Công tác về thấy bụng vợ to bất thường điên tiết tôi đánh vợ một trận nhừ tử, để rồi…
Lúc này tôi sợ vợ chết nên đã gọi xe cấp cứu, ngồi nín thở chờ đợi ngoài phòng khám lúc này tôi thấy ân hận vì đã thô bạo như vậy. Khi bác sĩ bước ra mắt tôi vẫn còn đỏ ngầu.
Tôi kết hôn đến nay đã được 5 năm, vợ tôi là cô bé ngày trước vào cơ quan tôi thực tập. Cô ấy hiền lành, nhu mì và cũng rất đảm đang. Ngày cưới nhau về tôi đã rất hạnh phúc khi lấy được 1 người vợ đức hạnh như vậy.
Niềm hạnh phúc ấy được nhân lên gấp bội khi mà con trai tôi chào đời. Vợ chồng sống với nhau rất vui vẻ, đầm ấm. Khi này sự nghiệp tôi cũng đang thuận lợi, tôi phấn đấu nhiều để có thể mua nhà và mua xe để làm quà cho vợ con. Cũng may vợ thấu hiểu, không cằn nhằn khi chồng quá bận rộn nên tôi rất yên tâm làm việc.
Người ta nói đúng con người rồi sẽ thay đổi, đặc biệt khi bước vào cuộc sống hôn nhân lại càng dễ thay đổi vì chúng ta có quá nhiều thứ phải lo và có quá nhiều gánh nặng trên vai phải giải quyết. Khi kết hôn được hơn 4 năm, tần suất ở nhà của tôi càng ít, vì tôi suốt ngày phải bay qua bay lại qua Hàn. Nhiều lúc biết xa vợ con là buồn là nhớ nhưng cũng phải chấp nhận. Vợ tôi cũng quen với việc chồng đi triền miên nên cô ấy 1 mình tự quán xuyến mọi việc.
Bố mẹ tôi rất quý mến vợ vì cô ấy rất hiếu thảo, chu đáo, việc gì cần gọi là cô ấy phi xe về chưa từng nề hà chuyện gì. Tôi hạnh phúc vì có 1 hậu phương vững chắc như vậy. Nhưng thú thực tôi thấy mình dường như đã vô tâm với vợ rất nhiều, vì cô ấy quá hoàn hảo, quá đảm nên tôi hay ỉ lại, việc gì cũng để mặc kệ vợ tự quyết. Lâu lắm rồi tôi cũng ít tâm sự kể lể với cô ấy, tôi cũng không nhớ bao lâu rồi chúng tôi không hẹn hò đi du lịch cùng nhau.
Dịp đó tôi về được 3 tháng thì lại phải đi công tác đến gần 4 tháng mới về. Ngày về tôi để ý bụng vợ ngày 1 to lên, cô ấy ngại không dám mặc váy ngủ mỏng quyến rũ như trước nữa. Cô ấy cũng trốn tránh không gần gũi chồng, mặt mũi thì xanh lét. Tôi đoán vợ có bầu, mà rõ ràng chúng tôi vẫn chưa có ý định sinh con thứ hai. 4 tháng trước khi làm chuyện ấy tôi vẫn đeo bao thì không thể có chuyện cô ấy có bầu được.
Nghĩ vợ mang bầu và cặp bồ lúc mình đi vắng nên tôi đã rất sốc. Tôi và cô ấy cãi vã, khi không kìm chế được tôi đã đánh cô ấy 1 trận nhừ tử vì tôi không chấp nhận được sự phản bội và đứa con hoang ấy. Vợ tôi liên tục nói: “Em không có lừa dối anh, em vẫn có kinh nguyệt đều không thể nào em có thai được. Xin anh hãy tin em”. Nhưng mấy lời đó với tôi khi ấy là vô nghĩa, tôi uất nghẹn định bỏ đi thì vợ tôi bỗng xỉu nằm sõng soài trên nền nhà.
Video đang HOT
Lúc này tôi sợ vợ chết nên đã gọi xe cấp cứu, ngồi nín thở chờ đợi ngoài phòng khám lúc này tôi thấy ân hận vì đã thô bạo như vậy. Khi bác sĩ bước ra mắt tôi vẫn còn đỏ ngầu:
- Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi ạ, còn cái thai, có giữ được không bác sĩ.
- Thai nào, vợ anh bị khối u ở bụng mà anh không biết ư, sao anh có thể nghĩ vợ mình mang thai được nhỉ? Mấy tháng qua thấy bụng vợ sưng to mà anh không đưa cô ấy đi khám à, anh làm chồng kiểu gì vậy?
- U… u ư? Bác sĩ nói vợ em có khối u ở bụng ư?
- Đúng vậy, chúng tôi đang chờ kết quả mới mới được u lành tính hay ác tính. Cô ấy bị thương nặng nên khối u có nguy cơ vỡ, hiện tại tình trạng khá nguy kịch, chúng tôi đang cố gắng hết sức tối đa.
Tôi ngồi xuống nền gạch suy sụp tột độ chân tay bủn rủn. Chưa bao giờ tôi sợ hãi tột độ như vậy, tôi sợ mất cô ấy hơn bao giờ hết. Khi đó tôi nghĩ có đánh đổi cả gia tài để vợ được khỏe mạnh tôi cũng làm. Trời ơi! tôi làm chồng cái kiểu gì vậy. Đã vô tâm không quan tâm vợ thì chớ đằng này lại nghi ngờ còn vũ phu với cô ấy nữa. Nếu vợ có mệnh hệ gì chắc tôi cũng không sống nổi mất.
Nhìn vợ mệt mỏi yếu đuối nằm thở thoi thóp mệt nhọc trên giường vì cơn đau hành hạ tôi chỉ biết trốn ra nhà vệ sinh gạt nước mắt. Tôi sai rồi, tôi thực sự không xứng đáng làm chồng của em. Vợ biết em bị bệnh hơn 1 tháng nay rồi nhưng em sợ tôi lo nên đã giấu kín chuyện này vậy mà tôi đã ghen tuông làm lồng lộn lên, càng nghĩ tôi càng thấy xấu hổ. Cũng may vợ tôi đã trải qua cuộc phẫu thuật khá thành công, khối u chưa được loại bỏ hết hoàn toàn nhưng may mắn là không ảnh hưởng đến tính mạng.
Mấy ngày chăm vợ ốm mà ngần ấy ngày tôi ngẫm ra rất nhiều điều, tiền hết có thể kiếm nhưng giây phút ở bên gia đình, người thân yêu mất đi thì không bao giờ lấy lại được. Vậy nên xin những ông chồng nào đang vô tâm như tôi, hãy nhìn lại mình và nhận ra khi còn chưa muộn. Tôi thực sự rất ân hận vì bỏ bê, thậm chí nghi ngờ đánh đập cô ấy. Cả đời này tôi sẽ phải sống trong ân hận, xin đừng ai dẫm vào vết xe đổ của tôi. Hãy trân trọng người thân yêu quý của mình khi còn có cơ hội.
Theo Afamily
Công tác về thấy bụng vợ to bất thường điên tiết tôi đánh vợ 1 trận nhừ tử, để rồi...
Sợ vợ chết nên đã gọi xe cấp cứu, ngồi nín thở chờ đợi ngoài phòng khám lúc này tôi thấy ân hận vì đã thô bạo như vậy. Khi bác sĩ bước ra mắt tôi vẫn còn đỏ ngầu.
Tôi kết hôn đến nay đã được 5 năm, vợ tôi là cô bé ngày trước vào cơ quan tôi thực tập. Cô ấy hiền lành, nhu mì và cũng rất đảm đang. Ngày cưới nhau về tôi đã rất hạnh phúc khi lấy được 1 người vợ đức hạnh như vậy.
Niềm hạnh phúc ấy được nhân lên gấp bội khi mà con trai tôi chào đời. Vợ chồng sống với nhau rất vui vẻ, đầm ấm. Khi này sự nghiệp tôi cũng đang thuận lợi, tôi phấn đấu nhiều để có thể mua nhà và mua xe để làm quà cho vợ con. Cũng may vợ thấu hiểu, không cằn nhằn khi chồng quá bận rộn nên tôi rất yên tâm làm việc.
Người ta nói đúng con người rồi sẽ thay đổi, đặc biệt khi bước vào cuộc sống hôn nhân lại càng dễ thay đổi vì chúng ta có quá nhiều thứ phải lo và có quá nhiều gánh nặng trên vai phải giải quyết. Khi kết hôn được hơn 4 năm, tần suất ở nhà của tôi càng ít, vì tôi suốt ngày phải bay qua bay lại qua Hàn. Nhiều lúc biết xa vợ con là buồn là nhớ nhưng cũng phải chấp nhận. Vợ tôi cũng quen với việc chồng đi triền miên nên cô ấy 1 mình tự quán xuyến mọi việc.
Bố mẹ tôi rất quý mến vợ vì cô ấy rất hiếu thảo, chu đáo, việc gì cần gọi là cô ấy phi xe về chưa từng nề hà chuyện gì. Tôi hạnh phúc vì có 1 hậu phương vững chắc như vậy. Nhưng thú thực tôi thấy mình dường như đã vô tâm với vợ rất nhiều, vì cô ấy quá hoàn hảo, quá đảm nên tôi hay ỉ lại, việc gì cũng để mặc kệ vợ tự quyết. Lâu lắm rồi tôi cũng ít tâm sự kể lể với cô ấy, tôi cũng không nhớ bao lâu rồi chúng tôi không hẹn hò đi du lịch cùng nhau.
Dịp đó tôi về được 3 tháng thì lại phải đi công tác đến gần 4 tháng mới về. Ngày về tôi để ý bụng vợ ngày 1 to lên, cô ấy ngại không dám mặc váy ngủ mỏng quyến rũ như trước nữa. Cô ấy cũng trốn tránh không gần gũi chồng, mặt mũi thì xanh lét. Tôi đoán vợ có bầu, mà rõ ràng chúng tôi vẫn chưa có ý định sinh con thứ hai. 4 tháng trước khi làm chuyện ấy tôi vẫn đeo bao thì không thể có chuyện cô ấy có bầu được.
Nghĩ vợ mang bầu và cặp bồ lúc mình đi vắng nên tôi đã rất sốc. Tôi và cô ấy cãi vã, khi không kìm chế được tôi đã đánh cô ấy 1 trận nhừ tử vì tôi không chấp nhận được sự phản bội và đứa con hoang ấy. Vợ tôi liên tục nói: "Em không có lừa dối anh, em vẫn có kinh nguyệt đều không thể nào em có thai được. Xin anh hãy tin em". Nhưng mấy lời đó với tôi khi ấy là vô nghĩa, tôi uất nghẹn định bỏ đi thì vợ tôi bỗng xỉu nằm sõng soài trên nền nhà.
Lúc này tôi sợ vợ chết nên đã gọi xe cấp cứu, ngồi nín thở chờ đợi ngoài phòng khám lúc này tôi thấy ân hận vì đã thô bạo như vậy. Khi bác sĩ bước ra mắt tôi vẫn còn đỏ ngầu:
- Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi ạ, còn cái thai, có giữ được không bác sĩ.
- Thai nào, vợ anh bị khối u ở bụng mà anh không biết ư, sao anh có thể nghĩ vợ mình mang thai được nhỉ? Mấy tháng qua thấy bụng vợ sưng to mà anh không đưa cô ấy đi khám à, anh làm chồng kiểu gì vậy?
- U... u ư? Bác sĩ nói vợ em có khối u ở bụng ư?
- Đúng vậy, chúng tôi đang chờ kết quả mới mới được u lành tính hay ác tính. Cô ấy bị thương nặng nên khối u có nguy cơ vỡ, hiện tại tình trạng khá nguy kịch, chúng tôi đang cố gắng hết sức tối đa.
Tôi ngồi xuống nền gạch suy sụp tột độ chân tay bủn rủn. Chưa bao giờ tôi sợ hãi tột độ như vậy, tôi sợ mất cô ấy hơn bao giờ hết. Khi đó tôi nghĩ có đánh đổi cả gia tài để vợ được khỏe mạnh tôi cũng làm. Trời ơi! tôi làm chồng cái kiểu gì vậy. Đã vô tâm không quan tâm vợ thì chớ đằng này lại nghi ngờ còn vũ phu với cô ấy nữa. Nếu vợ có mệnh hệ gì chắc tôi cũng không sống nổi mất.
Nhìn vợ mệt mỏi yếu đuối nằm thở thoi thóp mệt nhọc trên giường vì cơn đau hành hạ tôi chỉ biết trốn ra nhà vệ sinh gạt nước mắt. Tôi sai rồi, tôi thực sự không xứng đáng làm chồng của em. Vợ biết em bị bệnh hơn 1 tháng nay rồi nhưng em sợ tôi lo nên đã giấu kín chuyện này vậy mà tôi đã ghen tuông làm lồng lộn lên, càng nghĩ tôi càng thấy xấu hổ. Cũng may vợ tôi đã trải qua cuộc phẫu thuật khá thành công, khối u chưa được loại bỏ hết hoàn toàn nhưng may mắn là không ảnh hưởng đến tính mạng.
Mấy ngày chăm vợ ốm mà ngần ấy ngày tôi ngẫm ra rất nhiều điều, tiền hết có thể kiếm nhưng giây phút ở bên gia đình, người thân yêu mất đi thì không bao giờ lấy lại được. Vậy nên xin những ông chồng nào đang vô tâm như tôi, hãy nhìn lại mình và nhận ra khi còn chưa muộn. Tôi thực sự rất ân hận vì bỏ bê, thậm chí nghi ngờ đánh đập cô ấy. Cả đời này tôi sẽ phải sống trong ân hận, xin đừng ai dẫm vào vết xe đổ của tôi. Hãy trân trọng người thân yêu quý của mình khi còn có cơ hội.
Theo blogtamsu
Công tác nước ngoài về vợ sinh đôi mà thân hình vẫn quyến rũ, mời bác sĩ kiểm tra thì... Tùng và Mai kết hôn thế mà cũng được hơn 1 năm rồi. Trong suốt một năm qua, cuộc sống của hai vợ chồng được gọi là ổn khi không có bất cứ mâu thuẫn to tát nào xảy ra. Tùng là con một nên bố mẹ cũng giục giã ghê lắm, suốt ngày nói với Tùng rằng không được kế hoạch mà...