Con yêu cô ấy đồng nghiệp của mẹ
Ngày tôi ngỏ lời yêu cô, cô không nói gì mà chỉ khóc, nước mắt như mưa làm ướt nhẹp vai áo tôi. Bản lĩnh của người đàn ông đã trải qua gần mười năm quân ngũ không làm tôi giữ được nước mắt.
Ảnh minh họa
Tôi gọi điện về nhà, không ai nhấc máy, gọi cho mẹ, mẹ nói sẽ đón tôi khi tan học. Bước xuống xe cảm giác thật khó tả, vậy là sau năm năm học tập và rèn luyện tôi đã trở thành một sĩ quan trong quân đội nhân dân Việt Nam.
Xa xa thấp thoáng có hai người phụ nữ đang chờ ở cổng bến xe. Không khó để nhận ra mẹ tôi và một người phụ nữ. Chào mẹ, quan sát người phụ nữ bên cạnh tôi đoán chắc cũng chạc tuổi chị tôi, chưa biết xưng hô như thế nào, mẹ tôi bảo: “Cô Vân hiệu phó trường tiểu học Chư Rai, cùng lớp bồi dưỡng nghiệp vụ với mẹ”. Tôi đỏ mặt vội vàng: “Cháu chào cô”. Nhìn tôi trong bộ quân phục mẹ và cô Vân không khỏi trầm trồ, tôi ngượng quá, chẳng biết nói thế nào.
Trở thành Bí thư chi đoàn nơi có gần 100 đoàn viên, tôi phát huy hết khả năng vốn có của mình, nào là văn nghệ, thể thao, kẻ vẽ… Bẵng đi một thời gian, đã đến ngày thành lập đơn vị, bí thư Đoàn cơ sở giao cho tôi một bài hát để giao lưu với đơn vị kết nghĩa.
Thật bất ngờ vì người song ca với tôi không ai khác là cô Vân mà tôi mới gặp hôm nào ở bến xe. Trong trang phục áo dài trông cô như một nữ sinh duyên dáng, nếu tôi không biết cô có lẽ tôi đã xưng hô khác. Khúc hát du dương “Gió hãy nói rằng tôi yêu em, gió hãy nói rằng em yêu anh” làm tôi cầm tay cô trao nhau lời hát mà quên đi đây là người bạn của mẹ mình.
Rồi công việc đơn vị giao giúp đỡ nhà trường, nói chuyện truyền thống cho các em học sinh, tôi gặp cô nhiều hơn. Không biết từ lúc nào hình ảnh cô cứ “nhảy múa” trong đầu tôi, tôi nhắn tin, gọi điện, gặp cô mà không biết chán. Cô không đẹp nhưng nét duyên đôi mắt, má lúm đồng tiền, cách nói chuyện… Không biết từ lúc nào, tôi không còn gọi cô nữa mà thay bằng cách gọi rất trìu mến Diệu Vân và hay trêu cô là đám mây đẹp khó tính, còn cô gọi tôi là chú ca sĩ bộ đội.
Video đang HOT
Cô hơn tôi năm tuổi, một giáo viên có chuyên môn tốt, sau năm năm ra trường đã được đề bạt làm hiệu phó. Nhiều chàng trai có ý đến với cô nhưng ái ngại vì hoàn cảnh gia đình, cô phải nuôi em gái đi học và người mẹ bị bệnh đã nhiều năm. Biết được điều này, tôi càng cảm phục cô hơn.
Mẹ cô mất, cô suy sụp nhưng vẫn gắng gượng vượt qua mà nuôi em đến khi tốt nghiệp đại học. Ngày tôi ngỏ lời yêu cô, cô không nói gì mà chỉ khóc, nước mắt như mưa làm ướt nhẹp vai áo tôi. Bản lĩnh của người đàn ông đã trải qua gần mười năm quân ngũ cũng không làm tôi giữ được nước mắt. Tình yêu chân thành của tôi đã thuyết phục được cô, chúng tôi yêu nhau mà không lường trước còn nhiều gian nan phía trước.
Đã mấy năm ra trường mà không thấy tôi đưa bạn gái về nhà, mẹ thúc dục. Tôi chia sẻ: “Con yêu cô Vân mẹ nhé!”. Mẹ tôi giẫy nảy: “Không được, con không hiểu tại sao giờ này nó chưa có chồng à, nó hơn con năm tuổi, vả lại nó là bạn mẹ. Mẹ cấm con”. Lời nói của mẹ làm tôi chết lặng. Mẹ tôi cũng không giải thích được tại sao cô ấy chưa lấy chồng, song cả gia đình đều lên tiếng phản đối mạnh mẽ.
Cuộc đời thật nhiều bước ngoặt khó lường, tôi được đơn vị cử đi học hai năm sau đại học vì thành tích cao trong công tác. Tôi cầm quyết định trên tay mà buồn vui xen lẫn. Cô động viên tôi nhiều lắm nhưng ánh mắt không khỏi buồn. Đường công danh của tôi rồi đây sẽ có nhiều thăng tiến, nhưng tôi sợ không giữ được tình yêu cho riêng mình.
Thời gian đi học, tôi không thể nào liên lạc được với cô nữa, thỉnh thoảng mẹ cũng gọi điện động viên tôi học tập, mẹ tưởng như tôi đã thật sự quên lãng người con gái ấy. Về nghỉ Tết tôi tìm cô nhưng hàng xóm cho biết cô đã chuyển đi nơi khác. Tình cờ một buổi chiều, tôi gặp cô mà không tin nổi vào mắt mình, cô ấy đang mang thai. Nhìn thấy tôi cô cố tình tránh mặt, ký ức hiện về, tôi nhớ lại đêm chia tay, lý trí như mách bảo… Tôi theo về tận nhà mặc cho cô ấy ngăn cản. Cô khóc nhiều lắm, cô mong đứa con sau này sẽ giống tôi nhưng không muốn tôi vì cô mà phải khổ.
Tôi ôm chặt lấy cô không rời nửa bước. Tôi thầm hứa ngày ra trường sẽ là ngày tôi cưới cô bởi tôi biết “Tôi không thể mất cô thêm lần nữa”. Tôi chợt nhớ một lời mà nhà văn nào đó đã từng chia sẻ: “Hạnh phúc có rạn vỡ sẽ có hàn gắn và ai chưa từng trải qua đau thương sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được hạnh phúc mà mình đang có”.
Theo VNE
Sự thật mà tôi nói ra sẽ làm đắng lòng nhiều người...
Nói xấu một người phụ nữ là điều không nên, càng không nên hơn khi người đó là vợ mình. Nhưng một khi người ấy đang làm hại nhiều người thì sự im lặng chính là đồng lõa với cái xấu.
Anh bạn thân của tôi ở TP HCM nhắn tin: "Con cáo nhà cậu lại giở trò nữa rồi kìa. Vô đây mà coi". Anh ta quăng cho tôi link của một bài báo. Tôi đọc xong, kết luận: Đây hình như là Cáo!
Tôi thật sự dốt công nghệ thông tin vì tôi không được đào tạo chuyên môn về ngành học đó nhưng tôi không mù tịt về mạng xã hội như ai đó nói. Những người sống ở nước ngoài hẳn sẽ biết rằng, một người có công ăn việc làm tử tế, không thể suốt ngày lê la trên Facebook để làm những chuyện vô bổ như bỡn cợn người này, chỉ trích người kia, khích bác người nọ. Hơn nữa, một người có tâm địa xấu xa thì không bao giờ có được những việc làm lương thiện dù suốt ngày họ rao giảng đạo đức.
Vợ tôi là một kẻ như vậy. Sai lầm của tôi bắt đầu từ khi tôi nhận lời một người quen để đưa Cáo (tạm gọi như vậy) ra nước ngoài bằng con đường kết hôn giả. Để hồ sơ chắc chắn không bị đánh rớt, một đám cưới đã được tổ chức linh đình trong lần thứ hai tôi về nước. Sau đó là tuần trăng mật.
Điều tôi không thể nào ngờ được là ngay đêm đầu tiên, khi tôi mang chăn màn xuống đất ngủ thì chính Cáo đã lôi tôi lên giường. Cô ta đã ngấu nghiến tôi như thể chúng tôi là một cặp vợ chồng thật sự. Kết quả là tôi đã thay đổi suy nghĩ, mặc nhiên xem đấy là vợ của mình. Điều đó đồng nghĩa với việc khi đưa được Cáo ra nước ngoài, tôi không hề nhận thêm một đồng nào của cô ta từ khoản thù lao mà đáng ra tôi phải nhận được theo hợp đồng kết hôn.
Tôi nghĩ âu cũng là duyên phận. Ở bên đó tôi suốt ngày đầu tắt mặt tối với công việc để lo cho gia đình còn ở Việt Nam, lại rất sợ bị vợ bỏ như nhiều người bạn khác nên không bao giờ dám để ý một cô gái nào. Thế mà giờ đây tự nhiên tôi có được một người vợ xinh đẹp, hẳn là ông trời cũng thương tình nên mới ban ơn cho tôi như vậy.
2 năm đầu, Cáo rất ngoan hiền. Suốt ngày đi học tiếng, học lái xe; về nhà thì nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Tôi thật sự hạnh phúc với món quà quý mà số phận mang đến cho mình. Có lần tôi bảo: "Khi nào em có công việc ổn định, anh sẽ lo thủ tục để lãnh mẹ em sang ở với chúng mình". Đó là tôi nói hoàn toàn thật lòng.
Nhưng kể từ khi Cáo đi làm thì mọi việc bắt đầu đảo lộn. Hết giờ làm, Cáo không về nhà mà tụ tập bạn bè đi tiệc tùng, đi bar, có khi nửa đêm mới về nhà, người nồng nặc mùi rượu. Tôi nhịn riết hết chịu nổi nên bảo cô ta: "Nếu em cứ như vậy thì hãy tự lo liệu cuộc sống của mình". Như chỉ chờ vậy, Cáo dọn ra thuê nhà ở riêng.
Tôi biết mình nóng giận lỡ lời nên tìm đến nhà trọ xin lỗi, năn nỉ cô ta quay về. Thế nhưng tôi nhận được lời thách thức: "Tại anh đuổi tôi chớ đâu phải tôi muốn đi? Mà tôi đã đi rồi thì không bao giờ quay lại".
Rất nhiều chuyện đã xảy ra với tôi trong giai đoạn đó khiến tôi không tập trung vào công việc, cuối cùng bị sa thải. Cuộc sống càng khó khăn hơn. Túng cùng, tôi bảo Cáo trả cho tôi số tiền mà ngày trước cô ta thuê tôi rước qua bên đó. Cáo vênh mặt: "Tôi đã trả cho anh còn nhiều hơn số tiền đó. Anh không biết là ngủ với tôi mỗi đêm phải mất bao nhiêu à? Bây giờ nếu tính kỹ, có khi anh còn nợ lại tôi".
Đến lúc đó, tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Cái đuôi con cáo đã lộ ra. Tôi bảo cô ta làm thủ tục ly hôn. Thế nhưng cô ta không chịu: "Anh thích thì cứ làm chứ tôi không làm". Thật ra thì cô ta sợ tốn tiền nộp hồ sơ dù số tiền đó chẳng đáng là bao.
Qua bạn bè, tôi biết Cáo đang cặp với một gã người Hoa có cửa hiệu lớn ở Chinatown. Hắn cung phụng cho Cáo như một bà hoàng. Đến lúc đó, tôi không quan tâm đến cô ta nữa. Bất ngờ sau đó tôi nhận được tin Cáo bị tai nạn ô tô dập não, có người đồn đãi thật ra là Cáo bị bà vợ của gã người Hoa đánh ghen. Tôi có đến thăm mấy lần nhưng lúc đó Cáo đã mất trí nhớ, không nhận ra tôi.
Bẳng đi một thời gian chừng 2 năm, tôi tình cờ thấy Cáo "tái xuất giang hồ" ở một bang miền Bắc lạnh lẽo. Trên mạng xã hội, Cáo vẫn xinh đẹp như xưa nhưng nhìn kỹ, tôi thấy vẻ mặt cô ta có điều gì đó bất bình thường. Chút tò mò khiến tôi trở thành một trong số friends của Cáo. Và tôi thấy cô ta bắt đầu tung chiêu cưa cẩm những gã đàn ông, cả những anh độc thân lẫn những anh đã có vợ. Trong số này, người sập bẫy mới nhất là một tay kỹ sư ở Sài Gòn.
Tôi không nghĩ người trong bài báo mà bạn tôi nói đúng trăm phần trăm là Cáo bởi có những điều chưa đúng, có những điều còn hơn thế mà chỉ tôi mới biết. Nhưng đối với Cáo tất cả những việc làm đó đều đúng. Có lần cô ta đã nói với tôi: "Phàm đã sinh ra làm con người trên thế gian này thì người ta có quyền làm tất cả những gì mà người ta thích". Có thể so với những chuẩn mực đạo đức thì đó là sai, nhưng với Cáo thì suy nghĩ đó, hành động đó hoàn toàn đúng.
Thế nhưng tôi vẫn muốn nói với Cáo là "đời có vay, có trả". Hãy dừng lại để làm một người lương thiện cho phần đời còn lại. Tôi cũng muốn nói với những người đàn ông đang còn mụ mị xung quanh Cáo biết rằng nếu họ không có đủ năng lực tài chính thì đừng có dây dưa với người phụ nữ ấy bởi chuyện bị đá chỉ là điều sớm hay muộn.
Sự thật mà tôi nói ra sẽ làm đắng lòng nhiều người. Ai trách thì tôi đành chịu nhưng thấy sai mà không nói thì lại càng sai hơn...
Theo VNE
Chẳng lẽ khi yêu người ta lại ngu si, đần độn như vậy sao? Tôi không phủ nhận là mình có máu đào hoa bởi suy cho cùng, đàn ông mà không có chuyện đó thì người ta sẽ bảo mình ái nam, ái nữ. Nhưng lần này, cái máu ấy nó đang làm cho tôi lên bờ xuống ruộng. Đúng hơn là tôi bị sét đánh. Lưỡi tầm sét này không giống bất cứ cái nào...