Công sở nên là con nai hay con cáo?
Tôi thấy cư xử ở công sở khó thật. Tỏ ra hiền lành thì người ta cho rằng tôi giả vờ ngây thơ.
26 t.uổi, tôi bảo chẳng quan tâm gì đến “s.ex” thì đồng nghiệp cho là tôi nói xạo, “giả nai”, mà hùa vào bàn tán sôi nổi thì không phải tính cách của tôi. Một phần vì hiện giờ tôi đang FA (thuộc hội độc thân), phần khác vì truyền thống trong gia đình tôi cũng ít khi nói đến chuyện “giường chiếu” một cách công khai như vậy, nên tôi rất khó nói, mặc dù cũng biết ít nhiều. Tôi phải làm sao để hòa nhập với chị em công sở đây?
Nếu vấn đề chỉ là con nai hợp thời hơn hay con cáo hợp mốt hơn, thì có lẽ là chính mình sẽ không bao giờ sai. Dù bạn giả vờ làm ai cũng không thể khéo léo bằng kinh nghiệm làm chính bản thân mình trong 26 năm được. Tuy nhiên, bạn thử tìm hiểu quan điểm về nói “chuyện ấy” của mọi người trong công sở xem. Ở cơ quan, đặc biệt là những đơn vị làm sáng tạo nhiều như bộ phận copywriter, designer, làm sự kiện… các câu chuyện cười, chuyện 18 được nhắc đến rất nhiều. Vì sao lại thế?
Thứ nhất, giống như t.ình d.ục là nhu cầu cơ bản của con người (một trong bốn nhu cầu cơ bản nhất), thì nói đến t.ình d.ục cũng gần là một điều bình thường giữa những người trưởng thành. Mặc dù Việt Nam là một nước phương Đông và các quan niệm về t.ình d.ục vẫn chưa “thoáng” bằng các nước phương Tây, nhưng đã cởi mở hơn rất nhiều so với 20 năm trước (thời mà bố mẹ hoặc ông bà chúng ta kiêng không nói đến chuyện chăn gối ở chốn đông người).
Thứ hai, chuyện gì (đặc biệt chuyện cười) có thể nói ở công sở, ngoài công việc vì công việc đã được nhắc đi nhắc lại đến nhàm chán? Gia đình thì người đã kết hôn người chưa, tôn giáo thì có thể người theo đạo Thiên Chúa, người theo đạo Phật, chính trị cũng có thể có các quan điểm khác xa nhau. T.ình d.ục là một chuyện gần gũi và dễ pha trò.
Tôn trọng câu chuyện của mọi người và chuyển hướng câu chuyện khi cần thiết (Ảnh minh họa)
Khi bạn nắm được tâm lý của đồng nghiệp (hoặc đối tác, hoặc một đám đông bất kỳ mà bạn gặp) thì việc chinh phục họ trở thành đơn giản. Một vài mẩu truyện cười, hoặc vài yếu tố “nhạy cảm” mà bạn đưa vào câu chuyện có thể trở thành vũ khí trong giao tiếp của bạn. Nếu nó có lợi như vậy, tại sao bạn không thử?
Video đang HOT
Nhưng tôi thấy khó chịu mỗi khi họ nhắc tới những câu chuyện này. Đôi khi họ đi rất quá trớn, không chỉ nói để cười, mà còn kể những câu chuyện như “cải thiện khả năng đàn ông”, “làm sao để tăng hưng phấn”… Chẳng lẽ tôi lại bịt tai lại hoặc đi ra chỗ khác không nghe nữa.
Nếu khi nghe các đồng nghiệp bàn tán chuyện 18 mà bạn thấy khó chịu thì có hai khả năng. Một là thực ra bạn thích chuyện đó nhưng vì đang độc thân, không có bạn trai, nên những câu chuyện này phản tác dụng với bạn. Khả năng thứ hai là bạn không thích nó thật, dù bạn có người yêu (hoặc chồng) hay không. Dù là khả năng nào thì bạn cũng nên cư xử theo hướng: tôn trọng câu chuyện của mọi người và chuyển hướng câu chuyện khi cần thiết.
Với những câu chuyện mà bạn cho là “quá trớn”, thì phản ứng của mọi người xung quanh bạn như thế nào? Họ ủng hộ, góp chuyện, hay cũng thấy ghê như bạn? Câu chuyện ngoài lề để vui thì tốt, nhưng nếu làm mọi người khó chịu thì không còn tốt nữa. Bạn có thể có những phản ứng nhẹ nhàng như “Trời, ghê quá, chị nói chuyện đó vào giờ này em không ăn nổi cơm”… Đó có thể coi là cách nhắc nhở khéo cho đồng nghiệp mỗi khi câu chuyện đi xa quá.
Ngoài ra, đồng nghiệp thể hiện những thứ họ thích, thì bạn cũng có thể thể hiện những thứ bạn thích. Bạn muốn đi du lịch nhiều nước trên thế giới? Hay kế hoạch năm năm nữa của bạn là mua ôtô và bạn sẽ tự lái nó chứ không cần hoàng tử nào lái ôtô đến đón?… Câu chuyện về “s.ex” của đồng nghiệp trong cơ quan có thể coi là một thứ gia vị cho cuộc sống đỡ nhàm chán, vì thế bạn không nên quá nặng nề. Và vì bạn cũng thở chung bầu không khí ấy, tại sao bạn không mang câu chuyện của riêng mình vào để tăng phần thú vị cho môi trường làm việc cơ chứ?
Theo VNE
Mệt quá, 1 ngày chồng thử làm vợ
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người.
Thấy bà vợ suốt ngày than khổ, kêu trời kêu đất, quát tháo các ông chồng là: "Các ông thử làm đàn bà xem, nếu làm được thì tôi phong các ông là Thánh sống". Ý vợ là, làm vợ cực khổ, cực khó, lại mệt nhọc. Tôi thì tôi không cho là thế, vì đàn ông chúng tôi, gánh nặng cơm áo gạo tiện, k.iếm t.iền cho cả nhà, nuôi vợ, nuôi con mới là việc lớn. Chúng tôi ngoại giao, công việc rồi t.iền bạc, không có chúng tôi thì đàn bà các chị, các em lấy gì mà nương tựa. Chúng tôi không vất vả thì thôi, nói gì mấy bà đàn bà.
Nhưng vợ tôi bĩu môi dài thườn thượt, bảo tôi là không biết gì, không hiểu cho người vợ phải vất vả thế nào. Vợ còn bảo: "Kiếm t.iền á, đổi vai đi, ai chẳng kiếm được t.iền, đâu chỉ đàn ông. Nếu anh thích, thử làm vợ một ngày xem sao?".
Nhất định không chịu thua bà vợ, thế nên, sáng nay, không giống như mọi ngày ngủ tới tận sưng mắt mới dậy, rồi đ.ánh răng rửa mặt, ăn đồ ăn sáng xong đi làm, tôi dậy rất sớm. Còn vợ vẫn nằm trên giường ôm con.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. Nhưng hôm nay, không cần chạy. Tôi lượn ra chợ, xách mấy túi đồ ăn sáng, xách cả thức ăn buổi trưa buổi tối bỏ tủ lạnh cũng đã nhọc lắm rồi. Mỏi rã rời cánh tay, nói chi tới chuyện chạy bộ làm gì.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. (ảnh minh họa)
Khổ nhất là cái khâu mặc cả, vợ đã dặn, không được họ nói bao nhiêu là mua từng ấy, vì đàn ông đi chợ hay bị bắt nạt lắm. Thế là cứ trả lên trả xuống vài đồng bạc. Cuối cùng bực quá, tôi chẳng buồn mặc cả nữa, họ cứ nói bao nhiêu thì tôi mua ngần ấy. Về tới nhà, vợ hỏi giá, bị vợ nói cho một trận mát cả mặt. Lúc ấy, vợ tôi mới dậy đ.ánh răng, rửa mặt, thong dong đi vào ngồi đợi chồng chuẩn bị bữa sáng cho ăn.
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người, lại còn bị phen mất mặt vì mặc cả quá đà ở hàng chợ. Cuối cùng, khi tới lượt mình đ.ánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm thì đã gần muộn. Tôi hộc tốc phi xe đến cơ quan, may ra kịp, vừa chạy vào quẹt thẻ vừa thở hổn hển, ai nhìn cũng tưởng tôi có việc gì trọng đại. Ấy thế mà sáng nào vợ tôi cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, thong thả đ.ánh răng rửa mặt đi làm, mà vợ còn làm sớm hơn cả tôi. Bái phục!
Tôi không phải đưa con đi học, vì trường học cùng đường đi tới cơ quan vợ. Nhưng đón con là chuyện của tôi, vì tối ấy vợ có việc bảo về muộn. Hết giờ hành chính, tôi lập tức đứng dậy đón con. Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới về tầm này, bình thường, sau giờ tan tầm khoảng 1 tiếng, tôi mới thong dong đi về, vừa đi vừa hút thuốc vì lúc đó luôn nghĩ, đã có vợ chuẩn bị cơm nước ở nhà. Nhưng giờ, không về thì không kịp đón con, còn đi chợ. Tôi vội chạy xe đến trường, tìm mãi không thấy lớp của cô giáo. Đã nhờ vợ miêu tả tỉ mỉ, còn xin cả số điện thoại của cô, thế mà tìm hoài không ra. Trước giờ tôi đâu có làm việc này, trường của con ra sao, lớp học con ra sao tôi còn không hay biết, đón thì làm sao mà đón nhanh được. Tôi vội gọi cho cô, cô lại bảo tôi đi đường ấy, thế là cứ lòng vòng mãi. Cuối cùng cũng may tìm được lớp. Khi ấy thì trời đã tối mò.
Vợ gọi mãi mà sao chưa thấy tôi về, tưởng tôi có việc gì. Khi đó, tôi mới chạy qua chợ, mua vội tí thức ăn, một món rau, một món thịt.
Về tới nhà, đầu tóc tôi bù xù, con thì khóc thét vì bố lao xe ầm ầm, lạng lách, con sợ quá. Quyết không thua vợ, tôi vào bếp chuẩn bị món ăn. Tôi gọi vợ: "Dầu đâu, chảo đâu em, nồi đâu, gạo ở đâu...?", tất cả những thứ ấy tôi đều không biết, tôi phát mệt lên vì phải tìm chúng. Tôi cứ hỏi thì vợ lại bảo: "Việc anh, anh làm, không là được thì anh thừa nhận thua đi". Thế là tôi lại tìm, mò mẫm, cuối cùng thì xong được bữa cơm đúng chỉ có hai món. Tôi ăn ngấu nghiến như người c.hết đói không biết tới ngon là gì. Còn vợ tôi thì nhăn mặt, chê món mặn, món nhạt thếch. Tôi thử nậm giọng, đúng là mặn thật, trời ơi, thế mà tôi ăn không hay biết gì.
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp.(Ảnh minh họa)
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp. Vợ bảo tôi rửa bát, lau nhà, tôi cũng làm, mồ hôi vã ra, vừa tắm xong lại như người chưa tắm. Con còn chưa ngủ thì tất nhiên việc dạy con học là phần của tôi. Bắt thằng cu lôi sách vở ra cũng mệt, hướng dẫn nó học chữ này, chữ nọ còn bực hơn. Cứ nằm hướng dẫn con như thế, tôi thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì đã sáng.
Vợ tôi gọi dậy, bảo: "Anh không dậy đi chợ, mua đồ ăn sáng à, còn đưa con đi học nữa...". Tôi sợ quá, chắp tay lạy vợ bảo: "Thôi em ạ, em tha cho anh, anh thua rồi. Từ nay em cứ làm thiên chức của người vợ, anh k.iếm t.iền, anh không thắc mắc gì cả. Anh biết em vất vả rồi, anh chịu đấy, không dám làm việc này ngày thứ hai. Không đổi vai gì hết, ông trời sinh ra là thế, em cứ làm vợ, còn anh cứ làm chồng. Thôi em đi chợ đi, anh ngủ tiếp đây". Nói rồi tôi lại lăn ra ngủ, tôi sợ quá, may mà vợ không bắt bẻ nhiều.
Đúng là một ngày làm vợ, dù mới trả qua mấy việc cơ bản mà đã thấy sợ hãi, mệt mỏi rồi. Thế mà làm cả đời với việc đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, trông con thì chắc c.hết. Giờ mới hiểu được nỗi thống khổ của chị em. Từ nay tôi xin chừa cái thói so đo, tính toán...
Theo VNE
Làm người thứ ba, tôi cũng đau đớn lắm! Cái ngày tôi trao thân cho anh, gật đầu nhận lời yêu anh, tôi biết mình đang đ.ánh cược với cuộc sống của mình. Tôi đã bỏ lại sau lưng tất cả những lời đàm tiếu, những lời c.hửi rủa và cả sự khinh miệt của người thân, những người biết tôi đang say đắm một người đàn ông có vợ. Và tôi...