Con trai ấm ức ‘xúi’ mẹ bỏ bố, cuộc đời tôi có phải đã sai ở đâu rồi?
“Mẹ bỏ bố đi. Mẹ cần sống cho mình, không phải lo cho ông ấy và các con nữa. Còn em Na, con sẽ chăm em thay bố”, cậu con trai 17 tuổi kiên quyết nói với tôi.
Dẫu biết con trai là đứa sống tình cảm, thương mẹ nhưng tôi không thể tin có một ngày con thốt ra những câu như thế.
Đợi con dịu bớt tôi mới hỏi: “Vì sao con xúi mẹ thế?”. Cậu thanh niên choai choai không trả lời mà oà khóc như một đứa trẻ lên ba. Rồi nó bảo ước gì được như những ngày xưa khi bố đi làm xa, vài tuần mới về nhà.
Hóa ra, đó là khoảng thời gian hạnh phúc khi con được sống trong sự vui vẻ của gia đình, ở đó không có những tiếng bấc tiếng chì, không có sự chê bai, chỉ trích của bố dành cho mẹ và tuyệt nhiên không có những cơn say xỉn náo loạn của bố.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Ba năm nay, chồng tôi chuyển công tác về gần nhà. Con trai rất thương tôi nên tỏ thái độ bất mãn khi ngày nào mẹ cũng phải vất vả dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, làm cơm trưa cho bố mang đi làm rồi tất tả đưa em đến trường. Chiều về lại vẫn là mẹ vội vàng đón em, quẳng túi là lao vào bếp nấu nướng, dọn dẹp… Trong khi đó thì bố cuối chiều nào cũng chơi thể thao, giao lưu với bạn bè rồi trở về nhà trong trạng thái biêng biêng vì bia rượu.
Chưa hết, con trai ấm ức vì bố không chỉ ra ngoài uống mà tuần nào cũng đôi bận mời bạn về nhà nhậu nhẹt. Chỉ cần một cuộc điện thoại về nhà là 2 tiếng sau mẹ phải chuẩn bị tươm tất mọi sự. Rượu vào lời ra, có nhiều lần trước mặt bạn bè bố mắng mẹ xơi xơi, chê là người đàn bà không biết hưởng thụ, tư duy chỉ từ nhà ra đến bếp.
Thằng bé hỏi tôi với giọng bức xúc: “Tại sao mẹ phải nhẫn nhịn khi nghe bố sỉ nhục? Tại sao? Tại sao?”….
Tôi không trả lời thì con trai giơ màn hình điện thoại ra với tin nhắn của hai bố con. Con trai đã đề nghị bố hãy thương mẹ, đừng say và dừng đay nghiến mẹ. Bố nó nhận lỗi nhưng chỉ được dăm bữa nửa tháng lại “chứng nào tật ấy”.
“Bố là gì trong nhà? Mẹ cần bố để người ngoài nhìn vào thấy con với em có đủ bố mẹ ư? Rõ ràng mẹ độc lập kiếm tiền, sao mẹ cứ phải chịu đựng như thế? Mẹ đừng nghĩ cho các con, sợ các con thiếu bố mà không dám bỏ bố. Con không cần học thêm, con có thể về đón em thay mẹ, con sẽ dậy sớm tự nấu ăn… Chỉ hai năm nữa, vào đại học con sẽ vừa học vừa làm thêm phụ mẹ nuôi em. Con nghĩ, không có bố, ba mẹ con mình sống vẫn tốt. Con không cần một ông bố thiếu trách nhiệm như thế. Mẹ bỏ bố đi!”, thằng bé vẫn không từ bỏ đề nghị.
Tôi bối rối trước những lời nói của con. Tôi lo sợ một ngày nào đó con trai không kiềm chế được cơn nóng giật bột phát sẽ gây gổ với bố nó. Tôi rùng mình nghĩ đến tình cảnh mâu thuẫn của một ông say rượu và một thanh niên mới lớn….
Dù biết những ấm ức trong lòng con xuất phát từ tình yêu thương mẹ nhưng tôi vẫn phải nói với con: “Đấy là bố con, sau này con lập gia đình sẽ hiểu vợ chồng một ngày nên nghĩa. Ngoài tình yêu còn có cả trách nhiệm lo cho nhau. Giờ bố chưa hiểu, đến lúc nào đó bố sẽ nhận ra”.
Lời nói của tôi dường như chẳng lọt vào tai con trai, nó hỏi ngược lại mẹ bằng một câu khô khốc: “Mẹ chịu đựng đến hết đời à?”.
Tôi cố trấn tĩnh nhưng trong lòng thì chua xót. Tôi thương mình và thương cả các con, con cái đâu có quyền lựa chọn bố mẹ. Tôi cố gắng nhẫn nhịn những mảnh ghép sai lệch, chấp nhận hy sinh tất cả để cho hai con có một gia đình đủ đầy bố mẹ. Nhưng có phải tôi đã sai rồi không?
Sau khi chồng mất, tôi tái hôn, nửa đêm thấy đèn sáng trong phòng con trai, tôi mở cửa ra mà không cầm được nước mắt
Lúc con trai được 8 tuổi, cuộc đời tôi bước sang một trang mới, đó là tôi gặp được một người đàn ông ngoài 30 tuổi.
Hai vợ chồng tôi đều tốt nghiệp cấp 3 rồi đi làm ở một khu công nghiệp. Cuộc sống tuy đơn giản nhưng chúng tôi rất yêu thương đùm bọc nhau. Tôi vẫn còn nhớ những ngày đầu yêu, chồng không giàu có nên chẳng có tiền mua qùa hay bao bọc tôi. Mỗi lần đi chơi, chúng tôi đều góp tiền lại để có một bữa gặp mặt vui vẻ. Thấy bạn bè xung quanh hơn mình, yêu được người giàu có nhưng tôi không hề ghen tị, tôi thấy thực sự yêu chồng, thấy phù hợp với mình. Tôi chỉ cần một người đàn ông yêu mình thực sự, vì trước đó, tôi từng suýt cưới một người nhưng lại lừa tôi bỏ đi mất.
Sau khi cưới, bố chồng đột nhiên đổ bệnh, vợ chồng tôi phải làm tăng thêm ca để lo cho bố. Cuộc sống tuy vất hơn nhưng chồng rất lạc quan rằng một ngày nào đó sẽ tươi đẹp hơn. Anh tâm sự: "Sau này có nhiều tiền, anh sẽ đưa em đi chơi khắp mọi miền đất nước". Tôi cười hài lòng vì dẫu sao anh cũng có lời nói và tấm lòng với vợ.
5 năm sau khi cưới, tôi sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, lúc này kinh tế gia đình tôi khá giả hơn. Chồng được lên làm quản lý trong nhà máy nên cũng có đồng ra đồng vào. Nhưng khi con trai mới 5 tuổi, trong một lần khám bệnh định kỳ ở công ty, chồng được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.
Nghe tin từ bác sĩ, vợ chồng tôi như bị sét đánh ngang tai nhưng chồng vẫn động viên tôi: "Em đừng suy nghĩ nhiều, sống chết có số rồi. Chắc sau này em phải vất vả một mình nhưng cố lên nhé". Tôi khóc nghẹn mà không nói năng được gì.
Chỉ 6 tháng sau khi phát bệnh, chồng ra đi ở tuổi đời còn trẻ, để lại hai mẹ con tôi bơ vơ giữa dòng đời. Nhưng nhìn con trai bé bỏng, tôi tự nhủ mình phải cố gắng nhiều hơn nữa. Tôi lao vào làm việc như một con thiêu thân, con trai thì tôi nhờ bố mẹ chồng chăm nom cùng những lúc tôi bận công việc. Thấy bố mẹ chồng cũng già yếu nên hàng tháng tôi biếu một chút ít và ngoài chi phí của hai mẹ con, tôi gửi tiết kiệm để phòng khi ốm đau.
Lúc con trai tôi được 8 tuổi, cuộc đời tôi bước sang một trang mới đó là tôi gặp được một người đàn ông ngoài 30 tuổi. Anh rất tốt với tôi và chưa từng lập gia đình. Anh cũng không ngại mang tiếng khi tôi đã qua một lần đò, anh nói chỉ quan trọng tình cảm hai đứa đối với nhau thế nào.
Thấm cảnh phụ nữ sống một mình vất vả, tôi muốn tìm chỗ dựa nên nhanh chóng tái hôn. Tôi đưa con về sống với chồng mới trong ngôi nhà to rộng và không nghĩ ngợi gì, tôi nghĩ anh cũng có điều kiện, tốt với tôi nên vui lắm.
Nhưng tình cờ một lần thức dậy buổi đêm, tôi đi ngang qua phòng con thấy ánh đèn còn sáng. Lúc đó là 1h đêm rồi, tôi không hiểu sao mà con học hành khuya thế. Nhưng không phải, tiến lại gần tôi thấy con trai đang cầm bức ảnh cũ của bố nó ôm nó khi còn nhỏ. Bỗng dưng tôi thấy nghẹn ngào không cầm được nước mắt. Hóa ra, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ đến cảm giác của tôi, cũng chưa hỏi han nó thế nào khi tôi lấy chồng mới. Tôi cứ nghĩ cho nó một cuộc sống khá giả hơn là được rồi, tôi đã sai phải không?
(ngocanh...@gmail.com)
Bị tai nạn hôn mê tỉnh dậy, tôi sốc thấy bố chồng ở cạnh giường, nghe câu ông nói tôi trùm chăn khóc nghẹn Chồng kiên quyết làm đám cưới, ông đuổi chúng tôi ra ở riêng và suốt 3 năm qua không qua lại. Ông ghét tôi mà tôi cũng giận bố chồng vì ông đã nói nhiều câu xúc phạm tôi và mẹ. Tối hôm đó đi làm về muộn có một chiếc xe ngược chiều tông vào tôi. Điều tôi nhớ được duy nhất...