Mai vừa cởi chiếc váy ngủ ra, Tùng đã tối sầm mặt lại. Tùng cứ nghĩ vợ mình trải qua kì sinh nở, bầu bí hai đứa con rồi thì cơ thể phải ít nhiều có sự biến đổi chứ nhưng tại sao nhìn vẫn cứ như gái còn son rỗi, như 3 năm trước khi Tùng đi xa thế kia.
Đáng lẽ Tùng phải vui mừng vì điều này mới đúng nhưng Tùng lại thấy lo lắng, băn khoăn nhiều hơn. Cho dù là dùng mỹ phẩm là hay công nghệ gì đi chăng nữa nhưng hai đứa con của Tùng đều do Mai sinh mổ, tại sao Mai không có vết sẹo mổ trên bụng chứ. Chỉ có thể là Mai...
Mai đi làm về, Tùng nhanh chóng lao ra đưa cho Mai ly nước Tùng pha sẵn:
- Em uống đi, anh mới pha đấy. Xong rồi đi tắm rửa, nay hai vợ chồng mình ra ngoài đổi gió. Con anh gửi cho ông bà rồi.
Mai đương nhiên là vui lắm vì quyết định này của Tùng rồi. Mai đâu ngờ uống xong ly nước Mai cứ thấy choáng váng, buồn ngủ và rồi...
- Bác sĩ khám giúp tôi rồi giải đáp thắc mắc giúp tôi nhé!! Tại sao lại có sự vô lý như vậy??
Tùng hồi hộp chờ đợi và chỉ sợ ngộ ngỡ thuốc mê hết tác dụng, Mai tỉnh lại. Nhưng ơn trời...
Mai không tỉnh lại ngay nhưng tuyên bố của bác sĩ về thân phận hai đứa con lại khiến Tùng ngất lịm:
- 2 đứa con này đều không phải do vợ anh sinh ra đâu vì chị nhà anh chưa từng trải qua sinh nở.
Đây là bác sĩ nổi tiếng nên Tùng tin lời ông nói. Nhưng bí mật này, thực sự kê gớm. Hai đ.ứa t.rẻ kia không phải con Mai thì đương nhiên nó cũng không phải con Tùng. Vậy thì nó là con của ai cơ chứ. Tùng uất hận, cay đắng, Mai đã phản bội, đã lừa dối Tùng ư?? Cũng không phải vì nó đâu phải con Mai. Lý do là gì đây.
Mai tỉnh lại, nhìn thái độ của Tùng, Mai biết là có chuyện xảy ra. Biết không giấu được nữa, Mai đành:
- Anh bị vô sinh. 3 năm trước em đã lấy t.inh t.rùng của anh đi xét nghiệm và cho kết quả đến chính em cũng không dám tin. Nhưng em không thể mất anh, cũng không thể để anh mất danh dự, để bố mẹ thất vọng về anh nên em đã giả vờ mang thai và lén mang đ.ứa t.rẻ khác về nuôi nấng. Em... Em xin lỗi
Tùng sững sờ, những gì Mai nói có phải là sự thật không đây?? Mọi thứ với Tùng có cảm giác mông lung như một trò đùa vậy. Tùng rơi nước mắt, đ.ấm mạnh tay vào tường đến bật m.áu. Tùng không trách Mai, là Mai lo nghĩ cho Tùng thôi nhưng cuộc hôn nhân này, sự thật này, 2 đứa con kia, Tùng biết chấp nhận thế nào đây.
Theo Thethaovaxahoi
Lần tìm tới nơi vợ công tác giật mình khi thấy cái bụng to lùm lùm Ngân không tin vào mắt mình khi thấy chồng đang đứng sờ sờ trước mặt cô, Hải cũng ngỡ ngàng không kém khi nhìn vào bụng bầu của vợ. Ngân đang làm việc cho một tập đoàn lớn, bình thường cô chỉ đi công tác khoảng một tuần là về. Nhưng từ nửa năm trước, Ngân đột nhiên nói với chồng là cô...