Con trai vừa được 4 tháng, mẹ chồng tôi đã bế đi khắp làng để hỏi xem ai là bố
Mọi người bảo bà đừng đa nghi thì bà nói: “Nó đi với trai về tận nhà hỏi sao tôi không nghi?”. Tôi nghe mà buồn hết sức.
Tôi và chồng đến với nhau đúng là do duyên trời định. Chúng tôi gặp nhau trong một lần anh say xỉn và đụng xe vào tôi. Vì bị gãy tay nên tôi phải nằm viện bó bột nửa tháng. Suốt thời gian đó anh luôn ở bên chăm sóc, lo thuốc men, viện phí cho tôi. Sau khi xuất viện, chúng tôi cũng bắt đầu hẹn hò.
Chồng tôi là người tốt, chỉ có điều anh quá nghe lời mẹ. Tôi cũng không trách anh điều đó. Bố anh mất sớm, một mình mẹ nuôi dạy anh nên người thì chuyện anh nghe lời mẹ cũng là hiển nhiên. Đám cưới tôi cũng không được quyền tự quyết định vì mẹ chồng đã quyết hết rồi. Kể cả váy cưới, áo dài cưới cũng do chính tay mẹ chồng chọn cho tôi.
Khi về làm dâu, biết mẹ chồng khó tính nên tôi cố hết sức làm vừa lòng bà. Dù cũng đi làm ngày 8 tiếng nhưng tôi vẫn nấu ăn đủ 4 món bữa trưa chiều. Sáng tôi phải dậy thật sớm quét dọn vườn, sân sạch sẽ, mua đồ ăn sáng cho mẹ chồng rồi mới đi làm. Thậm chí ngày chủ nhật tôi cũng chẳng có thời gian nghỉ vì phải dọn dẹp nhà cửa, giặt chăn mền.
Mẹ chồng tôi không những không tin còn mắng tôi đi với trai rồi bịa chuyện. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi chỉ có duy nhất chồng tôi nên cưng chiều anh lắm. Hồi mới cưới, thấy tôi rửa bát, anh cũng xuống phụ. Mẹ chồng tôi chẳng nói gì, đợi lúc dọn cơm bà mới nói. Bà chê trách tôi hà hiếp chồng, con trai bà nuôi suốt mấy chục năm chưa cho đụng tay vào thứ gì nay lại đi rửa bát cùng vợ. Chồng tôi biện minh nhưng anh càng nói mẹ chồng tôi càng giận. Bữa cơm hôm đó tôi cố nuốt cũng chẳng trôi được vì nghẹn ngào. Từ đó về sau tôi không cho chồng phụ giúp mình bất cứ việc gì nữa.
Mẹ chồng đối với tôi không quá gần gũi cũng chẳng quá xa lạ. Bà vẫn trả lời mỗi khi tôi hỏi chuyện, vẫn gật đầu khi tôi chào đi làm. Nhưng giữa tôi và bà cứ có một khoảng cách nào đó mà tôi cố lắm vẫn không vượt qua được. Nói cách khác, chỉ có mình tôi chủ động trong mối quan hệ.
Video đang HOT
Mối quan hệ giữa tôi với mẹ chồng càng khó chịu hơn sau lần bà thấy tôi đi cùng xe với một anh đồng nghiệp. Hôm ấy tôi dự liên hoan ở công ty, khi ra về thì xe đã thủng lốp khi nào rồi. Bất đắc dĩ tôi phải để xe lại công ty rồi đi nhờ bạn về.
Vậy mà mẹ chồng tôi không những không tin còn cho rằng tôi đi với trai rồi bịa chuyện. Vì chuyện này mà gia đình tôi căng thẳng một thời gian dài. Mãi đến khi tôi có bầu mọi chuyện mới nhẹ nhàng hơn.
Nhưng khi tôi sinh con, mẹ chồng vẫn chẳng xuống. Bà bảo đợi tôi xuất viện rồi về nhà luôn, bà xuống cũng chẳng để làm gì. Bố mẹ tôi đều bận nên tôi phải về nhà chồng ở cữ. Mỗi bữa, mẹ chồng chỉ đem cho tôi một bát cơm với ít rau, ít thịt như kiểu bố thí cho ăn mày. Suốt một tháng ròng tôi chẳng được ăn một miếng móng, miếng giò cho có sữa. Vì thế nên con trai tôi cứ èo uột khóc suốt.
Bà bế nó đi khắp làng rồi hỏi mọi người nó có giống chồng tôi không? (Ảnh minh họa)
Khi thằng bé được hơn 4 tháng, mẹ chồng tôi bắt đầu bế nó đi khắp làng. Tôi cản thì bà cho rằng tôi: “Sợ con thằng nào khác nên mới cản”. Càng cay đắng hơn khi tôi nghe mọi người kể lại, mẹ chồng tôi bế cháu đi tới nhà họ chơi. Ngồi một chốc bà lại hỏi: “Nhìn nó có giống thằng Kiên không?”, “Sao tôi nhìn mãi chẳng thấy nó giống thằng Kiên lúc nhỏ, cũng chẳng có nét nào giống mẹ nó hay dòng họ nhà này?”. Thậm chí có khi bà còn hỏi thẳng thừng: “Nhìn nó có giống thằng A, B hay C (những anh trong làng tôi, trong công ty tôi mà bà biết tên) không?”
Mọi người bảo bà đừng đa nghi thì bà nói: “Nó đi với trai về tận nhà hỏi sao tôi không nghi?”. Tôi nghe mà buồn hết sức. Chồng tôi cũng cau có trách bà chuyện đó, bà còn nói phải đi xét nghiệm cho nó yên tâm, biết đâu nuôi con tu hú thì sao?
Tôi buồn quá. Có nên đưa thằng bé đi xét nghiệm cho vừa lòng mẹ chồng không mọi người?
Hạnh Trà / Theo Thời đại
Phát điên vì mẹ chồng lúc nào cũng chỉ biết đến tiền
Khi tôi bảo mệt mỏi, không thể đi mua sắm cùng thì bà nói: "Con đi cùng, mẹ sẽ cho con 17 triệu".
Nhiều người nói tôi số sướng khi lấy chồng giàu có nhưng không hề biết rằng, cuộc sống giàu sang chẳng hề dễ chịu, thoải mái như người ta vẫn tưởng.
Gia đình chồng tôi vô cùng giàu có, bản thân chồng tôi cũng là người làm ra tiền, thế nhưng tôi đến với anh không phải vì vật chất, không phải vì ham giàu.
Anh họ tôi và chồng tôi học cùng cấp ba với nhau, quan hệ bạn bè của họ khá tốt, thông qua anh họ tôi giới thiệu, tôi và chồng quen nhau. Không phải tự cao nhưng do thừa hưởng hết nét đẹp từ cha mẹ, từ bé tôi đã có dung mạo hơn người, lại được ba mẹ chiều chuộng, lớn lên không ít người ghen tị về nhan sắc.
Tuy nhiên, tôi cũng chỉ học lực bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học làm một công chức nhàn nhã, lương ổn định.
Ngược lại, chồng tôi làm giám đốc điều hành ở công ty của cha anh. Lần đầu tiên gặp mặt, cả hai đều tương đối hài lòng về đối phương. Sau đó là hẹn hò, xác định quan hệ yêu đương nghiêm túc. Trong thời gian yêu, chồng tôi đối với tôi vô cùng tốt và tôn trọng bạn gái. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến tôi quyết định nhận lời cầu hôn của anh.
Ảnh minh họa.
Sau khi kết hôn, vợ chồng chúng tôi không ra ở riêng mà sống chung với gia đình anh ở căn biệt thự rộng rãi. Sở dĩ chúng tôi không đòi ở riêng ngay từ đầu là vì tôi vẫn nghĩ, mình chắc chắn sẽ xử lý tốt được quan hệ với cha mẹ chồng.
Giờ đây, tôi mới nhận ra đó là quyết định sai lầm lớn nhất của tôi. Mẹ chồng tôi cực kỳ "lộng quyền", trong bất cứ chuyện gì, bà đều dùng tiền để giải quyết khiến tôi cực kỳ khó chịu. Thế nhưng dù tôi có nói ngọt, nói nhạt, có tỏ ra phản đối đến đâu cũng đều vô dụng bởi mẹ chồng tôi cho rằng, tiền có thể giải quyết mọi vấn đề. Bà sống với quan điểm, tiền có thể không mua được tất cả nhưng rất nhiều tiền sẽ mua được.
Những hôm cuối tuần, tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi nhưng bà không chịu, bà muốn tôi hộ tống đi mua sắm khắp nơi. Khi tôi kêu mệt mỏi, bà sẽ nói: "Nếu con đi cùng, mẹ sẽ cho 5000 tệ (khoảng 17 triệu đồng)". Nhưng nếu tôi không đồng ý, bà sẽ làm mình làm mẩy, tỏ thái độ khó chịu, bảo tôi chê tiền ít, không hiếu thảo khiến tôi mệt mỏi vô cùng. Những lúc đó, tôi cảm giác như mình là kẻ hầu người hạ, chứ không phải dâu con trong gia đình.
Thỉnh thoảng, tôi có chuyện buồn, nói chuyện với chồng để giải tỏa. Mẹ chồng tôi nghe thấy liền bĩu môi bảo, đi làm công ăn lương như tôi chẳng đáng mấy đồng, không bằng ở nhà hưởng phúc, đỡ phải gánh thêm những chuyện đau đầu bởi, con trai bà thừa sức nuôi tôi. Ở với bà, tôi cảm thấy là mình là người vô dụng, nhu nhược, không thể tự quyết bất cứ chuyện gì.
Kỳ thực, mẹ chồng đối với tôi không xấu, đầu óc cũng chẳng mưu mô tính toán gì. Thế nhưng, bà có tính đem tiền treo ở cửa miệng, ở trong nhà không nói làm gì, ra ngoài đường chỉ cần gặp bất cứ chuyện gì từ nhỏ đến bé, bà đều đem tiền ra dọa người.
Đã rất nhiều lần tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu khi đi ra ngoài cùng mẹ chồng. Thậm chí, khi bị người khác mắng là có tiền làm phiền người khác, bà còn không lấy làm xấu hổ, ngượng ngùng, ngược lại mắng chửi người ta, nói rằng bà có tiền, bà có tư cách làm phiền người khác.
Tôi thực sự không phải là người coi trọng tiền bạc. Hàng ngày tôi vẫn lên mạng mua sắm những thứ bình thường, không đến cửa hàng chọn đồ hiệu này nọ. Ăn uống cũng không cần chọn nơi xa xỉ, khoa trương, chỉ cần ngon miệng, vệ sinh dù đó là quán ghế nhựa, vỉa hè. Tôi không muốn làm một phu nhân kênh kiệu, tôi chỉ muốn sinh hoạt bình thường như bao người khác.
Tôi chưa có con nhưng tôi rất sợ sau khi con tôi ra đời sẽ bị mẹ chồng chiều thành hư đốn, coi trọng tiền bạc. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Dân việt
Chồng đại gia hứa thưởng 3 tỷ nếu đẻ con trai Nhưng khoản tiền 3 tỷ... thật sự khiến cả gia đình cô không thể nào khước từ. Chẳng cần là bố mẹ, đến chính bản thân Thu cũng không tài nào bỏ qua nó được. 3 tỷ, chỉ cần có một đứa con... ảnh minh họa Nếu như câu nói "Ông trời sẽ trả lại cho bạn chính xác những thứ mà bạn...