Công bố đơn kêu oan ông Chấn viết từ trại giam
Những dòng chữ nguệch ngoạc, sai lỗi chính tả, không rõ câu từ đầy kín 4 trang giấy học sinh, là những dòng khẩn cầu, tha thiết kêu oan của một người nông dân…
Chúng tôi đã được ông Chấn cung cấp đơn kêu oan của mình tự viết khi đang thi hành án tù tại trại giam Vĩnh Quang, Vĩnh Phúc. Dưới đây là nguyên văn nội dung đơn kêu oan của ông Nguyễn Thanh Chấn viết ngày 10/7/2007.
Ông Nguyễn Thanh Chấn đang đọc lại đơn kêu oan của mình chiều 5/11.
“Đơn Kêu oan”
Kính gửi ông Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao. Đồng kính gửi Viện kiểm sát nhân dân tối cao tại Hà Nội.
Thông qua Ban giám thị hội đồng cán bộ trại giam Vĩnh Quang.
Kính thưa ông Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao.
Tên tôi là Nguyễn Thanh Chấn. Sinh năm 1961.
Sinh trú quán. xóm Me, xã Nghĩa Trung, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang.
Là người bị Tòa án nhân dân tỉnh Bắc Giang và Tòa án nhân dân tối cao xử oan chung thân về tội giết người. Hiện nay đang phải thi hành án tù chung thân tại trại giam Vĩnh Quang, Cục V26, Bộ Công an.
Tôi khẩn thiết đề nghị lên ông Viện trưởng xem xét lại vụ án oan của tôi như sau.
Ngày 15/8/2003 tại xóm Me, xã Nghĩa Trung, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang, cô Nguyễn Thị Hoan bị giết chết tại nhà riêng. Theo tôi được biết cô Hoan là người có quan hệ phức tạp, vợ nọ con kia với em rể chồng cũ tên là Ch ở Nhã Nam, huyện Tân Yên, tỉnh Bắc Giang. Khi cơ quan khám nghiệm hiện trường và tử thi. Biết được cô Hoan bị giết chết khoảng 19h5′ đến 19h25′. Trong khoảng thời gian này tôi đang ở quán bán hàng nhà tôi, cùng với vợ để bán hàng cho mọi người, cụ thể nhân chứng có chị Nhâm và anh Thực. Trước tòa còn công nhận, nếu sai họ còn nhận trách nhiệm trước pháp luật nhà nước. Vì anh Thực gọi điện thoại, tôi còn là người bấm máy 875073 gọi đến máy 566025 ngày 15 – 8/2003 gọi từ 19h19′51 đến 19h20′31.
Bảng kê điện tử thanh toán tiền, số máy và thời gian còn lưu lại ở tổng đài bưu điện Việt Yên.
Vào khoảng 10h đến 11h đêm, tôi và anh Định ngồi chơi ở quán nhà tôi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu to “Ơi trời đất ơi” và gọi “Đồng ơi, Chấn ơi cái Hoan nhà tao nó làm sao ấy, nó bị chết mất rồi”. Thấy vậy, tôi gọi anh Sáu (Láng) gọi ngay ông Đệ ra vì ông Đệ làm trưởng thôn vừa là y tá.
Đơn kêu oan ông Chấn viết vào ngày 10/7/2007.
Video đang HOT
Sau đó, mọi người chạy ra rất đông tại quán nhà tôi. Mọi người cùng nhau bảo tôi gọi điện báo ngay cho công an huyện đến. Cụ thể là anh Trường, sau đó cháu Tiến lại bảo tôi “Cậu gọi ngay lần nữa để cho họ đến (là gọi công an). Tiếp đến chị Phiến bảo tôi gọi điện báo cho chồng mới tên là Ch vẫn ở Nhã Nam, Tân Yên, Bắc Giang. Tôi gọi thì thấy bảo là nhà em không có nhà?. Đến khoảng một lúc sau vẫn là chị Phiến lại bảo tôi gọi lần nữa “Để cho chồng nó về ngay, cứ bảo thẳng là cái Hoan nó làm sao nó chết mất rồi, về ngay”.
Cùng lúc này là anh Hoàn công an xóm có mặt ở quán nhà tôi. Xong anh Hoàn còn bảo “Bác bá cho em gọi điện nhờ về ủy ban xã” còn bảo là “để cho xã họ về trước huyện không thì huyện họ lại đến trước xã họ lại nói cho. Nhưng anh Hoàn gọi không được. Xong mọi người bảo thế thì gọi về nhà riêng chủ tịch xã (không ai biết số điện thoại). Một lúc sau anh Hoàn mới gọi được. Xong anh Hoàn còn mượn dây vê bóng điện của nhà tôi lên để thắp sáng trước cửa nhà cô Hoan.
Sau đó mọi người anh em cùng cán bộ bàn nhau ở quán nhà tôi bảo nhau đi mua gà về để thịt ăn đêm. Ông Vui lại bảo vợ chồng tôi để cho (tập thể) một con gà. Sáng ngày 16/8/2003 tôi lại được gia đình anh Khánh, chị Vượng, anh Bún bảo đi mua quan tài về để khâm niệm vào quan cho cô Hoan.
Đến ngày 30/8/2003 tôi nhận được giấy mời lần thứ nhất do công an tỉnh mời về công an huyện. Tôi đến được công an lấy dấu vân tay và chân. Đồng thời có hỏi tôi, anh có biết gì về cái chết của cô Hoan không. Tôi trả lời là tôi không biết. Tôi bảo các anh cứ hỏi anh Thân công an huyện là khác rõ về tôi những việc làm những gì tôi biết, chiều và tối ngày 15/8/2003 mà anh Thân đã hỏi, tôi đã trình bày trước đó tất cả là (3 lần).
Đến tận ngày 20/9/2003 tôi không biết thế nào lại đưa cho con trai tôi Nguyễn Thế Anh (giấy triệu tập lần 2) tôi đến lại lấy dấu vân tay, chân của tôi làm nhiều lần, cũng như lần trước hỏi tôi về việc cô Hoan bị giết. Tôi vẫn trả lời như lần trước là tôi không biết. Sau cho tôi về lại hẹn sáng mai đến.
Sáng hôm sau đến được cán bộ Nguyễn Hữu T lại lấy vân chân và tay rất nhiều lần, từ đó cứ tra hỏi ép buộc tôi đã giết cô Hoan khi đi lấy nước. Rồi thế là lấy dép đánh vào hai bên mang tay của tôi rất đau vì tôi không nhận. Lại còn bảo là tao sẽ cho mày uống thuốc (lú) mày khác phải nhận với tao. Tao sẽ cho mày biết. Còn Trần Nhật L bắt tôi vẽ dao, chuôi dao nhà cửa, nhẫn vàng theo sự chỉ dẫn. Tôi không vẽ lại đe dọa đánh đập bảo với tôi là tao cho mày nhát búa vào đầu mày chết như con Hoan là xong. Không cho tôi ngủ đêm, liên tục cả ngày gọi hỏi từ ngày 21 đến ngày 28/9/2003 như tra tấn. Ngô Đình D đọc bắt ép tôi viết đơn đầu thú.
Ông Nguyễn Thanh Chấn: “Tôi mong các cơ quan pháp luật sớm minh oan cho tôi”.
Chiều 28/9/2003 đưa tôi lên trại Kế, Bắc Giang. Cứ đe dọa đánh đập cho vào buồng đầu gấu. Có ngày đưa vào 3 – 4 buồng, ở buồng G6 tôi đã bị Phạm Đăng Hồng đánh rất đau và làm nhục hình của tôi giờ đây tôi lại nhìn thấy ở trại Vĩnh Quang (mà tôi không làm gì được).
Do tôi bị tra tấn đánh đập, làm cho tôi hoảng loạn sợ hãi, buộc tôi phải nhận và làm theo những gì công an hướng dẫn bắt tôi phải làm theo. Mà thực tế bản thân tôi không có như vậy. Để chờ ngày ra tòa kêu oan. Luật sư của nhà nước đã tỏ rõ thiện chí phản ánh một cách trung thực về tội giết cô Hoan là sai. Tôi yêu cầu tha thiết lên các cơ quan pháp luật nhà nước xem xét lại vụ án để minh oan cho tôi.
Nay tôi đang phải thi hành án một cách oan uổng. Đồng thời tôi tha thiết yêu cầu các cơ quan pháp luật có thẩm quyền xem xét điều tra lại để hủy bản án và minh oan cho tôi. Vì bản thân tôi là con độc nhất. Bố tôi là liệt sỹ chống Mỹ Nguyễn Hữu Phấn. Tôi sống trong một gia đình giàu truyền thống cách mạng nên tôi luôn ý thức được đạo đức con người không làm hại ai bao giờ, mọi người trong thôn xóm đều quí mến và kính trọng. Hiện nay tôi đang phải thi hành án từ một cách oan uổng. Chỉ vì sai lầm của cơ quan nhà nước, danh dự bị bôi nhọ sức khỏe bị héo mòn. Hàng ngày, hàng giờ tôi vẫn trông ngóng vào tin của pháp luật nhà nước Việt Nam.
Đã gần 4 năm trời nay tôi viết đơn khiếu nại kêu oan nhiều lần. Nhưng nay tôi vẫn tin rằng luật pháp nhà nước Việt Nam rất công bằng văn minh và dân chủ sẽ tìm ra chân lý đúng.
Kính mong ông Viện trưởng Viện kiểm sát tối cao giúp đỡ giải quyết vụ việc của tôi không để gia đình tôi và quần chúng nhân dân địa phương bức xúc. Không để những người dân mất niềm tin và Đảng và Nhà nước.
Một lần nữa tha thiết kính mong ông cũng các cơ quan xem xét nhanh chóng sự việc trên.
Tôi xin chân thành cảm ơn ông.
Vĩnh Quang, ngày 10 tháng 7 năm 2007.
Người viết đơn Chấn.
Nguyễn Thanh Chấn”.
Theo Infonet
Lời khai của nghi phạm giết người trong vụ ông Chấn
Chung nói với kiểm sát viên: "Trước đây lúc nào em cũng cảm giác đang đeo vật gì đó nặng hàng tấn trên người. Giờ em đã trút được 900 cân rồi. Biết thế này, em ra đầu thú sớm hơn".
Suốt quá trình bỏ trốn, Lý Nguyễn Chung không phút nào yên. Cứ chợp mắt, hình ảnh người phụ nữ mình đầy máu me lại len lỏi vào đầu óc. Chỉ đến khi ra đầu thú Chung mới thấy nhẹ nhõm phần nào.
Lòng tham trỗi dậy
Sau khi nghe tin chị Nguyễn Thị Hoan ở xã Nghĩa Trung, huyện Việt Yên, Bắc Giang bị giết, rất nhiều người biết Chung là hung thủ, trong đó có bố là Lý Văn Chúc, một số anh chị ruột và sau này là bà Nguyễn Thị Lành (vợ thứ hai của ông Chúc). Vì "thương" và sợ Chung bị tử hình nên tất cả đã im lặng.
Theo lời khai của Chung, khoảng 19h30 tối 15/8/2003, Chung đi từ nhà đến cửa hàng của chị Hoan để mua dầu gội đầu. Thấy trong tủ kính đựng hàng có tiền, lòng tham của Chung trỗi dậy.
Chung rút con dao bấm mới mua ở Đồng Đăng (Lạng Sơn) lúc nào cũng thủ ở túi sau, bước vào nhà. Thấy chị Hoan không để ý, Chung đâm chị một nhát. Bị đâm bất ngờ, chị Hoan đã chửi Chung và bỏ chạy vào trong nhà.
Đại diện Viện KSND tối cao trao quyết định tạm đình chỉ thi hành án cho ông Chấn.
Chung đuổi theo dùng tay trái ghì chị Hoan từ phía sau, tay phải đâm liên tiếp. Trong lúc giằng co, Chung đâm hai nhát vào tay trái của mình (trên tay Chung giờ vẫn còn hai vết sẹo). Khi lưỡi dao bị gãy, Chung túm tóc đập đầu nạn nhân vào tường rồi đập xuống nền nhà, dùng chiếc gối đè lên mặt chị Hoan cho đến chết.
Sau khi giết chị Hoan, Chung mở tủ kính lấy toàn bộ số tiền bán hàng của chị (59.000 đồng) rồi quay ra chỗ chị nằm tháo hai chiếc nhẫn. Dù lúc gây án chưa đầy 15 tuổi, nhưng Chung tỏ ra là một kẻ máu lạnh. Chung bình tĩnh tắt đèn và đóng cửa để mọi người không phát hiện. Trên đường về, Chung vứt chuôi dao gãy ở mương trước cửa nhà ông Vui (cách nhà chị Hoan vài chục mét). Về đến nhà, Chung tắm rửa và ngâm bộ quần áo dính đầy máu.
Nghe hàng xóm náo loạn về tin chị Hoan bị giết, nhìn thấy chậu quần áo của con có máu, Lý Văn Chúc hiểu tất cả sự việc nhưng thay vì động viên con ra đầu thú thì ông này bảo Chung lên Lạng Sơn, quê gốc của ông, có mấy người con vợ trước đang ở đấy.
Lên đến Lạng Sơn, Chung kể toàn bộ sự việc với anh trai là Lý Văn Phúc và đưa hai chiếc nhẫn cho Phúc. Phúc vay tiền đưa Chung làm lộ phí vào Đăk Lăk. Năm 2005, Lý Văn Phúc bị một đám côn đồ chém chết.
Những lời khai này của Chung đã được các kiểm sát viên xác minh một cách tỉ mỉ. Lời khai của những người liên quan đã chứng minh lời khai của Chung là thật.
Về nguồn gốc con dao gây án, anh Nguyễn Hữu Thanh, trú cùng thôn với Chung cho biết, trước khi xảy ra vụ án, anh cùng Chung lên chợ Đồng Đăng, Lạng Sơn mua hai con dao bấm của Trung Quốc.
Hung thủ Lý Nguyễn Chung (trái).
Chị Hoàng Thị Xướng, vợ của Lý Văn Phúc, cũng thừa nhận cuối năm 2003, Chung đến nhà chị. Hai anh em nói chuyện một lúc rồi ôm nhau khóc. Đêm hôm đó, Phúc kể với vợ: "Bây giờ khổ rồi, chú Chung đánh chết người có con nhỏ ở Bắc Giang". Thấy chồng có hai chiếc nhẫn, chị Xướng hỏi thì được biết đây là nhẫn của người bị giết nên chị bắt chồng mang hai cái nhẫn đó đi. Hôm đó, chị Xướng cũng nhìn thấy Chung băng bó ở tay. Sau hôm đó, Chung vào Đắk Lắk và lang bạt ở nhiều nơi để trốn. Có dạo Chung sang tận Trung Quốc làm thuê hai năm. Vài năm gần đây, Chung về Việt Nam lấy vợ và trú tại thôn Đoàn Kết, Eakamut, Eaka, Đăk Lăk.
Nếu cơ quan chức năng ngay lúc đó tập trung vào chi tiết lưỡi dao gãy và hai chiếc nhẫn của nạn nhân bị mất thì mọi việc đã khác. Người nhà nạn nhân lúc tham gia khám nghiệm cũng phát hiện vết đeo nhẫn trên tay chị Hoan và đề nghị cơ quan điều tra làm rõ những tài sản của chị Hoan bị mất nhưng không được xem xét.
Khi tham dự phiên tòa, bà Nguyễn Thị Hội, mẹ nạn nhân cũng đề nghị HĐXX buộc bị cáo Chấn phải bồi thường hai chiếc nhẫn.
Sự thật bị bưng bít như thế nào?
Ròng rã mười năm kêu oan cho chồng, chị Chiến đã thu được những chứng cứ quan trọng. Như một thám tử chuyên nghiệp, chị Chiến đã có trong tay nhiều đoạn ghi âm một số cuộc nói chuyện và khẳng định Chung chính là thủ phạm.
Theo đơn của chị Chiến, các kiểm sát viên đã làm việc với bà Lành và bà cho biết: Khoảng 20h ngày 15/8/2003, Chung mặc quần đùi, cởi trần đi về nhà (quần áo dài cầm trên tay).
Đêm hôm đó, nghe tin chị Hoan bị giết nhưng bà không hề nghi ngờ đứa con riêng của chồng vì thấy nó lên giường đi ngủ như mọi ngày, không có biểu hiện tâm lý gì đặc biệt. Đến sáng hôm sau, bà Lành thấy chậu ngâm quần áo của Chung có nhiều vết máu nên đã nói với ông Chúc: "Khả năng Chung giết chị Hoan".
Cũng như vợ, ông Chúc biết chắc chắn sự việc nhưng để giấu tội cho con, ông bảo vợ: "Việc thế rồi, đừng nói ra, để nó về quê đã".
Kể với phóng viên, bà Lành cho biết, từ khi Viện KSND tối cao vào cuộc điều tra vụ giết chị Hoan, ông Chúc thường xuyên bóng gió, đe dọa vợ vì cho rằng bà Lành đã làm lộ vụ Chung giết người.
Một ngày đầu tháng 10/2013, ông Chúc vơ quần áo ra đốt tại đống rơm trước nhà, vợ can ngăn thì đẩy vợ vào đống lửa đang cháy. Rất may bà Lành kịp thoát. Bà Lành nói: "Ông Chúc còn tuyên bố nếu thằng Chung bị bắt thì ông sẽ tự vẫn và trước khi chết sẽ phải cho tôi chết theo".
Trước đó, có lẽ vì chịu quá nhiều áp lực, có lần ông Chúc dùng dây thừng định tự tử nhưng con trai ông đã phát hiện. Không tự vẫn được, ông Chúc đào huyệt sẵn ở góc vườn vải sau nhà với ý định tự vẫn. Trước đó, năm 2011, vợ chồng ông Chúc mâu thuẫn trầm trọng và bà Lành đã đi Quảng Ninh làm ăn vài tháng. Lúc đó bà Lành có kể lại sự việc với bố đẻ là ông Hiền.
Được các kiểm sát viên động viên và phân tích về luật nên cuối cùng Chúc cũng tỉnh ngộ và bước đầu khai nhận. Ông thừa nhận năm 2005, khi vào Đăk Lăk thăm con thì Chung cho biết đã giết chị Hoan. Khi thấy cơ quan điều tra lật lại vụ án, ông Chúc tâm sự với một người họ hàng là Chung giết người và tỏ ra rất giận bà Lành.
Trước đó, ông Chúc cùng bà Lành đem toàn bộ giấy tờ nhà sang nhà người bà con với bà Lành gửi. Hôm đó ông Chúc nói rõ, hai vợ chồng không ở được với nhau, nếu có chuyện gì xảy ra thì sang tên đất cho Lý Nguyễn Tuấn (con chung của ông Chúc với bà Lành).
Theo đánh giá của cơ quan công tố, hành vi che giấu tội phạm của ông Chúc diễn ra trong một thời gian dài. Tuy ông Chúc đã bước đầu khai nhận nhưng chưa thực sự thành khẩn. Ông Chúc còn có hành vi đe dọa giết bà Lành. Ngày 3/11/2013, Cục Điều tra - Viện KSND tối cao đã bắt tạm giam ông Chúc về hành vi "che giấu tội phạm".
Theo Công an TPHCM
Án oan 10 năm: Công an Bắc Giang không nhận ép cung Trước những lời kể của ông Nguyễn Thanh Chấn - người vừa được trả tự do sau khi ngồi tù oan 10 năm cho rằng một số điều tra viên tỉnh Bắc Giang đã bức cung, gây áp lực tâm lý, khống chế tinh thần để bị can hoảng loạn mà nhận tội, một số công an trên địa bàn tỉnh đều phủ...