Con vẹt xanh
Anh là một nhân vật nổi danh ở Hà Thành, tung hoành ngang dọc trên đảo Quỳnh, đã ba năm rồi mà chưa trở về nhà. Mẹ anh nhớ con da diết, nhiều lần nhờ người viết hộ thư gọi con về nhà xem sao.
Cuối cùng Anh cũng thu xếp được thời gian về thăm mẹ. Mẹ anh trông thấy con trai trên ba mươi tuổi, hơi beo béo, mừng rơi nước mắt, ôm vai con trai nói: “Con ơi! Con quên nhà rồi sao? Quên luôn cả mẹ rồi sao?”.
Khóe mắt của Anh cũng rơm rớm ướt, anh vội nói: “Mẹ ơi! Mẹ nói vậy, chứ con quên mẹ sao nổi!?”
Anh đưa quà tặng mẹ – một chiếc lồng chim xinh xắn, bên trong nuôi một con vẹt xanh. Con chim ấy đầu tròn, mỏ trên to trông như cái móc câu, mỏ dưới ngắn nhỏ, lông vũ rất đẹp, toàn thân như khoác ngọc phỉ thúy. Con vẹt này Anh đã mua được mấy tháng, luôn mang theo bên mình và dày công dạy nó nói.
Mẹ anh nghe con trai nói mua con vẹt mất chín ngàn đồng (tương đương 18 triệu đồng tiền Việt Nam – ND), bèn mắng con không biết quí trọng đồng tiền: “Con ơi là con! Kiếm được đồng tiền có dễ đâu, chi một khoản hoang phí thế này, thật là không thỏa đáng”. Mẹ anh vừa thương lại vừa giận, cằn nhằn mãi.
Anh giãi bày: “Mẹ ơi! Con nghĩ thế này ạ! Con đang mở công ty, rất bận, không có nhiều thời gian về nhà thăm nom mẹ được. Nên để con vẹt này hầu chuyện mẹ già, mẹ có thể thường xuyên chuyện trò tâm tình với nó đấy!”.
Mẹ anh nói: “Nó làm sao mà có thể nói chuyện với mẹ, thay được con chứ! Bố con mất sớm, nay mẹ cũng gần bảy mươi rồi!…”.
Anh con trai không biết làm thế nào để an ủi mẹ, bèn bảo con vẹt nói. Con vẹt xanh nhại theo giọng của Anh: “Chào mẹ! Chào mẹ! Con là Anh, con là Anh!” Mẹ anh nghe, hởi lòng hởi dạ, cười: “Con vẹt xanh này ngoan quá!”.
Video đang HOT
Ở nhà một vài ngày, Anh lên đường về nơi làm việc.
Mẹ anh lại một mình một bóng. May mà có con vẹt xanh làm bạn. Sáng sớm, bà cho vẹt ăn, nó bèn nói: “Mẹ ơi! Con chào mẹ! Con là Anh!”. Buổi trưa, bà cho nó ăn, nó nói:”Mẹ ơi! Con chào mẹ! Con là Anh!”. Lúc sẩm tối bà cho vẹt ăn, nó nói: “Mẹ ơi! Mẹ vất vả quá, nghỉ ngơi một chút đi!…”.
Mẹ anh cảm thấy vô cùng sung sướng, trong cuộc sống cô độc mà như có con trai ở bên mình. Bà càng yêu con vẹt hơn, lấy nước chải lông cho nó, vừa sợ nó lạnh, lại sợ nó nóng. Lúc rỗi rãi, bà đem nó ra công viên dạo chơi, để nó được hít thở không khí trong lành, gặp gỡ đồng loại của nó.
Một năm trôi qua, Mẹ anh bị bệnh, đột ngột từ trần vào một buổi sáng sớm. Cách xa hàng ngàn dặm, Anh vội vàng trở về, đến nhà thì chỉ thấy lọ tro của mẹ hiền, còn con vẹt xanh anh mua tặng mẹ không biết biến đâu, chỉ còn lại chiếc lồng trống không treo lơ lửng ở ban công.
Anh quyết định ở lại nhà cũ thêm vài ngày nữa, để tưởng nhớ ơn dưỡng dục của mẹ hiền, cũng là bày tỏ nỗi ân hận không thể đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng.
Anh vào trong phòng ngủ nhỏ của ngôi nhà cũ. Tấm ảnh mẹ hiền đặt trên tủ lớn kê ngay trước giường, đang mỉm cười với con trai. Anh cởi áo lên giường nằm, mấy ngày đi đường vất vả, khiến mắt anh như sụp xuống.
Cơn buồn ngủ ập đến khiến anh dần dần chìm vào giấc mơ. Trong chiêm bao, anh thấy mẹ già hiền từ đang khâu mấy chiếc cúc áo vét của anh bị đứt, dưới ngọn đèn mờ. Anh vô cùng sung sướng chạy đến bên mẹ, nhưng bà đã biến mất, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói: “Con ơi! Mẹ rất nhớ con!”.
Anh bừng tỉnh, bên tai vẫn vang lên lời hỏi ân cần: “Con ơi! Con có khỏe không?” Anh bật đèn, nhìn quanh, không nhìn thấy bóng người nào cả. Anh nghĩ, chắc trong lòng nhớ mẹ da diết quá, mà sinh ra ảo giác chăng. Anh đi nằm lại, và chìm trong giấc mộng.
Trong mơ, anh trông thấy mẹ cười, nhưng vừa chạy tới gần thì mẹ biến mất. Anh lại tỉnh giấc. Vẫn có tiếng vọng đến: “Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!” Anh ngồi dậy mặc áo, sang phòng khách, tiếng gọi bên tai anh càng rõ hơn, trong hơn.
“Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!”. Âm thanh đó phát ra từ phía ban công. Lòng anh bỗng bồn chồn, rón rén bước tới. Dưới ánh trăng tỏ, anh nhìn thấy một con chim – con vẹt xanh đang đậu trên ban công. Nó nói: “Con ơi! Mẹ rất nhớ con!”.
Quầng mắt thâm của Anh ướt đầm. Con vẹt này không sợ người. Rõ ràng nó gầy đi rất nhiều, lông cũng bù xù tơi tả. Nó lại kêu: “Con ơi! Con phải thường xuyên về thăm nhà, mẹ rất nhớ con!…”.
Anh gào lên, nước mắt tuôn trào như mưa.
Thì ra trước khi chết, mẹ anh đã thả con vẹt. Bà không ngờ được rằng, con vẹt xanh thông minh tình nghĩa ấy đêm đêm vẫn bay về nhà họ Lưu, truyền đạt nỗi nhớ niềm mong của người mẹ với con trai, khi bà còn sống.
Theo Guu
Chúng ta rồi sẽ ổn thôi
Cô đơn, đó là cảm giác ngay lúc này em cảm nhận được anh ạ. Em đã nghĩ rằng yêu xa có gì là ghê gớm, đơn giản chỉ là không được gặp nhau, không nhìn thấy nhau nhưng trái tim luôn hướng về nhau là ổn. Chúng ta đã bước trên con đường dài cùng nhau hơn ba năm nhưng chưa khi nào em mệt mỏi, buồn tủi như giây phút này. Mọi người tay trong tay trên đường, cười nói với nhau khiến em " thèm " những cái xiết tay của anh, " thèm " cái ôm từ phía sau thật chặt của anh.
Tuổi 20 em không có anh bên cạnh, yêu xa những khoảnh khắc này buồn da diết. Hôm nay, em nhận được biết bao tin nhắn chúc mừng sinh nhật, em nhận được biết bao lời mời ăn uống, tiệc tùng, em nhận được biết bao cái hẹn dạo quanh Hà Nội. Nhưng em đã từ chối. Vì em không có anh bên cạnh. Em muốn dành cho mình một khoảng lặng khi không có anh kề bên. 20 tuổi - dấu mốc quan trọng của cuộc đời một con người, em một mình đón nó, em một mình lê bước trên con đường dài tấp nập.
Em ghé vào quán cà phê trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, chọn cho mình chiếc bàn cạnh cửa sổ, chọn cho mình tách capuchino ấm nóng. Không biết ngẫu nhiên hay trùng hợp mà trời đổ mưa, cốc capuchino có trang trí hình trái tim anh ạ. Không biết ngẫu nhiên hay trùng hợp mà cả quán chỉ có mình em lẻ bóng. " Yêu xa " của Cát Tường nhẹ nhàng vang lên mà sao em thấy buồn ghê gớm
Anh nghĩ về
Từng đêm bình yên đôi ta có nhau
Bàn tay em khẽ đan lên mái tóc anh
Mắt ngời chất chứa, bao yêu thương
Cô đơn, đó là cảm giác ngay lúc này em cảm nhận được anh ạ. Em đã nghĩ rằng yêu xa có gì là ghê gớm, đơn giản chỉ là không được gặp nhau, không nhìn thấy nhau nhưng trái tim luôn hướng về nhau là ổn. Nhưng cái cảm giác cô đơn giữa trời thu Hà Nội thật đáng sợ khiến em chùn bước, chúng ta đã bước trên con đường dài cùng nhau hơn ba năm nhưng chưa khi nào em mệt mỏi, buồn tủi như giây phút này. Mọi người tay trong tay trên đường, cười nói với nhau khiến em " thèm " những cái xiết tay của anh, " thèm " cái ôm từ phía sau thật chặt của anh.
Tuổi 20 mở ra một con đường mới mà em phải cống hiến hết mình khiến em sợ khi phải một mình đương đầu với khó khăn và thử thách. Em ngồi đây, gặm nhấm nỗi cô đơn, buồn tủi một mình và nghĩ về anh. Em tự hỏi bên đó anh đang làm gì, đã ăn cơm chưa, tuyết có rơi nhiều không và có ngồi một mình như em không.
Sinh nhật thứ ba liên tiếp em không có anh bên cạnh, cảm giác lần thứ ba không khác là mấy so với lần đầu tiên anh ạ, em cứ ngỡ cảm xúc đã chai lì rồi chứ, nhưng sao những giọt nước mắt nóng hổi vẫn rơi. Chắc do bài hát hay nên em xúc động, không phải vì cô đơn và nhớ anh quá đâu. Mọi người nhìn em với ánh mắt kẻ thất tình, em cười nhạt rồi bước vội để thoát khỏi cảm giác ngột ngạt ấy, những ánh mắt thương hại hướng thẳng về em và em ước anh xuất hiện ngay lúc này, lau những giọt nước mắt cho em.
Hà Nội buồn quá hay tâm trạng em không vui, ừ cũng đúng "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ", em đến những con phố mình đã đi qua, ăn những món ăn mình cùng ăn, cô bán hàng hỏi sao em đi một mình, và nhắc đến anh nữa khiến em phát hờn. Mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió, em khẽ reo lên, cười rạng rỡ cứ ngỡ anh bên cạnh nhưng chỉ là khoảng không thôi. Em đang đi một mình anh ạ... Ngày không anh thật đáng sợ nhưng em tin chắc ai đó sẽ về, chúng ta rồi sẽ ổn thôi, phải không anh?
Theo Guu
Nhân tình của chồng ôm bụng bầu đến bắt đền Tôi chết lặng, chén nước trong tay đưa ra mời khách vỡ toang. Chồng tôi thấy vậy vội kéo cô ta ra khỏi nhà và đóng sầm cửa lại. Sáng chủ nhật bình yên của gia đình tôi bị đảo lộn cả lên vì sự ghé thăm bất ngờ của một người đàn bà lạ. Chồng tôi mặt cắt không còn giọt máu...