“Cõng rắn” về nhà
Tôi còn nhớ như in ngày em gái họ ở quê xách giỏ đồ vô nhà mình. Con bé 18 tuổi, người gầy đét, gương mặt lấm lét với cái bụng lùm xùm.
Em có thai với bạn trai nhưng gia đình cậu người yêu ruồng rẫy, không chịu cưới, cha mẹ em đành đưa đến nhà tôi xin tá túc. Tôi lấy chồng 10 năm nhưng vẫn không có con, dù chạy chữa hết Đông y đến Tây y. Cha mẹ em muốn cho vợ chồng tôi con của em để làm con nuôi.
Khi đón em về nhà tôi ở chờ ngày sinh nở, gia đình em thống nhất sẽ giữ chuyện này theo kiểu “sống để bụng chết mang theo”. Họ cam đoan đứa bé lớn lên sẽ chỉ biết vợ chồng tôi là cha mẹ ruột. Để em có sức vượt cạn, ngày nào tôi cũng đi chợ cơm bưng nước rót phục vụ em như một bà hoàng. Thương chồng lớn tuổi, ham con nên tôi ra sức chiều chuộng mọi thứ theo ý em để em vui vẻ sinh con cho tôi.
Sau khi em sinh con xong, em đổi ý không chịu về quê như lời hứa ban đầu mà ở lại nhà tôi hơn 1 năm, với lí do là cho con bú cho cứng cáp. Tính em lười biếng, không làm gì ngoài việc ôm đứa con nhỏ. Tôi nấu cơm nước dâng lên miệng, em còn chê ỏng chê eo. Chồng tôi thương thằng bé như con ruột của mình nên ngày nào cũng lăng xăng vào phụ giúp em chăm sóc con. Nhiều lần thấy cảnh anh gần gũi với em họ, tôi cũng phát lo nhưng tự dặn lòng đừng suy diễn, ghen tuông lung tung mà ảnh hưởng đến mối quan hệ họ hàng.
Khi thằng bé bập bẹ chuẩn bị học nói, tôi đành phải nói thẳng thừng với em: “Em cứ ở đây như vầy, sau này thằng bé sẽ biết ai là mẹ ruột của nó rồi lớn lên nó sẽ tổn thương. Em đã xác định cho chị con thì ngay từ đầu phải rõ ràng”. Cuối cùng, em đồng ý về quê. Tôi gửi cho em một số tiền, gọi là bù đắp công em mang thai, sinh nở khó nhọc.
Thằng bé càng lớn, càng kháu khỉnh, dễ thương nên vợ chồng tôi yêu thương hết mực, xem cháu như con ruột của mình. Ngày nào, anh cũng tranh thủ đi làm xong, chạy về nhà thật nhanh để nựng nịu thằng bé. Ngôi nhà không còn buồn bã, lạnh lẽo như trước đây mà luôn đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Nhưng hạnh phúc ấy cũng không tồn tại được bao lâu khi em quay trở lại, làm xào xáo cuộc sống của gia đình tôi. Lấy lí do nhớ con, em thuê nhà trọ, xin làm công nhân ở gần nhà tôi. Mỗi cuối tuần, em đều về thăm con. Dù em xưng là “dì” “cháu” với thằng bé nhưng sợi dây mẫu tử thiêng liêng khiến thằng bé luôn quấn quýt bên em không rời.
Tôi cũng không thể lấy lí do gì cấm đoán em gần gũi, yêu thương con ruột của mình nhưng có điều khiến tôi lo lắng nhất là việc em thường xuyên thân mật với chồng tôi. Cách em nhìn anh ấy, nói năng, mỉm cười và cả sự quan tâm đều toát ra tình cảm trai gái. Nhiều lần tôi phải kìm nén cơn ghen lại vì sợ chị em họ mất lòng nhau, vợ chồng mất hòa khí.
Video đang HOT
Nhưng sự chịu đựng nào cũng có giới hạn nhất định, tôi không đủ rộng lượng, bao dung để nhìn cô em họ mỗi ngày một tiếp cận chồng tôi. Nhằm đề phòng nước xa không cứu được lửa gần, tôi thẳng thắn lên tiếng: “Nếu em còn thương con như vậy thì đón về nuôi đi để anh chị xin con nuôi của người khác”. Nhưng chính lúc này chồng tôi lại lên tiếng, hết lời bênh vực cho em họ. Anh bảo tôi ích kỷ, hẹp hòi khi nhất quyết chia lìa mẹ con họ. Anh còn có ý định nhận em họ về giúp việc kiêm bảo mẫu cho thằng bé, vì nhà tôi cũng neo người, tôi lại bận bịu công việc kinh doanh nên tôi không có thời gian làm việc nhà.
Chuyện tôi lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, một lần tôi đi du lịch nhưng trên đường đi, tôi chợt nhớ mình quên một số giấy tờ ở nhà nên quay lại, tôi không ngờ khi vừa mở cửa phòng ra, tôi thấy chồng mình đang âu yếm cô em họ. Chồng van xin tôi tha thứ, anh nói do phút giây ngã lòng, không kiềm chế được ham muốn của bản thân. Còn em họ cũng tỏ ra hối hận, nói sẽ đi nơi khác sống, hứa sẽ không bao giờ quay lại làm phiền cuộc sống của vợ chồng tôi.
Nhưng sự tổn thương, niềm tin trong tôi đã sụp đổ, tôi không biết liệu cô em ấy sẽ đi nơi khác được bao lâu? Tôi không dám chắc cô ấy có chịu buông tha cho chồng tôi hay vì cần một mái ấm gia đình, cần tìm cha cho con mình cô ấy sẽ giành cả chồng của chị. Không ít lần tôi ân hận vì khao khát đứa con, tôi đã tạo cơ hội để người khác cướp đi hạnh phúc gia đình của mình.
Tôi phải làm sao xóa đi những mảnh vỡ trong tim khi cuộc sống vợ chồng giờ đây toàn là sự nghi kỵ, ngay cả đứa con nuôi mình đang nuôi giữ tôi cũng phập phồng không biết ngày nào sẽ rời khỏi vòng tay của tôi. Tôi lo sợ một ngày nào đó không xa, tôi sẽ mất cả chồng lẫn con.
Theo Phunuvagiadinh
Ả nhân tình và chồng tan đàn xẻ nghé vì "chiêu" trị độc nhất vô nhị của tôi
- Sau một thời gian nói chuyện điềm tĩnh, ả nhân tình của chồng vẫn không tỏ ra biết điều. Lúc này tôi cầm máy lên và bảo chồng: "Nãy giờ anh chứng kiến người tình của anh đối xử với vợ như thế nào rồi nhé. Cho anh lựa chọn luôn rồi em quyết định". Ả nhân tình của chồng tái mặt, không ngờ tôi lại làm thế.
Sau một thời gian nói chuyện điềm tĩnh, ả nhân tình của chồng vẫn không tỏ ra biết điều. Lúc này tôi cầm máy lên gọi cho chồng.
"Vì chúng ta đã chọn nhau nên cả hai sẽ cùng phải có trách nhiệm mỗi khi hôn nhân gia đình đứng trước bờ vực thẳm". Tôi còn nhớ mãi câu nói đó khi anh cầu hôn tôi trên cây cầu lộng gió. Tôi gật đầu hứa với anh sẽ bằng mọi cách để giữ gia đình và chỉ buông tay chỉ khi một trong hai không còn yêu nhau nữa.
Tôi cưới anh với một đám cưới bình thường như bao người khác. Cưới xong hai vợ chồng vẫn phải thuê nhà. Rồi cả hai vay mượn của bố mẹ, cắm sổ lương cho ngân hàng vay tiền mua được một mảnh đất nhỏ ở ngoại thành và xây nhà. Tiền nợ về cơ bản vẫn chưa trả hết nên cả hai phải cố gồng gánh.
Ngoài giờ tôi về chăm sóc con còn anh tranh thủ đi làm thêm để kiếm tiền. Ngoài tiền ăn uống chi tiêu trong gia đình, hàng tháng hai vợ chồng phải trả 10 triệu tiền nợ. Nhiều lúc cứ nghĩ đến khoản tiền nợ mà cả hai nhìn nhau ngao ngán. Nhưng anh động viên tôi cố gắng trả cho xong nợ nần thì hai vợ chồng tha hồ hưởng thụ.
Thế rồi trong lúc hai vợ chồng vẫn đang bơi trong nợ nần thì chồng ngoại tình. Mối tình đó đã xuất hiện khi anh làm ngoài buổi tối. Đến lúc tôi phát hiện ra họ ngoại tình với nhau thì chuyện này đã kéo dài được 3 tháng. Tôi đau khổ tới mức đã nghĩ đến chuyện ôm con bỏ nhà đi vì không thể chịu nổi được sự phản bội của chồng.
Đến lúc tôi phát hiện ra họ ngoại tình với nhau thì chuyện này đã kéo dài được 3 tháng
Nhưng khi gọi điện cho mẹ tôi, bà bảo: "Bỏ thì dễ, giữ mới khó, nếu con dễ dàng bỏ cuộc thì cả cuộc đời này con chỉ là người thất bại". Tôi cố nén giận đi tìm hiểu người phụ nữ kia, ả ta cũng là người ghê gớm. Khi đọc tin nhắn của chồng ,tôi biết chính ả ta là người chủ động tán tỉnh chồng tôi trước. Anh vốn hiền lành lại bản lĩnh kém nên đã bị ả ta lôi kéo vào mối tình này. Tôi cũng biết rằng lỗi phần lớn là ở chồng tôi, anh đã không đủ bản lĩnh để nói không với cám dỗ. Vì thế, tôi bắt đầu lên kế hoạch giữ chồng.
Tôi vẫn giả vờ bình thản như không biết chuyện gì dù trong lòng đau như dao cứa. Anh vẫn không hề biết được suy nghĩ của tôi nên đôi lúc vẫn nói dối quanh co là đi làm nhưng thực ra đã tranh thủ tạt vào nhà ả người tình kia. Anh trở về nhà, trông mệt mỏi bơ phờ, ăn tạm nửa bát cơm gọi là "điểm danh dạ dày" chứ tôi biết ả kia đã ép cho anh ăn phưỡn bụng. Rồi anh đi tắm và leo lên giường điểm một câu trước khi ngáp "Hôm nay anh mệt quá, ngủ nhé!".
Hai tuần sau, khi đã đủ chứng cớ rõ ràng, tôi nói anh tranh thủ nghỉ một buổi vợ chồng mình đi cà phê nói chuyện. Anh nghĩ tới nghĩ lui rồi gật đầu đồng ý. Hôm đó tôi ăn mặc đẹp, trang điểm và đi đôi giầy cao gót, đôi giầy mà từ ngày sinh con đến giờ tôi chưa hề động đến. Ngồi trong quán cà phê, tôi bình thản lôi từ trong túi ra xấp ảnh chụp chi tiết ngõ, phòng, hình ảnh anh bước vào ngôi nhà đó và một tờ giấy ghi số ngày trong tuần anh tạt vào.
Mặt anh tái mét, anh hỏi tôi: "Em định thế nào?", Tôi hỏi lại anh "Vậy anh định thế nào?". Ngay lập tức anh lí nhí xin lỗi và hứa dừng lại. Tôi nói: "Em không tin là anh sẽ dễ dàng thực hiện lời hứa đến thế, anh muốn bao nhiêu thời gian để thực hiện?". Anh nói cho anh 2 tuần và tôi đồng ý.
Hai tuần đó tôi không hề theo dõi anh, nhưng tôi biết anh có qua nhà ả kia và tôi biết ả kia không chấp nhận. Vì trước đây ả ta không bao giờ nhắn tin cho chồng tôi trước. Nhưng bây giờ thì gọi điện rồi nhắn tin kể cả nửa đêm. Nhìn ánh mắt lúng túng và ấn vội nút từ chối cuộc gọi, tôi biết người đó là ai.
Một hôm tôi bảo anh: "Đưa máy đây cho em" và tôi nghe máy luôn. Tôi nói với ả: "Anh ấy chắc đã nói tất cả với em, vậy em muốn gì?". Ả ta sau một giây lúng túng thì ráo hoảnh: "À, vậy nhưng anh ấy nói ở bên chị không có cảm xúc, anh ấy muốn em nhưng vì chị bắt ép nên phải quay về". Tôi nói với chồng nhưng anh cứ lấp liếm bảo vệ ả, bảo ả không bao giờ như thế.
Chưa hết, ả còn hẹn tôi ra quán nước nói chuyện. Thật ngược đời vì đáng lẽ người hẹn phải là tôi. Tôi đã gọi điện trước cho chồng tôi, mở máy sẵn và yêu cầu anh phải nghe. Để điện thoại trên bàn, tôi bắt đầu nói chuyện với ả. Ngồi quán nước, ả ta tỏ ra rất tự tin và còn thách thức ngược lại.
Sau một thời gian nói chuyện điềm tĩnh, ả nhân tình của chồng vẫn không tỏ ra biết điều. Lúc này tôi cầm máy lên và bảo chồng: "Nãy giờ anh chứng kiến người tình của anh đối xử với vợ như thế nào rồi nhé. Cho anh lựa chọn luôn rồi em quyết định". Ả nhân tình của chồng tái mặt, không ngờ tôi lại làm thế.
"Nãy giờ anh chứng kiến người tình của anh đối xử với vợ như thế nào rồi nhé"
Lúc này chồng tôi buộc phải ra mặt. Anh nói anh xin lỗi tôi và nói lời chia tay cô nhân tình và chính thức đoạn tuyệt với cô ta. Tôi chỉ bình thản nói:"Em không bắt ép anh, đây là lời anh tuyên bố trước cả hai, hi vọng anh sẽ giữ lời hứa". Tôi quay sang ả kia và lên giọng: "Tôi đã không làm lớn đừng nghĩ tôi không làm được. Tôi có thể kiện cô vì tội phá hoại hạnh phúc của người khác. Nên nhớ, tôi nắm đằng chuôi chứ không phải cô, người buông là tôi, người giữ là tôi, cô không bao giờ có quyền ở đây. Còn làm phiền cuộc sống của tôi thêm lần nữa thì chúng ta không nói chuyện ở quán cà phê đâu. Nhớ đấy!".
Chuyện ngoại tình của anh đã chấm dứt hoàn toàn, nhưng lúc chồng quay về thì tôi bắt đầu ngã gục vì suy sụp. Anh ăn năn và biết lỗi, chăm sóc tôi, thật sự lòng tôi đau đớn và day dứt. Tôi không thể quên những phút giây anh phản bội tôi để đến với nhân tình của chồng. Nhưng dằn lòng lại, tôi nghĩ, đằng nào chuyện cũng đã xảy ra, nếu mình cứ tiếp tục thì chẳng khác nào đẩy anh đến một cuộc tình khác.
Ai đó có thể nói tôi may mắn vì chồng đã buông tay. Nhưng tôi nghĩ, đó là một chuyện, học cách chấp nhận sống bình thường sau chuyện ngoại tình của chồng mới khó. Lời hứa với chồng ngày cầu hôn tôi vẫn giữ vì biết anh vẫn yêu tôi. Làm sao để vứt bỏ tất cả và cuộc sống được êm đềm như trước?
Tôi đã buộc phải lựa chọn, ưu tiên thứ gì lên trước: tương lai phía trước hay nỗi đau phản bội từ quá khứ? Ngoại tình là chuyện muôn thủa, nhưng cách giải quyết chẳng ai giống ai. Và tôi đã bắt đầu xử lý chuyện của tôi như thế.
Theo Phunuvagiadinh
Ả nhân tình của chồng tái mặt vì không ngờ tôi lại làm thế! Sau một thời gian nói chuyện điềm tĩnh, ả nhân tình của chồng vẫn không tỏ ra biết điều. Lúc này tôi cầm máy lên gọi cho chồng. "Vì chúng ta đã chọn nhau nên cả hai sẽ cùng phải có trách nhiệm mỗi khi hôn nhân gia đình đứng trước bờ vực thẳm". Tôi còn nhớ mãi câu nói đó khi anh...