Con trai dậy thì đêm nào cũng thức rất khuya, mẹ lén nhìn qua khe cửa thì rụng rời tay chân
Đêm qua, tôi đã nhìn thấy con trai tôi tan vỡ, nhưng cũng chính đêm qua, tôi biết mình phải làm gì để chữa lành cho con, và cho cả chính mình.
Gửi những người làm cha làm mẹ,
Tôi viết những dòng này khi trời đã về khuya, cũng vào cái giờ mà cu Minh nhà tôi vẫn sáng đèn học. Có lẽ ở nhiều gia đình , hình ảnh một cậu con trai tuổi dậy thì chăm chỉ là một niềm tự hào. Nhưng với tôi, ánh đèn hắt ra từ phòng con mỗi đêm lại là một nỗi lo không tên, một sự bất an cứ lớn dần, để rồi vỡ òa trong một đêm mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Minh năm nay 16 tuổi, cái tuổi “dở dở ương ương” mà người ta hay nói. Thằng bé không còn là cậu nhóc líu lo chạy theo chân mẹ ngày nào. Nó cao lớn, trầm tính, và cánh cửa phòng nó lúc nào cũng khép chặt. Tôi biết, đó là quy luật tự nhiên, là khi con cần không gian riêng. Nhưng cái không gian riêng ấy thăm thẳm quá, nó tạo ra một bức tường vô hình giữa hai mẹ con . Tôi nhớ những bữa cơm chỉ có tiếng bát đũa, những câu hỏi của tôi chỉ nhận lại cái gật đầu, lắc đầu hoặc những câu trả lời ngắn ngủn.
Và rồi, con bắt đầu thức khuya. Ban đầu là 12 giờ, rồi 1 giờ, có hôm tôi giật mình tỉnh giấc lúc 2 giờ sáng vẫn thấy phòng con sáng đèn. Lòng người làm mẹ như lửa đốt. Những suy nghĩ tồi tệ nhất cứ bủa vây lấy tôi. Con chơi game ? Con xem những thứ không lành mạnh? Hay con giao du với bạn bè xấu trên mạng? Tôi đã gặng hỏi, nhưng Minh chỉ đáp gọn lỏn: “Con học bài”. Câu trả lời đó không làm tôi yên lòng, trái lại, nó càng khiến tôi nghi ngờ.
Ảnh minh họa: AI
Đỉnh điểm là đêm qua. Gần 1 giờ sáng, tôi không tài nào ngủ được. Nỗi lo lắng thôi thúc tôi phải làm một việc mà tôi biết là sai: rình xem con đang làm gì. Tôi nín thở, đi chân trần trên sàn gỗ lạnh, nhẹ nhàng đến mức không gây ra một tiếng động. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi ghé mắt vào khe cửa hẹp, chuẩn bị tinh thần để đối mặt với bất cứ điều gì.
Nhưng những gì tôi thấy bên trong đã khiến tôi sững sờ, khiến chân tay tôi rụng rời, phải vịn vào tường mới đứng vững được.
Video đang HOT
Không có game, không có những trang web đen tối. Trên màn hình máy tính của con là một bài giảng online về Hóa học phức tạp. Bàn học của con chất chồng sách vở, đề cương, những tập đề thi thử dày cộp. Con trai tôi, thằng bé gầy rộc đi, hai quầng thâm hiện rõ dưới mắt, đang mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Nó ngồi đó, lặng lẽ, cô độc dưới ánh đèn học vàng vọt.
Và rồi, điều khiến trái tim tôi tan nát diễn ra. Minh vươn vai, mệt mỏi dụi mắt, rồi nó mở ngăn kéo bàn. Nó không lấy ra đồ ăn vặt hay một thứ gì giải trí. Nó lấy ra một tấm ảnh cũ, tấm ảnh chụp cả gia đình trong chuyến đi biển 5 năm trước. Trong ảnh, nó là một cậu bé lớp 6, gầy nhẳng, đen nhẻm, đang cười toe toét khoác vai bố. Con tôi cứ nhìn chằm chằm vào nụ cười của chính mình trong quá khứ, rồi khẽ thở dài một tiếng não nề.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra tất cả. Con không hư hỏng. Con chỉ đang quá sức. Áp lực từ trường lớp, từ kỳ vọng của gia đình, từ cuộc đua thành tích ngoài xã hội đã đè nặng lên đôi vai gầy của con. Con thức khuya không phải để chơi, mà là để gồng mình chiến đấu với núi kiến thức khổng lồ. Con đóng cửa phòng không phải vì ghét bỏ mẹ, mà vì con không muốn ai thấy dáng vẻ mệt mỏi, áp lực và có lẽ là cả sự cô đơn của mình. Tiếng thở dài kia không chỉ là mệt mỏi, đó là sự tiếc nuối những ngày tháng vô tư đã qua, là sự hoang mang trước tương lai mờ mịt.
Tôi lảo đảo quay về phòng, nước mắt cứ thế tuôn ra. Tôi đã sai rồi. Tôi đã lo lắng cho tương lai của con, ép con phải vào trường chuyên lớp chọn, mà quên mất rằng con cũng cần được nghỉ ngơi, cần được là một đứa trẻ. Tôi đã thấy con lớn lên về thể xác, mà quên mất tâm hồn con cũng cần được vỗ về. Bức tường giữa chúng tôi không phải do một mình con xây nên, mà chính tôi cũng đã góp một phần.
Sáng nay, tôi không còn giục giã con như mọi khi. Tôi chỉ lặng lẽ nấu một bữa sáng mà con thích nhất. Khi Minh bước ra, ngạc nhiên nhìn tôi, tôi chỉ mỉm cười và nói: “Ăn đi con, tối qua con vất vả rồi. Hôm nay mình không cần phải vội”. Con tôi đã khựng lại một giây, rồi nó khẽ “dạ” một tiếng. Chỉ một tiếng thôi, nhưng tôi biết, bức tường giữa chúng tôi đã bắt đầu có một vết nứt.
* Tâm sự của độc giả
Nuôi con đồng đội suốt 14 năm: Cựu chiến binh nhận lại điều bất ngờ khi tuổi già cô độc
Không cùng huyết thống nhưng suốt 14 năm, ông Lượng vẫn nuôi nấng, chăm sóc con trai của người đồng đội đã khuất như con ruột.
Đến khi tuổi già, ông mãn nguyện vì tình nghĩa bền chặt được đáp lại.
Tình đồng đội
Năm ấy, Vương Đông Lượng, chàng lính trẻ Trung Quốc, được phân công học việc tại một nhà máy cơ khí. Công việc vất vả, nhưng nhờ gặp ông Hải - đồng hương, đồng đội - ông đã tìm thấy chỗ dựa.
Ông Hải không chỉ tận tình chỉ dẫn mà còn giúp Vương Đông Lượng nhanh chóng bắt nhịp với công việc.
Ngày rời quân ngũ, mỗi người rẽ sang một con đường. Ông Vương làm việc tại một nhà máy chế biến thực phẩm, còn ông Hải mở tiệm sửa xe ở thị trấn.
Dù không còn sát cánh nơi thao trường, họ vẫn giữ tình thân, sẵn sàng giúp đỡ nhau khi cần.
Tin dữ và quyết định đầy cảm xúc
Có một thời gian bận rộn, ông Vương ít liên lạc. Đến khi nghe tin ông Hải qua đời vì bạo bệnh, ông vội vã tìm đến, lặng người khi thấy con trai ông Hải, Tiểu Minh, ngồi bên người ông nội già yếu.
Không lâu sau, biến cố ập đến: ông nội Tiểu Minh cũng qua đời. Cậu bé mồ côi, bơ vơ giữa dòng đời.
Gia đình họ hàng bàn chuyện đưa vào trại trẻ mồ côi, nhưng ông Vương phản đối. Ông sợ đứa trẻ sẽ lớn lên trong thiếu thốn tình thương.
Cuộc sống tuổi già của ông Vương không giàu sang, nhưng ông mỉm cười mãn nguyện. Ảnh minh họa
14 năm yêu thương không điều kiện
Khi ấy, kinh tế gia đình ông Vương chẳng dư dả. Ông còn phải nuôi hai con ruột bằng tuổi Tiểu Minh. Nhưng nhớ đến ân tình với người đồng đội cũ, ông vẫn đưa cậu bé về, coi như con ruột.
Để lo đủ chi phí, ông nhận thêm việc, có ngày làm quần quật từ sáng sớm đến tối muộn. Đáp lại, Tiểu Minh ngoan ngoãn, học giỏi, đỗ vào trường đại học trọng điểm.
Bất ngờ, cậu xin nhập ngũ, một phần để thực hiện ước mơ, một phần vì hiểu cảnh ông Vương đang bế tắc khi vợ mắc bệnh nặng, cần tiền chữa trị.
Hai năm sau, Tiểu Minh được nhận vào học viện quân sự, rồi công tác tại một cơ quan nhà nước ở thành phố.
Chỗ dựa tuổi già
Vợ qua đời, các con ruột lập gia đình, ít khi về thăm, ông Vương sống một mình trong căn nhà cũ. Người thường xuyên gọi điện hỏi han, chu cấp sinh hoạt phí cho ông lại chính là Tiểu Minh.
Có lần ông Vương bị tai nạn giao thông, con ruột chỉ ghé qua một lát, nhưng Tiểu Minh lập tức đưa ông lên thành phố chăm sóc đến khi bình phục.
Cuộc sống tuổi già của ông Vương không giàu sang, nhưng ông mỉm cười mãn nguyện. Bởi điều ông nhận lại không chỉ là sự báo hiếu, mà là minh chứng sống cho tình nghĩa đồng đội, cho một trái tim biết ơn và thủy chung.
Khi không thể tự chăm sóc bản thân, nên thuê bảo mẫu hay nhờ con chăm sóc? Cụ ông 87 tuổi chia sẻ trải nghiệm Tôi bị liệt bảy năm trước và không thể tự chăm sóc bản thân. Mọi việc từ ăn uống đến vệ sinh đều cần người giúp đỡ, nên cuộc sống khá khó khăn. Tôi họ Nguyễn, sống ở TP. Đà Nẵng. Năm nay tôi 87 tuổi, đã nghỉ hưu được 27 năm. Hiện tại, tôi nhận được lương hưu 6 triệu đồng mỗi...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Có thai sau 3 năm kết hôn nhưng chồng nhất định không cho đi khám thai, 1 ngày vô tình mở ga trải giường tôi quyết định ly hôn

Vô tình gặp lại nhân tình 3 năm trước của chồng, tôi bám theo sau rồi điếng người với cảnh tượng trước mắt

Nhân tình qua đời bỏ lại con nhỏ mới sinh, tôi chết lặng với hành động của vợ sau đó

Mừng thầm vì lấy được chồng lương 80 triệu/tháng, tôi rợn người ám ảnh hành động của anh mỗi đêm

Ngày tôi tái hôn nhưng khi nghe tiếng khóc cùng tiếng đập cửa kia mà tôi chỉ muốn cởi váy cưới về nhà ngay

Kết hôn 7 năm nhưng chưa thể có con, vừa về nhà cô con dâu đã khóc nức nở sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa chồng và mẹ chồng

Giận tái mặt vì chồng mời 3 cô người yêu cũ dự đám cưới, đến khi bóc quà tôi nhìn nhau kinh ngạc

Bà Ly 70 tuổi nghỉ hưu sung túc nhờ khả năng làm cho "tiền biết đẻ" nhưng lại sai lầm khi dọn về ở với con gái

Bạn trai cầu hôn tôi bằng chiếc ô tô màu đỏ, tôi sung sướng đồng ý mà không biết những chuyện "giông bão" phía sau

Một tháng sau đám cưới hoành tráng, làm dâu nhà giàu, tôi ngã ngửa khi chồng tiết lộ một chuyện đang làm bố mẹ chồng khổ sở

Nửa đêm nhận cuộc gọi từ kẻ lạ, người vợ 60 tuổi phát hiện chuyện động trời của chồng, cứ ngỡ chỉ có trong phim

"Không kiếm ra tiền thì phải biết an phận", câu nói mỉa mai em dâu khiến chị chồng nhận 1 cú "tự vả"
Có thể bạn quan tâm

Triệu Lộ Tư hóa ra không nói xạo: Lộ mặt thật của mỹ nhân đứng sau gài bẫy, chơi xấu đối thủ?
Sao châu á
21:35:29 16/08/2025
Người bị gan nhiễm mỡ nhất định nên thử loại đồ uống này
Sức khỏe
21:20:38 16/08/2025
Danh tính đối tượng cầm đầu đường dây lừa đảo tiền ảo, huy động 2 triệu USD
Pháp luật
21:10:02 16/08/2025
Hương Liên bị nghi dùng túi Hermès giả?
Netizen
21:02:02 16/08/2025
Bức ảnh kỷ niệm 2 năm yêu nhau của Louis Phạm gây tranh cãi
Sao thể thao
21:01:23 16/08/2025
Loại rau bắt buộc phải chần trước khi ăn, vì sức khỏe cả nhà, lười đến mấy cũng đừng bỏ qua bước này nhé!
Ẩm thực
20:49:09 16/08/2025
Ô tô bốc cháy giữa ngã tư ở Hà Nội, khói đen cuồn cuộn khiến người dân náo loạn
Tin nổi bật
20:47:39 16/08/2025
Xung đột Hamas - Israel: Israel khởi động chiến dịch ở ngoại ô thành phố Gaza
Thế giới
20:31:45 16/08/2025
Loài chim quý hiếm bậc nhất thế giới, cao bằng người, chuyên săn cá sấu
Lạ vui
16:48:39 16/08/2025
Trấn Thành "dí" trực tiếp đôi Em Xinh - Anh Trai vừa chia tay, đàng gái nghe tên tình cũ liền sững người
Sao việt
16:48:37 16/08/2025