Con trai viết thư cho bố kể ‘có chú đưa con đi công viên’
Thật may, đứa con đã mách cho bố nó biết chuyện xấu xa mà mẹ nó đang làm. Nếu không thì tôi còn &’nuôi ong tay áo’ đến bao giờ nữa.
ảnh minh họa
Thường thì tôi và con hay gọi điện cho nhau khi tôi đi làm xa. Ngày nào tôi cũng phải hỏi thăm con ăn cơm chưa, đang làm gì. Xa con, phải bươn chải công việc, tôi nhớ thương con quay quắt nên mỗi ngày tôi đều mong được về để gặp con.
Nhưng lại nghĩ tới tương lai của con cái, tôi lại cố gắng, phấn đấu, cố gắng một ngày có thể cho con được cuộc sống sung túc như bạn bè. Nói gì thì nói, tôi hoàn toàn yên tâm về vợ mình, vợ ở nhà có thể chăm sóc con chu đáo và lo lắng cho gia đình tôi. Nên hàng tháng, tôi gửi tiền về cho vợ với lời hứa, chúng ta sẽ sum họp sớm…
Con trai thích viết thư, có lẽ là như vậy nên mỗi lần tôi gọi điện về, con đều hỏi địa chỉ của tôi để viết. Trẻ nhỏ thường thích làm như thế và rất hào hứng khi nhận được thư cha. Bao nhiêu lần con viết đều là những tình cảm chân thành, nét chữ còn ngây ngô của đứa nhỏ, tôi càng thương và nhớ con.
Con cho tôi nhiều cảm xúc và động lực để cố gắng hoàn thành công việc sớm. Lần nào nhận được thư con tôi cũng rơi nước mắt vì xúc động. Lời trẻ nhỏ thật khiến người ta cảm thấy vui và hạnh phúc…
Nhưng lần này, khi nhận được thư con, tôi thực sự đã quá sửng sốt. Con không còn kể về bà, về ông ngoại ông nội, mà có sự xuất hiện của một người lạ trong bức thư. Con nói, gần đây con hay được đi công viên chơi, con hay được người ta dắt tay con đi khắp nơi, mua quà, mua kem cho con.
Con bảo, bây giờ không chỉ có hai mẹ con ở nhà nữa, nhà mình có thêm người rồi. Đó là một chú bạn của mẹ, thường xuyên tới nhà mình chơi, chú rất chiều con, quan tâm con và không bao giờ quát mắng con.
Con còn tả dáng người của chú, cao cao, to to và có nụ cười rất hiền. Mẹ bảo, chú ấy là người tốt, một người bạn của mẹ. Con kể về câu chuyện chú ấy kể cho con nghe hằng đêm. Có những ngày mưa bão chú cũng đến và giúp mẹ trông nhà, ở qua đêm ở nhà mình.
Bức thư ấy của con khiến tôi rơi lệ. Có thật là như vậy không? Lời con trẻ không thể nói là tin ngay được nhưng mà những gì con trẻ nói là có cơ sở, nếu không hiển hiện ra trước mắt thì làm sao con lại nói thế, con lại kể như thế? Không ai có thể xúi con làm chuyện tố cáo mẹ như vậy.
Video đang HOT
Tôi bình tĩnh viết lại bức thư cho con, nói chú là người tốt và con hãy cho bố biết, chú ấy tên là gì. Thật sửng sốt, chú ấy chính là người bạn của ba, cái người mà trước giờ ba coi là anh em, vẫn hay qua lại nhà mình chơi đó. Chú ấy thật sự là rất tốt vì chú ấy là bạn tốt của ba. Nghe con nói mà tôi rơi nước mắt…
Thật ra chuyện này là thế nào. Không mắt thấy tai nghe, không chứng kiến mọi chuyện, tôi thực sự không dám đổ tội cho vợ mình. Tôi muốn bắt tận tay nếu như những gì con tôi nói ra là sự thật. Tôi gọi cho con hỏi hôm nào chú lại tới chơi, và bảo con hẹn chú tới chơi vào đúng hôm đó.
… Rồi, tôi đã làm một phép thử, bất ngờ xin nghỉ phép về nhà trong đúng đêm tối. Và thật không thể tưởng tượng được, họ giống như một gia đình. Vợ tôi nấu cơm cho chú ấy ăn, và ngay cả khi tôi thử gọi điện, vợ cũng tắt máy đi không nghe. Họ đang rất vui vẻ, hạnh phúc bên nhau, nhìn thật đầm ấm. Giá như người đó là tôi.
Tôi hận vợ, hận người đàn ông kia, tôi ứa nước mắt khi đứng ngoài cửa nhìn cảnh tượng này. Đêm đó, tôi đợi tới tận 12 giờ, người ấy không ra. Tôi đã từ từ mở cửa đi vào, và thấy họ đang ôm nhau trên ghế sofa, con tôi ngủ trong nhà, họ cùng nhau xem phim, tình cảm như vợ chồng.
Tôi tiến lại gần, vứt đồ đạc xuống nhà, bật điện lên. Vợ tôi tái xanh mặt, sợ hãi, hoảng hồn và giật thót mình. Cô ấy ú a ú ớ, không nói được thành lời, cô ấy hỏi tôi sao lại về đột ngột như vậy mà không báo trước rồi ngượng cười. Cô còn cười được ư, một người đàn bà lăng loàn, nhận tiền của chồng nhưng lại đi ngủ với trai.
Còn gã đàn ông kia, anh ta nhìn luống cuống, gục mặt xuống, còn gì để nói nữa đâu. Tôi tiến lại tát cho người phụ nữ mà tôi yêu hai nhát, đó là bài học đầu tiên tôi dạy cho cô ta, để cô ta biết được, việc mà cô ta đang làm là vô liêm sỉ và bỉ ổi thế nào.
Đêm ấy, tôi tống cổ cô ta và gã đàn ông kia ra ngoài. Mặc cho họ làm gì bên ngoài thì làm nhưng nhà tôi, tôi cấm chỉ không cho họ lại gần. Sau hôm đó, tôi đưa con về nhà nội, nhờ ông bà chăm hộ.
Tôi cũng đã tính đến chuyện đưa con đi cùng hoặc là sẽ bố trí hoàn thành sớm công việc rồi về nhà cùng con. Còn người đàn bà kia, tôi đã chuẩn bị sẵn đơn li dị rồi, sẽ không có chuyện tha thứ hay bao dung gì ở đây cả, vì nếu có chấp nhận vì con thì cả đời này tôi cũng sống không yên vì bị ám ảnh chuyện cô ta đã làm.
Cái giá phải trả cho cô ta còn quá rẻ khi mà tôi chưa tung tin này cho cả họ ngoại, cả bạn bè của cô ta biết. Thật may, đứa con đã mách cho bố nó biết chuyện xấu xa mà mẹ nó đang làm. Nếu không thì tôi còn &’nuôi ong tay áo’ đến bao giờ nữa…
Theo PNT
Những anh chàng coi người yêu như cái ví tiền
Theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay, xin rồi.
Ngọc Lan (Quận 8, TP HCM) mới chia tay người yêu được 3 tuần. "Ban đầu mới quen nhau, nói thẳng ra là hồi anh đang tán mình, mình cũng biết anh là một người khá tiết kiệm và tính toán trong chi tiêu. Đi ăn gì hay đi chơi anh đều tính xem chi phí thế nào rẻ nhất và tiết kiệm nhất. Anh còn thường than vắn thở dài đắt rẻ, tốn kém mỗi khi rút ví thanh toán, thậm chí kêu ca ngay trước mặt mình. Đôi khi mình thấy không thoải mái nhưng mình lại nghĩ, một người đàn ông như thế sẽ giữ được tiền để lo được cho gia đình và không lăng nhăng. Sau đó, khi đã thân thiết hơn và yêu nhau thì mình chủ động chia sẻ các chi phí với anh vì anh cũng không giàu có gì cho cam" - cô gái trẻ mở đầu câu chuyện về lí do chia tay người yêu.
"Nhưng sau đó mình phát hiện ra một sự thật đau lòng là, trước mặt bạn bè anh luôn tỏ ra là người phóng khoáng và thoải mái. Anh chỉ tính toán chi li với mỗi mình. Mình có khéo hỏi anh thì anh biện bạch: Mình nghèo nhưng vẫn phải giữ cái sĩ diện chứ em! Anh với em là người trong nhà rồi, phải khác chứ!" - Ngọc Lan kể tiếp.
Nhưng theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay/ xin rồi.
"Từ khi yêu nhau, mỗi khi hẹn hò anh ấy nhường 100% chi phí cho mình chi trả, có khi còn cả tiền đổ xăng. Còn anh thì luôn có các lí do để trốn tránh: vừa có việc gấp nên hết tiền, vừa gửi về cho bố mẹ, cuối tháng hết lương, bạn vừa vay, có khi thì là quên mang ví, thôi thì đủ cả.
Rồi cứ dăm bữa nửa tháng anh lại hỏi vay tiền mình, cũng lại đủ thứ lí do đưa ra, nhưng rồi mất hút không có trả lại. Lúc thì vài chục, lúc thì vài trăm - số tiền không nhiều nhưng nhiều lần cộng lại thì cũng không ít, và mình cũng đâu giàu có gì cho cam. Lúc mình bí quá, muối mặt hỏi anh tiền thì anh có vẻ khó chịu, bảo mình sợ anh xù à mà phải đòi. Rồi sau đó là trình bày ra một đống các lí do để từ chối trả" - cô kể.
Một sự việc như giọt nước làm tràn ly là mới hôm rồi, công ty người yêu Ngọc Lan tổ chức đi du lịch. "Anh hớn hở rủ mình đi cùng khiến mình rất vui và cảm động bởi người đi cùng phải đóng toàn bộ chi phí mà. Nhưng mấy hôm sau anh lại thản nhiên bảo mình đưa tiền anh mang đi nộp. Mình ớ người ra thì anh đã chặn họng mình ngay: &'Anh có giầu đâu mà bao hết cho em được!'. Mặc dù rất buồn nhưng thôi mình lại tự an ủi rằng, phần mình thì mình nên đóng và vì đúng thật là anh cũng chẳng giàu có gì.
Nhưng sau đó, anh lại nói thêm: &'Em cho anh vay tiền đóng phần của anh nữa vì công ty chỉ đài thọ một nửa chi phí cho nhân viên thôi!'. Lúc ấy thì mình giận thật sự. Hình như anh không bao giờ lo là mình có tiền hay không nữa. Mình nói không có đủ tiền và bảo anh mình xin lỗi không đi nữa. Anh đùng đùng nổi giận bảo anh đã đăng ký với công ty rồi, giờ mà không đi thì ra thể thống gì.
Đến mức này thì mình thật không còn gì để nói. Anh ấy làm như mình là cái hầu bao để anh ấy muốn rút lúc nào cũng được hay sao ấy. Và khi không &'bao' được anh thì anh đổ mọi tội lỗi lên đầu mình!".
Ngọc Lan còn kể, khi cô thẳng thắn nói không có tiền thì người yêu cô còn cố nài nỉ bảo cô đi vay mượn ai đó. Cô bực quá, nhất quyết từ chối. Và cũng quyết định chia tay luôn, không lưu luyến gì con người ích kỉ và tính toán ấy nữa.
Trà My (Quận 7, TP HCM) cũng có hoàn cảnh tương tự như Ngọc Lan khi cũng không may yêu phải một anh chàng không bao giờ thích rút ví của mình mà chỉ chăm chăm rút ví của người yêu.
Cô kể: "Hồi đó, bọn mình cũng chỉ là mới quen thôi, còn chưa chính thức yêu cơ. Anh đổi xe máy mới, anh vui lắm. Mình cũng mừng cho anh vì đó là thành quả làm việc và tích lũy bao lâu. Anh tổ chức 1 bữa khao xe mới với bạn bè, rủ cả mình đi cùng. Nhưng khi trên đường đi thì anh nói nhỏ vào tai mình: &'Lát nữa cho anh vay tiền thanh toán nha, anh dồn tiền mua xe hết sạch không còn xu nào!'.
Mình hơi bất ngờ nhưng tính mình vô tư nên nghĩ đơn thuần anh em bạn bè lúc khó thì mới nhờ nhau giúp thôi. Và mình đã đưa tiền cho anh trước khi bạn anh đến để lúc thanh toán anh đỡ xấu hổ với bạn bè. Nhưng số tiền ấy sau đó anh cũng không một lần ỏ ê đến. Mình thì ngại nhắc nên kệ khi nào anh có anh sẽ tự trả. Và rồi sau đó anh cũng quên luôn".
Đến khi yêu nhau, Trà My cũng không ít lần phải lăn tăn và thấy không thoải mái với người yêu xoay quanh vấn đề tiền bạc.
"Ngày lễ ngày tết mình chẳng bao giờ nhận được quà hay hoa gì từ anh cả. Không những thế mình còn cảm giác anh toàn trốn mình vào những ngày đó. Thường cảnh tượng diễn ra vào mỗi dịp lễ tết là thế này: trước đó mấy ngày anh liên tục hỏi mình thích đi đâu chơi, thích quà gì rồi lên bao kế hoạch rất chi là công phu.
Nhưng cứ đúng đến ngày lễ đó là anh lại có lí do để vắng mặt: đi công tác hay việc đột xuất nào đó, và xin lỗi rối rít. Vài lần đầu thì mình thấy buồn nhưng nhiều lần quá khiến mình nghi ngờ liệu có lắm việc trùng hợp thế hay không. Và tất nhiên hôm sau thì sẽ không có quà rồi, vì anh bảo: &'Qua rồi tặng còn ý nghĩa gì nữa, đợi dịp sau anh bù!" - Trà My tâm sự
Trà My nói rằng, người yêu cô thường chia sẻ với cô khá nhiều về công việc làm ăn, có vẻ thuận lợi và kiếm được lắm, nhưng lại liên tục ôn nghèo kể khổ và than vãn hết tiền với cô. Kể cả khi đã chia đôi các chi phí hẹn hò, người yêu cô vẫn không ngừng ca những bài ca về tài chính eo hẹp.
"Đi chơi, đi ăn với nhau, anh bảo nên công bằng như phương Tây, tất cả đều share. Mình vui vẻ vì mình cũng làm ra tiền và cũng không muốn lệ thuộc vào đàn ông. Mình rủ anh đi đâu chơi, anh đều đồng ý nhưng luôn kèm theo một câu nói: &'Nhưng đi tốn tiền lắm, mà anh làm gì có tiền! Hay em bao anh lần này nha!'. Mình &'bao' thì anh đi, còn không thì cũng nghỉ luôn. Còn chuyện anh vay tiền mình rồi không bao giờ có trả thì thường xuyên xảy ra. Anh bảo mình cứ ghi sổ nợ đấy, khi nào lấy mình về anh trả mình cả cuộc đời! Câu nói ấy lãng mạn thật đấy nhưng mình không thể vui nổi!" - Trà My ấm ức nói.
Và cuối cùng, Trà My đã chia tay không thương tiếc anh chàng đó khi cô ốm nặng, gọi điện nhờ chàng mua thuốc với cháo sang mà anh ta còn than thở: "Anh hết tiền rồi em ơi!".
Theo VNE
Nếu không có anh Ban đầu, đó chỉ là một vết chàm nho nhỏ lâu lành. Rồi sau một cuộc tiểu phẫu để cắt bỏ, nó trở thành ác mộng của đời em, khi kết quả sinh thiết cho biết là ác tính. Khỏi phải nói, những ngày ấy em suy sụp và đau khổ biết chừng nào. Con của chúng mình mới lên mười, bé bỏng...