Con ước gì mẹ giống như mẹ của bạn con
Nhưng ngày hôm sau, cô giáo đã nói với mẹ quên không cộng cho con 3 điểm, thậm chí thành tích của con còn đứng số 1 toàn khối. Về đến nhà mẹ lại thơm vào má con, nhưng trái tim nhỏ bé của con giờ đã dần dần trở nên lạnh lẽo và băng giá…
ảnh minh họa
Bức thư gửi mẹ
Mẹ: Mẹ đưa con đến trước cổng trường, con đã đi theo dòng người bước vào trường thi mà không hề nhìn lại, con có thể tưởng tượng được ánh mắt ẩn chứa bao điều trong mắt mẹ… Con nghĩ rằng con sẽ vững vàng bước về phía trước.
Nhưng những bức tranh châm biếm trước mắt, đã khiến cho tâm trí con rối bời.
Đứa trẻ thứ nhất, lần đầu tiên thi được 10 điểm, trên mặt vẫn còn dấu vết của một nụ hôn. Lần thứ 2 thì được 8 điểm, trên má vẫn còn lằn lên vết của bàn tay. Đứa trẻ thứ 2, lần đầu tiên thi được 5 điểm, trên mặt để lại dấu vết của bàn tay, lần thứ 2 thi được 7 điểm, trên mặt vẫn để lại dấu vết của một nụ hôn. Vậy thì lần thứ 3 và thứ 4 thì sao? Con nghĩ rằng chỉ cần điểm số thay đổi, thì điều mà đứa trẻ nhận được cũng vì thế mà thay đổi.
Theo lẽ thường, thì đứa trẻ thứ nhất là một đứa trẻ ưu tú, đứa trẻ thứ 2 là một học sinh thông thường, nhưng cuộc sống của chúng đều bị khống chế trong thế giới của các con số, buồn vui lẫn lộn, không thể chạy thoát.
Con cảm thấy một chút bất an, mẹ ơi, người mà vừa đánh vừa hôn đứa trẻ đó là ai? Người đó có phải là mẹ không? Đó chính là mẹ có phải không? Học hành 12 năm, mẹ đã thơm con không ít, và cũng mắng con không ít, thậm chí còn lưu lại những vết hằn của bàn tay mẹ lên má con.
Mẹ đã trích dẫn lời của giáo viên để nói con, “phải trở thành một chiếc máy làm bài ưu tú”, nhưng giáo viên của con cũng nói rằng, “càng phải trở thành một con người ưu tú”. Nhưng mẹ dường như đã đơn giản hóa nó đi, cùng con bước về phía trước, trong con mắt của mẹ dường như chỉ là điểm số, dường như đó chính là sự đo lường giá trị của toàn bộ con người con. Đúng thế, từ nhỏ con đã biết đọc sách, đã biết thi cử, đó chính là “tài sản” để mẹ có thể ngẩng cao đầu với xã hội này.
Video đang HOT
Đúng thế, con biết ý nghĩa của những thành tích đó, nó sẽ khiến con càng được yêu thương và tán thưởng, nó sẽ khiến cho mẹ càng có nhiều thành tích và danh dự. Nó sẽ giúp viết lại vận mệnh và gia cảnh của gia đình chúng ta, nó sẽ giúp con dễ dàng để đạt được sự hưởng thụ về tinh thần và vật chất ở trong xã hội này… Đại khái là như vậy.
Nhưng sau khi trưởng thành, con nhìn thấy mẹ sống vì những thứ bi hài đó, còn lại càng thấy viễn cảnh đó thật quá xa vời. Còn mẹ thì sao? Mẹ có nhận thấy mắt con càng ngày càng sụp xuống, càng ngày càng thấy tủi thân? Mẹ có phát hiện ra bước chân của con càng ngày càng nhanh hơn, nhưng cũng xiêu vẹo hơn? Mẹ có biết nửa đêm con thường im lặng một mình trèo lên sân thượng nhìn ánh trăng và than trách…
Có những lúc con thấy vô cùng uất ức, chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà gào thét, than trách cuộc đời sao lại khó khăn đến thế? Mẹ thường nói với con rằng, mẹ yêu con hơn bất cứ thứ gì trên đời này, vì thế con nghe lời mẹ, nghe những gì mẹ nói, không quan tâm đến việc của người khác, không ham vui chơi, không chơi điện thoại, không chơi bóng chuyền, không chơi đàn ghi ta mà con thích… Con cố gắng thi được điểm cao hơn, rồi lại cao hơn nữa. Nhưng đề thi thì lúc dễ lúc khó, tinh thần có lúc phấn chấn có lúc suy sụp, cũng có lúc vì sai sót mà điểm thi kém hơn người khác, đôi khi cũng có lúc vì cuộc sống đùa giỡn với con người.
Còn nhớ vào kỳ thi toán năm lớp 11, con được 7 điểm, về nhà nói với mẹ, mặt mẹ liền biến sắc, không chỉ có mẹ, bố cũng bắt con quỳ xuống để tự suy nghĩ về những gì mình làm. Con không quỳ bố liền tát thẳng tay, đêm đó con đã phải quỳ 2 tiếng đồng hồ. Nhưng ngày hôm sau, cô giáo đã nói với mẹ quên không cộng cho con 3 điểm, thậm chí thành tích của con còn đứng số 1 toàn khối. Về đến nhà mẹ lại thơm vào má con, nhưng trái tim nhỏ bé của con giờ đã dần dần trở nên lạnh lẽo và băng giá.
Con đã từng thử nói chuyện với mẹ nhưng không có tác dụng, con rất ước ao được như bạn cùng bàn với con, thành tích của chúng rất bình thường nhưng mỗi khi nhắc đến bố mẹ là mặt nó hớn hở và tỏ vẻ rất thích thú. Bố mẹ chúng nói rằng, “Không vào được đại học đâu phải là chấm hết”, khi bạn con thi trượt, nó cầm tờ giấy thi lại đưa cho bố, bố nó chỉ nhìn qua rồi trả lại nó, điều đó có ý nghĩa là, “Việc của mình thì tự mình phải có trách nhiệm…”. Những đứa trẻ như thế, chúng nhận được sự tin tưởng và khích lệ, sau này chúng đều trở nên rất xuất sắc.
Có người nói rằng nền giáo dục của Trung Quốc là nền giáo dục đào tạo nhân tài, mà cái gọi là đào tạo nhân tài này, đa số không phải là đem một người bình thường mà dạy dỗ trở thành nhân tài. Mà là bóp méo chúng trở nên dị thường, con tự hỏi con có phải là dị thường hay không. Con lo lắng rằng, con bị lún vào trong cái nền giáo dục này, con không biết ngày mai của con nó có tốt đẹp hay không? Con vẫn hi vọng có thể thi được điểm cao hơn nữa để báo đáp công ơn của cha mẹ. Nhưng kể từ ngày mai, dù con thi được bao nhiêu điểm, thì bố mẹ vẫn sẽ vui vẻ chúc mừng kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng của con được không?
Theo daikynguyenvn.com
Đêm tân hôn tôi ước gì năm xưa mình đã trao trinh tiết cho anh lúc ở bụi chuối thay vì...
Em nghĩ bụng: "Chết cha, nhìn ổng thế này không biết có làm ăn được gì không". Lúc em vừa bước từ nhà tắm ra, anh hôn em nhẹ nhàng lắm. Em nín thở cười tủm tỉm: "Anh ấy vẫn không quên nhiệm vụ may quá" và rồi...
ảnh minh họa
Em là 1 đứa con gái cố chấp các bác ạ, có lẽ vì vậy mà em đã bị 3 anh người yêu đá trước khi đến với chồng mình bây giờ. Cố chấp không phải vì em khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình và không nghe góp ý của người khác, mà là do em cố chấp trong việc bảo vệ trinh tiết đến cùng.
Có những lần đang yêu nhau đắm đuối, em xem người yêu là cả 1 bầu trời, đầu óc mơ mộng đến 1 tương lại xán lạn có em và có hắn ta. Đùng 1 phát người yêu nhắn tin: "Mình chia tay em nhé, anh thấy chúng ta không hợp nhau". Ồ chuyện gì xảy ra thế này 1 anh còn nghe được nhưng đến 3 anh là có vấn đề rồi đây. Em thấy em xinh xắn, cao ráo trắng trẻo, tính tình vui vẻ hòa đồng có gì mà không hợp nhỉ. Em đưa chuyện đi tâm sự với thằng bạn thân nó hỏi em đúng 1 câu: "Thế mày cho chúng làm gì chưa?". Nghe xong em tát cho nó 1 phát trên đầu: "Thằng điên, tao đâu có ngu". Nó cười ngặt nghẽo vỗ đùi đen đét: "Thì nó bỏ mày là đúng rồi, yêu ngót nghét gần năm mà không cho sờ mó gì thì nó chả bỏ à, đến tao tao còn bỏ mày nữa là mấy đứa đó".
Nghe xong em há hốc mồm cảm thấy khinh đàn ông ghê gớm, đã vậy em cứ giữ đấy làm được gì nào. Bọn khốn nạn, em đã chửi như vậy trước mặt thằng bạn em đấy. Thế rồi nó dạy em tâm lý của đàn ông này nọ, em nghe xong gật đầu lia lịa.
Rồi nửa năm sau em quen 1 anh bạn làm cùng tòa nhà. Anh ấy cao ráo, điển trai và cũng rất vui tính. Ban đầu gặp nhau hai đứa cãi nhau suốt, sau này chẳng hiểu sao lại thành 1 đôi. Người yêu em cũng khá ngoan hiền bảo gì làm thế chẳng bao giờ cãi lời.
Yêu nhau được nửa năm, em quyết định rủ anh ấy về quê chơi ra mắt. Giờ em rút kinh nghiệm không yêu quá lâu, thấy hợp là cưới vì mình cũng sắp 28 tuổi rồi chứ có ít. Nếu để trai nó đá lần thứ 4 thì nhục mặt lắm, hơn nữa em không muốn bố mẹ em suốt ngày ca ngợi: "Mày là đứa ế bền vững" mãi nữa.
Hôm đó hai đứa về nhà chơi vui vẻ lắm, bố mẹ thấy con gái ế đưa bạn trai về thì mừng quýnh lên đi mổ gà mổ vịt. Ấy vậy mà mỗi lần em về có tiếp đón trịnh trọng như vậy đâu, tự dưng em thấy tự ái ghê gớm các bác ạ.
Chiều đó hai đứa ra vườn chuối chơi, nhà em nhiều chuối lắm, có những lúc chuối chín đến hỏng hết ngoài cây cũng không biết để mang vào vì có quá nhiều gốc. Tối đó em rủ người yêu qua nhà ngoại chơi, lúc về đi qua vườn chuối người yêu bỗng kéo em sát lại hôn rất ngọt ngào. Em cũng đáp trả nhiệt tình, thấy vậy lão người yêu tay chân bắt đầu động thủ.
Trong giây phút lâng lâng đầu em nghĩ đến lời thằng bạn nói, cũng định nhắm mắt làm liều 1 lần. Nhưng rồi chủ nghĩa "cố chấp" trỗi dậy, em đẩy người yêu ra rồi nói: "Thôi anh, để đến đêm tân hôn nhé". Nhưng gã người yêu cứ nũng nịu đòi hỏi, thấy vậy em trợn mắt lên: "Nếu muốn thì cưới tui về rồi hãy đòi nha". Lão nghe thế liền cười tít mắt: "Thế em làm vợ anh nhé".
Ôi có ai đã từng được cầu hôn trong vườn chuối như em chưa? Tim em khi ấy cứ đập liên hồi, ai đứng gần chắc cũng nghe thấy. Đêm trăng thanh gió mát, không gian lại lãng mạn đôi lần em định tặc lưỡi làm liều nhưng lại thôi. Thế là bọn em cưới nhau thật các bác ạ.
(Ảnh minh họa)
Hai tháng sau em theo chồng về dinh, bố mẹ em gỡ được &'quả bom' mừng quá hay sao mà thao thức không ngủ nổi. Đêm tân hôn vợ chồng em được ở trong 1 căn phòng xinh xắn màu hường, tim em cứ đập liên hồi, hồi hộp vô cùng. Nghĩ đến cảm giác mình sắp trở thành người đàn bà của anh là mặt em lại nóng ran.
Chồng em hôm đó uống khá nhiều, anh có vẻ say. Em nghĩ bụng: "Chết cha, nhìn ổng thế này không biết có làm ăn được gì không". Lúc em vừa bước từ nhà tắm ra, anh hôn em nhẹ nhàng lắm. Em nín thở cười tủm tỉm: "Anh ấy vẫn không quên nhiệm vụ may quá". Sau màn hôn nồng nhiệt, chồng em chủ động làm chuyện đó. Nhưng khi em nhắm mắt chưa cảm nhận được gì thì anh đã nằm đổ vật xuống lăn ra đi ngủ.
- Vợ yêu ngủ ngon nhé, anh mệt quá, hôm nay uống quá nhiều.
- Trời đất ơi, tân hôn của tôi không thể nào, thế là đã xong rồi ư?
- Anh ơi!
- Khò khò.
Em ôm lấy đầu nhìn giọt máu thiêng liêng trên ga giường mà tim em đau nhói. Em còn chưa cảm nhận được gì cơ mà hu hu. Cái cảm giác lần đầu làm chuyện ấy là đây ư? Sao nó lại có thể trôi qua chỉ trong vòng 1 nốt nhạc vậy. Em ấm ức ngồi nhìn ông chồng ngáy khò khò bên cạnh. Nghĩ lại ước gì đêm đó em đã trao trinh tiết cho anh chồng ở bụi chuối có phải tốt không? Mỗi lần nghĩ đến đêm tân hôn em lại ỉu xìu tiếc hùi hụi. Liệu có ai lần đầu dâng hiến mà lại đau đớn, lãng xẹt như em không?
Theo blogtamsu
Chao ôi, ước gì, tôi chưa lấy vợ... Quả thật tới giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi, nếu vợ tôi đánh ghen với bồ của chồng thì còn có lý do, đằng này cô ấy ghen với cả sở thích thể thao của tôi. ảnh minh họa Trước khi còn yêu nhau, thấy tôi ham chơi thể thao cô ấy lúc nào cũng khuyến khích, thậm chí còn theo chân tôi...