Con trai bỏ mặc mẹ già 70 sống cô độc, con dâu thì coi mẹ chồng như osin giúp việc
Ở cái chung cư nhỏ nơi thành phố Hải Phòng này, có ai mà không biết bà Lành cùng hoàn cảnh của bà. Tính bà tốt là thế nhưng số lại cô đơn. Hơn 70 tuổ.i rồi mà chẳng có con cháu kề bên chăm sóc.
Bà chỉ có một mình quanh năm suốt tháng cũng chẳng thấy con cháu đến thăm. Ngày lễ tết thì thấy bà vắng nhà ít ngày rồi cũng nhanh chóng trở về căn phòng của mình, thui thủi qua ngày. Thấy mà tội.
Kể ra thì thấy số bà thật khổ. Lập gia đình trễ, lại chậm con nên bị gia đình chồng hắt hủi. Tận ba mươi mấy mới có mụn con trai đầu lòng là anh Tuấn. Đến lúc anh Tuấn lập gia đình thì chồng bà qua đời. Nhà bà cũng nghèo, nên lúc cưới vợ cho con trai, có bao nhiêu vốn liếng bỏ ra hết.
Những tưởng cuộc sống của bà đến đó là hết khổ. Ai có ngờ, anh Tuấn làm ăn thua lỗ, thiếu tiề.n nên bà phải bán nhà cửa rồi đến chung cư ở từ đó. Căn chung cư này cũng không phải thuộc dạng tiện nghi trong thành phố, chỉ tạm chấp nhận sống được.
Nói ra thì nhà thông gia của bà Lành cũng khá giả. Hồi con trai mắc nợ, cũng một tay con dâu chạy tới chạy lui lo lắng, phần của bà bỏ vào cũng chỉ giải quyết được một phần trong đó. Từ lúc anh Tuấn sa sút thì chị vợ tỏ ra khin.h thườn.g gia đình chồng. Rồi làm mình làm mẩy đòi về nhà mẹ đẻ sống. Lúc này, con dâu bà đã mang thai được mấy tháng, ở chung cư cũng không tiện leo lên leo xuống nên bà đành để con dâu về nhà ba mẹ ruột.
Anh Tuấn thì thời gian đầu còn chạy qua chạy lại hai bên, về sau chẳng biết con dâu nói thế nào thì theo vợ sang bên nhà sống, bỏ mình bà Lành tự lo. Bà buồn trong lòng nhưng cũng không nói ra. Bà nghĩ dù sao bà cũng còn mạnh khỏe, có thể tự lo được. Lúc cần, cuối tuần con trai về thăm là được rồi.
Video đang HOT
Nhiều người bất mãn, hàng xóm ở chung cư cũng khuyên bảo nhưng bà Lành cứ cười hiền rồi bảo rằng vì bà thương con chứ không ai ép. (Ảnh minh họa)
Hai vợ chồng con trai làm cùng công ty. Sống cùng một thành phố, thời gian sinh hoạt cũng như nhau nhưng cả hai lại thường bảo bận rộn rồi không về. Bà Lành vì thương con, sợ sống bên vợ không tiện bề sinh hoạt nên lâu lâu lại làm đồ ăn mang đến công ty của con. Mà hai vợ chồng làm cùng, lần nào bà cũng làm thêm phần cơm cho con dâu. Với cả lúc ấy chị đang mang thai nên bà cũng đặc biệt chăm chút cho chị tẩm bổ.
Đến lúc sinh cháu nội, bà có đến nhà thông gia ở một thời gian để phụ trông cháu. Đến lúc thằng nhỏ được sáu tháng, con dâu đi làm lại thì cũng thuê vú em chứ không cho bà nội chăm nữa.
Bà Lành lại thui thủi một mình, lặng lẽ sống qua ngày trong chung cư nhỏ hẹp. Con trai lâu lâu có về thăm bà nhưng thường chỉ đến gửi chút tiề.n rồi đi ngay, chẳng bao giờ ở lại với mẹ già. Bà Lành cũng chỉ như bao người mẹ khác, mong muốn hằng ngày có cháu bên cạnh, vậy mà nhiều lúc ốm đau, bà cũng không dám nói với con trai vì sợ mình sẽ làm con bận lòng. Ước mơ cuối đời, có con cháu kề bên cũng không thể đạt được sao?
Sau khi con dâu đi làm lại, bà không trông cháu nội nữa thì lại buồn chán nên hằng ngày lại làm cơm mang đến cho con trai và con dâu ăn. Không biết vợ chồng anh Tuấn thế nào nhưng đồng nghiệp nhìn vào lại thấy xó.t x.a cho bà. Đã không chăm sóc mẹ già lại còn để mẹ chăm sóc lại mình. Lúc đầu người ta không nói nhưng về sau thì cũng có vài đồng nghiệp thân thiết góp ý. Ấy vậy mà vợ anh Tuấn lại xem việc đó chẳng có gì đáng hổ thẹn và hằng ngày vẫn ăn đồ mẹ chồng nấu. Đôi lúc còn tỏ ra xe.m thườn.g mẹ chồng, coi bà như giúp việc vặt, sai chạy đi mua cái này, lấy cái nọ choc ô ta. Người ta bảo anh Tuấn hèn, nhưng thực ra giờ anh còn đang nhờ bên vợ nên cũng chẳng dám nói năng gì.
Nhiều người bất mãn, hàng xóm ở chung cư cũng khuyên bảo nhưng bà Lành cứ cười hiền rồi bảo rằng vì bà thương con chứ không ai ép. Cho nên dù người ta cười thì bà cũng làm. Có lần bà tâm sự trong đa.u xó.t, xã hội ngày càng phát triển, người già nếu không còn giúp ích gì cho con cháu thì đều bị vào viện dưỡng lão. Bà nay hơn 70 rồi, sống được bao lâu, cũng chẳng muốn vào viện để rồi chẳng nhìn mặt được con cháu. Bà thà ngày ngày cơm đưa nước rót cũng chỉ mong được con cháu nhớ đến mình, đừng vứt bỏ bà như bao người con khác.
Theo Khám phá
'Cha mẹ già rồi, còn sống được bao nhiêu nữa đâu mà quản công rồi gửi vào viện dưỡng lão!'
Cha mẹ nuôi con, nhọc nhằn vất vả bao nhiêu cũng cam chịu. Sao đến lượt con cái nuôi cha mẹ, chỉ chút mệt nhọc đã than phiền và đòi đưa bố mẹ đi cho yên thân?
Gửi tác giả bài viết "Đưa bố mẹ già vào viện dưỡng lão chính là thương bố mẹ", tôi hoàn toàn không thể đồng ý với ý kiến này của bạn. Với tôi, gửi bố mẹ vào trại dưỡng lão chỉ có thể là bất hiếu mà thôi. Đành rằng, người cao tuổ.i ở trong viện dưỡng lão sẽ có người chăm sóc, bầu bạn, nhưng thứ mà những người già luôn để tâm mong muốn đó là tình thân, sự quan tâm gắn kết gia đình. Đó là những điều mà không một viện dưỡng lão nào có thể mang lại.
Bạn thử nghĩ xem, sau bao nhiêu năm chăm bẵm, nuôi nấng con cái. Đến khi tuổ.i già thì lại phải vào viện dưỡng lão, ở với những người xa lạ.
Rồi người già, tâm lý thường mong muốn được vui vầy bên con cháu, cho dù viện dưỡng lão có tiện nghi, có người phục vụ, cơm bưng nước rót thì cũng không bằng ở nhà đi ra đi vào được nhìn thấy, được nghe tiếng con cháu trò chuyện. Bạn có hiểu tâm tư, nguyện vọng của bố mẹ mình không? Liệu họ thích ngồi ở viện dưỡng lão trò chuyện với những người cùng tuổ.i hay thích ở nhà nghe cháu trai cháu gái ríu rít bên tai? Vì vậy, dù bố mẹ bạn vẫn còn minh mẫn thì gửi bố mẹ vào viện dưỡng lão không bao giờ la một lựa chọn sáng suốt.
Bản thân tôi thấy, chỉ khi chúng ta làm cha, làm mẹ mới thực sự thấu hiểu được những nhọc nhằn, vất vả khi nuôi con. Ấy vậy mà, tôi không thấy một ông bố, bà mẹ nào đang tâm gửi con mình vào một nơi "nuôi hộ" con để tránh cái việc con ăn vương vãi khắp nhà, để không phải thức đêm thức hôm mỗi khi con ốm,... Cho dù có bất cứ chuyện gì bố mẹ vẫn ở bên cạnh chăm sóc, dỗ dành chúng ta. Vậy tại sao, khi bố mẹ già yếu rồi, chúng ta lại chối bỏ trách nhiệm này và giao bố mẹ già cho người khác chăm sóc mà không mảy may bận tâm đắn đo?
Đấy là chưa kể đến, nước ta vẫn mang nặng truyền thống Á Đông. Có hai việc làm được liệt vào tội bất hiếu đó là cha mẹ còn sống mà không phụng dưỡng, cha mẹ mất đi mà không thờ phụng. Nếu bạn chiếu theo những câu nói đó, bạn có thể biết được mình có phải là bất hiếu hay không? Cha mẹ già rồi, đâu có thể sống được bao lâu nữa đâu.
Liệu họ thích ngồi ở viện dưỡng lão trò chuyện với những người cùng tuổ.i hay thích ở nhà nghe cháu trai cháu gái ríu rít bên tai? (Ảnh minh họa)
Tôi thấy nhiều nhà khi bố mẹ còn sống thì không chăm sóc, phụng dưỡng chu đáo cho phải đạo làm con, đợi đến lúc cha mẹ mất đi rồi lại tổ chức ma chay, giỗ chạp linh đình. Lúc ấy, cha mẹ đâu có thể hưởng được nữa đâu mà tất cả chỉ để làm "đẹp mặt" người sống!
Chưa kể đến, tôi đã từng nghe một câu nói rằng "người ta bắc cầu mà qua chứ không ai bắc cầu mà lội", điều này có nghĩa rằng, nếu bạn đối xử với cha mẹ mình như thế nào, thì sau này, con cái bạn cũng sẽ làm những điều tương tự đối với bạn mà thôi. Vì vậy, nếu bạn thực sự mong muốn, sau này con cái mình cũng gửi mình cô đơn trong viện dưỡng lão thì hãy nên làm điều đó với cha mẹ mình bây giờ.
Cũng biết rằng, trong cuộc sống bộn bề lo toan vất vả hiện nay, việc dành thời gian để chăm sóc cha mẹ già thực sự rất khó khăn. Nhưng tôi mong mỗi người, hãy sống làm sao để sau này không phải ân hận vì những quyết định của mình.
Hậu Lê / Theo Trí Thức Trẻ
Câu chuyện mẹ già 70 tuổ.i vượt quãng đường 200km lên thành phố thăm con trai rồi gục xuống ngay cánh cổng biệt thự khiến ai cũng căm phẫn Ơ sao mẹ lại lên đây? Đã bảo ở dưới đó rồi con gửi tiề.n về cho, lên đây làm gì cho khổ ra. Con chưa nhận lương đâu, mẹ lên vợ con lại xị mặt bây giờ. Bà Châu chạy sang nhà hàng xóm, giơ cái điện thoại cục gạch ra rồi nói với thằng bé đang ngồi trong nhà: - Cường...