Con trai hốt hoảng tiễn mẹ về quê ngay khi biết bà làm điều này với nàng dâu trong ngày ở cữ
Nhìn mẹ rời đi mà anh đau thắt lòng nhưng Minh không thể trơ mắt nhìn mẹ đối xử với vợ như vậy.
Nguyệt vốn là nhân viên mới vào làm tại công ty, cô nhiệt tình và không nề hà bất cứ nhiệm vụ nào được giao. Khi thấy đồng nghiệp liên tiếp đùn đẩy mọi việc cho Nguyệt, Minh cảm thấy bất bình liền đứng ra hỗ trợ tối đa, kể từ đó hai người trở nên thân thiết với nhau.
Minh cảm mến tính cách ấm áp và dịu dàng của Nguyệt, anh kiên trì theo đuổi Nguyệt và sau nửa năm, cô chính thức trở thành bạn gái của anh. Trong khoảng thời gian hẹn hò, Minh được biết gia cảnh của Nguyệt rất nghèo, bố mẹ đi làm ăn xa, một mình bà ngoại nuôi cô khôn lớn, anh thương cảm và càng đối xử tốt với bạn gái.
Cả hai quyết sống thử trong vòng 2 năm. Minh càng tin tưởng Nguyệt là đối tượng kết hôn lý tưởng bởi cô đảm đang, nấu ăn ngon, biết chăm sóc người bên cạnh. Khi Minh ngỏ lời cầu hôn, Nguyệt hạnh phúc đồng ý, ngày anh dẫn Nguyệt về ra mắt, bố mẹ Minh đều thương xót Nguyệt và không hề phản đối hôn sự của hai người.
Sau khi Minh và Nguyệt kết hôn, hai người dọn ra ở riêng, bố mẹ Minh thích cuộc sống nơi thôn quê nên khăn gói về quê. Sau 1 năm kết hôn, Nguyệt có thai khiến Minh vừa mừng vừa lo, anh muốn đón mẹ lên chăm sóc vợ một thời gian. Nhưng Nguyệt liền từ chối, cô bảo không muốn làm phiền mẹ chồng, sợ mẹ chồng vất vả vì mình, Minh càng yêu thương vợ vì cô biết nghĩ cho mẹ của anh.
Ảnh minh họa
Ngày Nguyệt sinh con, bố mẹ chồng bắt xe lên thăm, mẹ chồng vui thích ẵm bồng không rời tay, bà chủ động ở lại chăm sóc con dâu và cháu nội cho cứng cáp một thời gian rồi mới về quê. Trong thời gian Nguyệt ở cữ, mẹ chồng làm nhiều món ngon cho Nguyệt tẩm bổ. Nhìn mẹ thương yêu nàng dâu khiến Minh cũng cảm động và vui lây.
Có hôm Minh về sớm, anh đói bụng nên xuống bếp múc một chén canh gà hầm. Khi Minh mới nhấp một ngụm, anh liền bụm miệng và muốn nôn ra ngay. Chén canh gà hầm có mùi vị ôi thiu và chua loét chứ không thơm ngon như anh nghĩ. Minh nghĩ canh gà hầm cho phụ nữ mang thai chắc hẳn cho thêm vị thuốc nên có mùi vị kinh dị đến thế, vừa lúc thấy mẹ xuống bếp, Minh liền thắc mắc hỏi mẹ.
Video đang HOT
Bà thản nhiên đáp: “Canh gà hầm này là mẹ hâm đi hâm lại mấy ngày nay, vợ con chỉ ăn một chút, đổ đi thì phí nên mẹ cho vào nồi hâm tiếp!”. Mà có đâu chỉ riêng món này, nấu cho bà đẻ mà mẹ Minh toàn tận dụng những thứ hết hạn với đồ hạ giá ở siêu thị. Món nào cũng toàn mùi lạ hoắc.
Vậy mà Nguyệt chẳng bao giờ than phiền. Khi Minh hỏi, cô buồn bã đáp: “Em không muốn làm mẹ phật lòng, dù sao mẹ cũng ở lại chăm sóc em mấy ngày nay. Nếu anh biết chuyện, nhất định anh và mẹ sẽ cãi vã. Chuyện cũng chẳng có gì to tát, mẹ có lòng là quý rồi”.
Ảnh minh họa
Sau một đêm suy nghĩ, Minh quyết định thuê người về chăm sóc vợ. Đối với mẹ, anh sẽ thuyết phục và đưa bà về quê. Tuy nhiên, mọi chuyện không đơn giản như Minh nghĩ, bà đã trách móc con trai và đay nghiến: “Mẹ tiết kiệm thì có gì sai? Không phải nó từng chịu khổ à? Uống chút canh thừa thì có làm sao?”.
Minh khổ sở giãi bày: “Cô ấy sinh khó, vừa phải mổ vừa mất máu nhiều, cơ thể suy nhược cần phải tẩm bổ. Con là đàn ông khỏe mạnh ăn mấy cái đồ ôi thiu còn không nuốt nổi. Mẹ đối xử với cô ấy thật là quá đáng, con không muốn vợ con chịu khổ vì tính tiết kiệm của mẹ!”.
Bà tỏ ra sốc nặng khi con trai bênh vợ, bà hét lớn: “Mẹ khổ cực nuôi con nên người để bây giờ con bảo vệ người ngoài đấy à? Thời của mẹ, canh ôi thiu cũng không có mà uống đâu. Đàn bà ai chẳng biết đẻ, mỗi mình nó chắc”.
Bà lập tức khăn gói về quê mà chẳng cần con trai chở ra bến xe. Nhìn mẹ rời đi mà anh đau thắt lòng nhưng Minh không thể trơ mắt nhìn mẹ đối xử với vợ như vậy. Anh không muốn làm một người chồng nhu nhược và càng buồn vì mẹ xem Nguyệt như người ngoài. Chẳng biết đến bao giờ mẹ Minh mới thay đổi cách nhìn nhận về cô con dâu ngoan hiền này đây?
Theo Afamily
Nàng dâu nằm viện cả tháng trời, mẹ chồng đã không được một câu động viên lại còn buông lời cay đắng
Từng câu nói của mẹ chồng đều như từng nhát dao cứa vào tim tôi, hóa ra đây là lý do khiến bà lạnh nhạt với tôi như vậy suốt thời gian vừa qua.
Vợ chồng tôi yêu nhau từ khi còn là sinh viên. Chúng tôi không cùng quê nhưng học cùng lớp đại học nên quen rồi dần cảm mến nhau lúc nào không hay. Hai năm sau khi tốt nghiệp, cả 2 đều có công việc ổn định nên quyết định xin phép hai gia đình cho làm đám cưới.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, vợ chồng tôi cũng đã lấy nhau được 10 năm. Trải qua bao nhiêu gian khổ, cơ cực, tài sản lớn nhất mà chúng tôi có với nhau là 3 đứa con gái xinh xắn ngoan ngoãn. Dù sinh con liền tay nhưng cả hai đều chắt bóp tiết kiệm và lo lắng cho gia đình nên cũng mua được một căn hộ nhỏ.
Từ khi lấy chồng đến bây giờ, tôi gần như không có thời gian cho bản thân mình nữa. Chuyện con mọn, chuyện nhà chồng rồi công việc... tất cả khiến số lần tôi thăm nhà trong 10 năm đó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng đã chấp nhận lấy chồng xa nên tôi chấp nhận tất cả những điều đó, chỉ mong có được sức khỏe để lo lắng cho con cái và báo hiếu với bố mẹ.
(Ảnh minh họa)
Tuy nhiên con người không phải ai cũng khỏe mạnh mãi mãi. Thời gian vừa rồi, giao mùa nên tôi ho nhiều và sốt cao. Chủ quan nghĩ do thay đổi thời tiết và công việc bận rộn, tôi chỉ ra hiệu thuốc gần nhà mua thuốc như thường lệ. Nhưng cả tuần rồi mà bệnh vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, chồng tôi nóng ruột nên bắt tôi vào viện kiểm tra.
Nghe xong thông báo của bác sỹ, tôi chết điếng khi biết mình phải nhập viện gấp vì viêm phổi. Trong suốt tuần đầu nằm viện, nhìn chồng vừa đi làm vừa lo cho các con lại vừa chạy vào bệnh viện chăm vợ, tôi không khỏi xót xa. Vốn ban đầu vợ chồng đã thống nhất không thông báo với hai bên ông bà ở quê vì sợ mọi người lo lắng. Nhưng khi nhìn chồng gầy rộc đi, tôi thì bệnh mãi chẳng đỡ nên đã gọi điện cho mẹ chồng nhờ bà lên chăm sóc các cháu giúp chúng tôi.
Tôi cảm thấy giọng bà hơi khó chịu nhưng rồi bà cũng đồng ý. Tuy nhiên, từ ngày lên chăm cháu, bà chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại chứ đừng nói chuyện vào viện thăm con dâu. Mẹ đẻ thì ở xa, thương con đến mấy cũng chẳng làm sao được. Nhìn người ta hết bố mẹ rồi gia đình 2 bên chăm sóc, tôi cũng không khỏi chạnh lòng.
Nằm một chỗ lại sinh hay nghĩ, điểm lại quãng thời gian 10 năm làm dâu của mình, tôi thấy mình chưa làm gì sai trái hay quá quắt với nhà chồng. Không được xinh đẹp hay giàu có nhưng tôi thấy mình khá cẩn thận, chịu khó và chẳng nề hà việc gì. Vì vậy mà thời gian đầu, nhà chồng tôi nói chung và mẹ chồng nói riêng đều khá ưng ý.
Tuy nhiên, có vẻ như bà rất không hài lòng khi tôi sinh 3 đứa con gái chứ không phải là một thằng cháu trai cho bà. Vì chồng tôi chẳng phải là trai trưởng trong gia đình và bà cũng đã có cháu đích tôn rồi nên vợ chồng đều không để tâm những lời bóng gió của bà.
(Ảnh minh họa)
Nằm viện cả tháng trời, cuối cùng tôi cũng được bác sỹ cho xuất viện. Vì thấy bệnh tình đã đỡ nhiều và không muốn phiền chồng thêm nữa nên tôi tự đi taxi về mà không báo với ai. Vừa xách túi đồ vào, đang định tra chìa khóa vào ổ thì tôi nghe tiếng mẹ chồng đang to tiếng với chồng sau cánh cửa:
- Ôi giời ơi, làng nước ơi. Bây giờ con trai tôi còn trách tôi không vào viện chăm vợ nó đây này. Tại sao tao phải vào chăm nó? Tao mà vào viện thì ai lo cho 3 con vịt giời nhà mày đây? Con trai thì mãi không đẻ được lại dính nguyên 1 chùm vịt. Ngày xưa mày mà nghe tao lấy con bé làng bên thì có phải là đã có 2 thằng con trai ngon ơ rồi không? Bây giờ vợ mày còn ốm đau như thế, tống bao nhiêu thuốc vào người rồi không biết có sinh đẻ gì được hay không kìa.
- Mẹ! Mẹ nói gì kỳ lạ thế. Không có con trai thì thôi, bọn con cũng không có ý định đẻ thêm nữa nên mẹ đừng có mà áp đặt.
Nghe đến đây, tôi không còn đứng vững nữa mà phải bám vào cửa để ngồi xuống. Hóa ra đây là lý do khiến bà lạnh nhạt với tôi như vậy. Tôi chẳng đủ can đảm đẩy cửa bước vào cũng không biết phải đi đâu, tôi phải làm gì bây giờ?
Theo Afamily
Hãi hùng mẹ chồng, chị chồng tọc mạch, hết đêm tân hôn đã "tra tấn" loạt câu hỏi tế nhị Nhà chồng vẫn nghĩ rằng tôi giữ gìn đến tận đêm tân hôn nên sau đêm đó, họ ra sức hỏi thăm và cả khen ngợi tôi "khéo giữ gìn". Tôi tên là Ngân, năm nay tôi 26 tuổi, chồng tôi, anh Hào là đồng nghiệp của tôi. Anh Hào không phải là mối tình đầu của tôi. Tình đầu của tôi là...