Con trai tôi sinh ra chỉ sau 1 ngày chồng mất
Bố mẹ chồng vì hận tôi nên ghét luôn cháu, bỏ rơi mẹ con tôi cô đơn trong 4 bức tường bệnh viện lạnh lẽo.
Năm 25 tuổi, tôi lên xe hoa với mối tình đầu của mình. Anh cả tôi học chung thời cấp 3, tuổi ngốc xít đâu biết yêu đương là gì, chỉ mới cái nắm tay thôi hai đứa còn ngại ngùng e thẹn.
Chúng tôi cứ âm thầm yêu nhau như vậy cho đến khi lên đại học. Đến một ngày anh dẫn tôi về thăm gia đình.
Nhà anh tín Phật, nhà tôi thì lại theo công giáo. Khi mẹ anh hỏi tuổi hai đứa, bà lập tức đổi sắc và dường như chỉ muốn đuổi tôi về cho khuất mắt.
Chỉ biết rằng, ngày hôm sau anh khóc khi nói mẹ anh cấm tôi được yêu anh vì khắc tuổi.
Bà còn bảo chúng tôi yêu nhau thì một trong trong sẽ phải chết. Tin nhắn năm xưa nay tôi vẫn giữ lại cho riêng mình và coi nó như một sự trừng phạt cho bản thân.
5 năm qua, tình yêu của chúng tôi vẫn gắn bó mặc kệ sự cấm cản của gia đình anh. Ảnh minh họa.
Tuy nhiên, 5 năm qua, tình yêu của chúng tôi vẫn gắn bó mặc kệ sự cấm cản của gia đình anh. Anh hứa với tôi, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh sẽ mãi là bờ vai bảo vệ đến cuối đời.
Khi gia đình anh biết chuyện chúng tôi vẫn thường xuyên lén lút yêu nhau, mẹ anh đến tận nhà chửi bới bố mẹ tôi bằng thứ ngôn từ rất nặng nề.
Mẹ anh nói tôi là đứa con gái hư hỏng, quyến rũ con trai bà, rồi lại nói bố mẹ tôi không biết dạy con để sinh ra cái thứ ‘tạp chủng’ như vậy,…
Bố mẹ tôi là công nhân viên chức được ăn học đàng hoàng cũng không thể chịu nổi cái tính chanh chua của người phụ nữ mà tôi sắp gọi là ‘mẹ chồng’.
Vì thế, bố mẹ tôi cũng ra sức cấm cản tình yêu của tôi và anh.
Song những lời nói, hành động hay những biện đưa ra của 2 gia đình nhằm chia rẽ hai chúng tôi gần như vô tác dụng.
Mẹ anh còn đến tận trường tát tôi một cái hằn cả 5 đầu ngón tay nhưng tình yêu quá lớn ở nơi anh đã níu giữ tôi vượt qua khoảng thời gian ấy.
Đến một ngày, tôi được bố mẹ ‘ép’ sang nước ngoài để quên anh nhưng tôi nào có quên được.
Ở nơi xứ lạ, tôi nhớ anh tới cồn cào ruột gan. Chỉ có tấm ảnh của anh, tôi lén mang theo để mỗi lần nhớ anh tôi lại lôi ra ngắm mà ngồi khóc một mình.
Video đang HOT
Bỗng dưng vào một buổi sáng sớm ở trời Tây, mẹ gọi điện hỏi tôi có còn yêu anh không?
Lúc đó, tôi khóc ngon lành như một đứa trẻ. Từng lời nói của mẹ như cứa vào trái tim tôi.
Ở quê nhà, anh căm hận gia đình khi chia cắt chúng tôi và anh chọn cách bi kịch nhất là tự tử.
Mẹ kể lại, đã ít nhất 2 lần anh tìm đến cái chết. Lần thứ nhất anh uống thuốc ngủ quá liều. Lần thứ 2 anh dùng dao lam cứa vào mạch máu.
Đến nỗi, một ngày vật đổi sao rời, mẹ anh đến nhà tôi xin lỗi. Thậm chí bà còn quỳ xuống năn nỉ bố mẹ tôi tha lỗi vì những chuyện trước kia.
Tôi biết rằng, lòng tự tôn của bà đã bị đánh gục bằng tính mạng của con trai mình.
Tôi trách anh, sao anh là đàn ông mà dại thế, đàn ông mà yếu đuối như thế thì làm sao cho tôi được một điểm tựa vững vàng.
Tuy nhiên, trên hết, tôi quyết định trở về Việt Nam để được gặp anh, người đàn ông đã đánh cắp lý trí của tôi, người đàn ông mà tôi đã từng nguyện cầu rằng sẽ đi hết đến cuối con đường.
Cứ thế tôi chỉ đợi ngày về nước, anh đón tôi trên chiếc xe lăn đằng sau là lằng nhằng dây truyền thuốc. Hai đứa cứ nhìn nhau mà khóc.
Lúc đó, tôi nhận ra vẻ mặt của mẹ anh thoáng một chút không hài lòng. Tuy nhiên, anh và tôi đều bất chấp để đến với nhau.
Đám cưới diễn ra cho dù không được vui vẻ là bao. Mẹ anh vẫn giữ thái độ khó chịu nhưng nhờ sự yêu thương, chiều chuộng của anh, tôi mới giữ vững được lập trường.
Rồi cuộc đời đâu biết được chữ ngờ, hạnh phúc chưa được một gang tay để rồi tôi nhận lại toàn đắng cay. Ngày tôi mang bầu tháng thứ 8, bỗng dưng tôi thèm ăn đồ chua.
Anh không ngần ngại phi ra đường giữa trời mưa rất to để chiều lòng. Có lẽ, đó là giây phút tôi ân hận nhất cuộc đời.
Một chiếc xe tải vô tình mang anh đi mãi mãi mà anh còn chưa kịp nói với tôi một câu từ biệt.
Khi được người nhà thông báo tin dữ, tôi còn chẳng là chính mình. Bản thân giống như một người mộng du đi tìm chồng cho tới khi tôi nhận ra mình chuyển dạ ngay ở tháng thứ 8.
Con trai tôi sinh ra chỉ sau 1 ngày chồng mất. Bố mẹ chồng vì hận tôi nên ghét luôn cháu, bỏ rơi mẹ con tôi cô đơn trong 4 bức tường bệnh viện lạnh lẽo.
Con trai tôi sinh ra chỉ sau 1 ngày chồng mất. Ảnh minh họa.
Tôi ôm con, bé có đôi mắt rất giống anh. Cứ nhìn thấy bé, tôi lại khóc. Khóc cho bản thân tôi, cho chồng và cho cả đứa con sinh ra không biết mặt cha.
Ngày tôi về nhà, bố mẹ chồng một mực đuổi tôi ra khỏi nhà vì ‘gián tiếp’ giết con trai họ.
Họ bảo tôi là đứa sát phu giết chồng. Họ nhẫn tâm luôn với cả đứa cháu chưa đầy 1 tháng tuổi.
Từ lúc anh mất, lúc nào tôi cũng nghĩ ‘ước gì’ tôi đã không lên cơn thèm của chua, ước gì anh không đi ra ngoài lúc đó thì biết đâu anh còn sống.
Vừa gõ những dòng chữ này, nước mắt tôi lăn dài trên bàn phím. Tôi muốn khóc thật lớn nhưng sợ con thức giấc quấy khóc.
Tôi chỉ đám bậm môi tới bật máu, tự dặn lòng mình không được khóc. Nỗi đau hiện tại nó cứ giống như một mảnh dao lam cứa vào mạch máu, đau đớn lắm trong tôi.
Theo Người Đưa Tin
Con trai tôi sinh ra chỉ sau một ngày chồng mất
Bố mẹ chồng vì hận tôi nên ghét luôn cháu, bỏ rơi mẹ con tôi cô đơn trong 4 bức tường bệnh viện lạnh lẽo.
5 năm qua, tình yêu của chúng tôi vẫn gắn bó mặc kệ sự cấm cản của gia đình anh. Ảnh minh họa.
Năm 25 tuổi, tôi lên xe hoa với mối tình đầu của mình. Anh cả tôi học chung thời cấp 3, tuổi ngốc xít đâu biết yêu đương là gì, chỉ mới cái nắm tay thôi hai đứa còn ngại ngùng e thẹn.
Chúng tôi cứ âm thầm yêu nhau như vậy cho đến khi lên Đại học. Đến một ngày anh dẫn tôi về thăm gia đình. Nhà anh tín Phật, nhà tôi thì lại theo công giáo. Khi mẹ anh hỏi tuổi hai đứa, bà lập tức đổi sắc và dường như chỉ muốn đuổi tôi về cho khuất mắt.
Chỉ biết rằng, ngày hôm sau anh khóc khi nói mẹ anh cấm tôi được yêu anh vì khắc tuổi. Bà còn bảo chúng tôi yêu nhau thì 1 trong 2 sẽ phải chết. Tin nhắn năm xưa nay tôi vẫn giữ lại cho riêng mình và coi nó như một sự trừng phạt cho bản thân.
Nhưng 5 năm qua, tình yêu của chúng tôi vẫn gắn bó mặc kệ sự cấm cản của gia đình anh. Anh hứa với tôi, dù trong bất kì hoàn cảnh nào, anh sẽ mãi là bờ vai bảo vệ đến cuối đời.
Khi gia đình anh biết chuyện chúng tôi vẫn thường xuyên lén lút yêu nhau, mẹ anh đến tận nhà chửi bới bố mẹ tôi bằng thứ ngôn từ rất nặng nề. Mẹ anh nói tôi là đứa con gái hư hỏng, quyến rũ con trai bà, rồi lại nói bố mẹ tôi không biết dạy con để sinh ra cái thứ "tạp chủng" như vậy,...
Bố mẹ tôi là công nhân viên chức được ăn học đàng hoàng cũng không thể chịu nổi cái tính chanh chua của người phụ nữ mà tôi sắp gọi là "mẹ chồng". Vì thế, bố mẹ tôi cũng ra sức cấm cản tình yêu của tôi và anh.
Song những lời nói, hành động hay những biện đưa ra của 2 gia đình nhằm chia rẽ hai chúng tôi gần như vô tác dụng. Mẹ anh còn đến tận trường tát tôi một cái hằn cả 5 đầu ngón tay nhưng tình yêu quá lớn ở nơi anh đã níu giữ tôi vượt qua khoảng thời gian ấy.
Đến một ngày, tôi được bố mẹ "ép" sang nước ngoài để quên anh nhưng tôi nào có quên được. Ở nơi xứ lạ, tôi nhớ anh tới cồn cào ruột gan. Chỉ có tấm ảnh của anh, tôi lén mang theo để mỗi lần nhớ anh tôi lại lôi ra ngắm mà ngồi khóc một mình.
Bỗng dưng vào một buổi sáng sớm ở trời Tây, mẹ gọi điện hỏi tôi có còn yêu anh không? Lúc đó, tôi khóc ngon lành như một đứa trẻ. Từng lời nói của mẹ như cứa vào trái tim tôi. Ở quê nhà, anh căm hận gia đình khi chia cắt chúng tôi và anh chọn cách bi kịch nhất là tự tử.
Mẹ kể lại, đã ít nhất 2 lần anh tìm đến cái chết. Lần thứ nhất anh uống thuốc ngủ quá liều. Lần thứ 2 anh dùng dao lam cứa vào mạch máu.
Đến nỗi, một ngày vật đổi sao rời, mẹ anh đến nhà tôi xin lỗi. Thậm chí bà còn quỳ xuống năn nỉ bố mẹ tôi tha lỗi vì những chuyện trước kia. Tôi biết rằng, lòng tự tôn của bà đã bị đánh gục bằng tính mạng của con trai mình. Tôi trách anh, sao anh là đàn ông mà dại thế, đàn ông mà yếu đuối như thế thì làm sao cho tôi được một điểm tựa vững vàng.
Nhưng trên hết, tôi quyết định trở về Việt Nam để được gặp anh, người đàn ông đã đánh cắp lý trí của tôi, người đàn ông mà tôi đã từng nguyện cầu rằng sẽ đi hết đến cuối con đường.
Cứ thế tôi chỉ đợi ngày về nước, anh đón tôi trên chiếc xe lăn đằng sau là lằng nhằng dây truyền thuốc. Hai đứa cứ nhìn nhau mà khóc. Lúc đó, tôi nhận ra vẻ mặt của mẹ anh thoáng một chút không hài lòng. Tuy nhiên, anh và tôi đều bất chấp để đến với nhau.
Đám cưới diễn ra cho dù không được vui vẻ là bao. Mẹ anh vẫn giữ thái độ khó chịu nhưng nhờ sự yêu thương, chiều chuộng của anh, tôi mới giữ vững được lập trường.
Nhưng rồi cuộc đời đâu biết được chữ ngờ, hạnh phúc chưa được một gang tay để rồi tôi nhận lại toàn đắng cay. Ngày tôi mang bầu tháng thứ 8, bỗng dưng tôi thèm ăn đồ chua. Anh không ngần ngại phi ra đường giữa trời mưa rất to để chiều lòng. Có lẽ, đó là giây phút tôi ân hận nhất cuộc đời. Một chiếc xe tải vô tình mang anh đi mãi mãi mà anh còn chưa kịp nói với tôi một câu từ biệt.
Khi được người nhà thông báo tin dữ, tôi còn chẳng là chính mình. Bản thân giống như một người mộng du đi tìm chồng cho tới khi tôi nhận ra mình chuyển dạ ngay ở tháng thứ 8.
Con trai tôi sinh ra chỉ sau một ngày chồng mất. Bố mẹ chồng vì hận tôi nên ghét luôn cháu, bỏ rơi mẹ con tôi cô đơn trong 4 bức tường bệnh viện lạnh lẽo.
Con trai tôi sinh ra chỉ sau một ngày chồng mất. Bố mẹ chồng vì hận tôi nên ghét luôn cháu, bỏ rơi mẹ con tôi cô đơn trong 4 bức tường bệnh viện lạnh lẽo. Ảnh minh họa.
Tôi ôm con, bé có đôi mắt rất giống anh. Cứ nhìn thấy bé, tôi lại khóc. Khóc cho bản thân tôi, cho chồng và cho cả đứa con sinh ra không biết mặt cha.
Ngay tôi về nhà, bố mẹ chồng một mực đuổi tôi ra khỏi nhà vì "gián tiếp" giết con trai họ. Họ bảo tôi là đứa sát phu giết chồng. Họ nhẫn tâm luôn cả đứa cháu chưa đầy một tháng tuổi.
Từ lúc anh mất, lúc nào tôi cũng nghĩ "ước gì" tôi đã không lên cơn thèm của chua, ước gì anh không đi ra ngoài lúc đó thì biết đâu anh còn sống.
Vừa gõ những dòng chữ này, nước mắt tôi lăn dài trên bàn phím. Tôi muốn khóc thật lớn nhưng sợ con thức giấc quấy khóc. Tôi chỉ đám bậm môi tới bật máu, tự dặn lòng mình không được khóc. Nỗi đau hiện tại nó cứ giống như một mảnh dao lam cứa vào mạch máu, đau đớn lắm trong tôi.
Theo blogtamsu
Sợ không đòi được 400 triệu vay bố mẹ cho chồng làm ăn, tôi không dám ly hôn Em vay bố mẹ 400 triệu cho chồng kinh doanh mà giờ bỏ chồng thì chắc mất trắng... ảnh minh họa Các chị ơi! Giờ em đang rất bế tắc, không biết làm thế nào. Bỏ chồng không xong mà ở lại thì mình cũng chết. Biết thế này trước đây em nghe lời bố mẹ khuyên, ráng học hành thì giờ đã...