Con tôi yêu người có vợ
Nó mụ mị rồi, tôi không thể khuyên nó được, chỉ mỗi ngày qua nhìn nó lao vào bức tường mà không thể giữ nó trong tay mình.
Sống tới chừng này tuổi không phải tôi chưa từng thấy những tình yêu ngang trái. Tình cảm thật tôi luôn trận trọng nhưng tình cảm một chiều thì dù có thật tới đâu cũng là vô nghĩa.
Con gái tôi vừa tốt nghiệp đại học, nó gặp người đàn ông đó cách đây 2 năm và si mê anh ta ngay trong lần gặp đầu tiên. Đó là người đã dẫn dắt nó vào công ty bây giờ, cho nó một vị trí ổn định, lương cao, quá tốt so với điều kiện của một cô bé con mới ra trường với tấm bằng loại khá. Ban đầu vợ chồng tôi biết ơn anh ta lắm. Dù thấy anh ta già dặn hơn con gái mình nhiều quá (hơn cả 12 tuổi) nhưng vì nó yêu quá nên tôi không muốn ngăn cản.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chúng tôi phát hiện anh ta đã có vợ con, càng hoảng hốt hơn khi con tôi đã biết chuyện đó từ lâu. Nó khóc lóc nói anh ấy yêu con thật lòng. Tôi chỉ nói rằng nếu yêu thật lòng anh ta sẽ chọn con. Con bé lại nói anh ấy không chọn ai, anh ấy chỉ vì đứa con. Vợ chồng tôi nghe mà thắt lòng thắt dạ.
Quý độc giả ạ, con gái mới lớn ngu muội như con tôi không phải là ít, nhan nhản ra ở xã hội này. Những người đàn ông như anh sếp của nó lại càng nhiều, các cô gái khôn thì sống dại thì chết thôi. Con tôi bản tính yếu đuối, sức khỏe cũng yếu, nếu ngăn cản quyết liệt với nó tôi sợ xảy ra chuyện. Tôi đã lặng lẽ đi gặp anh sếp của nó, anh ta tiếp tôi với thái độ rất đúng mực và điềm tĩnh. Dưới góc độ phân tích của anh ta, con gái tôi chỉ là cảm nắng tuổi mới lớn, anh ta cam đoan không có tình cảm hay dụ dỗ gì con bé và hứa sẽ giúp con tôi “tỉnh ngộ”.
Tôi tin rằng người cột dây là người tháo dây tốt nhất nhưng điều tôi không nghĩ tới là con tôi quá ương bướng. Nó lại lăn lộn với chúng tôi và nói rằng anh ấy yêu nó, anh ấy nói rất đau khổ vì bị phụ huynh (tức là chúng tôi) ngăn cản nhưng sẽ không từ bỏ (?)
Tôi lại tìm đến anh ta để hỏi cho ra lẽ. Cũng vẫn thái độ như trước, anh ta lịch sự, nhã nhặn cho rằng con tôi đã hiểu lầm. Lần này tôi khôn hơn, ghi âm lại cuộc nói chuyện đem về cho con gái nghe. Không ngờ nó vẫn bênh vực anh ta và nói chỉ vì chúng tôi quá thúc ép nên anh ta không còn cách nào khác đành phải giả vờ như vậy.
Video đang HOT
Nhờ bạn bè của con, tôi biết được con mình thường xuyên đăng tải những dòng trạng thái vui vẻ, si mê của một người đang yêu lên facebook. Nó hoàn toàn tin tưởng vào chuyện người đàn ông đó yêu nó nhưng chỉ vì hoàn cảnh nên thế nọ hoặc thế kia. Nó chấp nhận coi đó như biểu hiện của một tình yêu đích thực là phải hi sinh, tuyệt đối không tính toán.
Đáng sợ nhất là kiểu chấp nhận này, giá nó mong muốn một cái đám cưới thì tôi còn hi vọng mục tiêu không đạt được sẽ khiến nó hồi tỉnh. Tôi tin chắc con mình không bị điên, nhưng nó đã ảo tưởng. Những ảo tưởng đó được xây dựng lên từ chính nó với sự giúp sức đắc lực của anh ta. Nào có khó khăn gì để chinh phục một cô gái đang có sẵn tình cảm với mình? Những gì anh ta thổi vào tai con tôi chắc chắn chỉ là chuyện riêng, tận đáy lòng anh ta nên chẳng có ai làm chứng được ngoài con bé. Anh ta có vợ mà, lý do quá chính đáng để không thể công khai bất cứ cái gì.
Tôi lại đến gặp người đàn ông đó, dùng cả thái độ mềm mỏng lẫn răn đe với anh ta. Đáp lại tôi vẫn là vẻ nhã nhặn, có chút bất ngờ rất lịch sự của một người chưa từng nhích một chân ra khỏi lằn ranh bổn phận, nhưng lại bị các cô gái, trong đó có con tôi bám riết. Anh ta làm tôi thực sự bất lực, không có căn cứ lý do gì để buộc tội hay bắt đền.
Tôi không muốn vì việc này mà bắt con gái nghỉ việc vì đó là cả tương lai của nó. Rất nhiều người phải chạy chọt để ngồi vào vị trí của nó bây giờ. Từ khi con còn nhỏ, làm cha mẹ chúng tôi chỉ định hướng cho con chứ chưa từng sắp đặt hay bắt buộc con làm điều gì theo ý mình.
Hình minh họa
Rõ ràng anh sếp đó không hề yêu nó, mà cho dù có yêu chuyện này cũng sẽ không đi đến đâu. Người như anh ta tôi thấy nhiều rồi, với tình nhân hay với vợ họ đều là người đàn ông chân thành tội nghiệp nhất. Các cô gái thì luôn nghĩ mình là ngoại lệ nhưng tôi chưa từng thấy cái ngoại lệ nào hết.
Con tôi đang bám víu vào chút hạnh phúc, vui vẻ thừa thãi của người khác. Có thể với nó bây giờ điều đó rất quan trọng và quý giá nhưng khi nhận ra sự thật, phải làm sao để nó không thất tình đến mức đâm đầu đi tự tử
Theo Phapluat
Yêu 7 năm rồi mà anh không chịu cưới
Câu cửa miệng của anh là 'cho anh thêm thời gian, anh sẽ cố gắng. Khi có sự nghiệp ổn định rồi, chúng mình sẽ cưới nhau'.
Năm nào cũng vậy, mỗi năm hai lần tôi hỏi anh câu bao giờ mình cưới. Và cũng mỗi năm hai lần anh đều trả lời y như vậy, một câu trả lời mô phạm, không có gì khác biệt, cũng không có lời hứa hẹn, tia hi vọng gì...
Yêu anh từ hồi sinh viên, tôi cảm nhận được anh là người đàn ông có chí, chăm học, chăm làm. Anh dù đi học nhưng lại chịu khó đi làm thêm, bất chấp vất vả. Anh lao vào công việc để kiếm tiền tự trang trải học phí. Và điều đó càng làm tôi ngưỡng mộ anh hơn. Chúng tôi ở hai tỉnh khác nhau, gặp nhau ở cùng trường và có cảm tình, yêu nhau. Đó là điều chúng tôi gắn bó hơn. Cả hai cùng sống xa nhà nên càng hiểu được những khó khăn ở thủ đô, phải bươn trải thế nào. Anh cũng giới thiệu công việc cho tôi và chúng tôi vừa học vừa làm, cuộc sống thực sự rất vui vẻ.
Tôi quan tâm anh, lo lắng cho anh rất nhiều từ những bữa ăn. Cả hai cùng vất vả, nên là người yêu, tôi có trách nhiệm chăm sóc anh. Đi làm, kiếm được vài đồng, tôi cố gắng tiết kiệm để lo cho cuộc sống của hai đứa. Nhìn anh vất vả lại chăm học, tôi cảm phục anh vô cùng. Anh cũng không quên tôi, luôn lo lắng, quan tâm tôi. Dù lúc đó, hai đứa còn là sinh viên, còn quá nghèo nhưng những buổi hẹn hò thực sự có ý nghĩa. Những cố nước mía, cốc trà đã cũng đủ làm tôi vui, tôi hạnh phúc rồi!
Chúng tôi san sẻ cho nhau nhiều thứ, cả niềm vui và nỗi buồn. Những ngày tháng đó với tôi thật ý nghĩa. Anh luôn nói với tôi rằng, anh rất yêu tôi và đợi sau khi ra trường, anh sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình để xin cưới. Tôi tin anh, yêu anh và cũng xác định lấy anh làm chồng.
Biết anh mới đi làm, tôi không phàn nàn gì. Tôi cũng nói với anh rằng, anh phải cố gắng, cái gì cũng phải có khởi đầu thì mới thành công. (Ảnh minh họa)
Rồi cái ngày chúng tôi hết thời sinh viên cũng tới. Anh với tôi vẫn yêu nhau ngọt ngào. Đợi ra trường xong, anh xin việc. Công việc của anh là công việc bình thường. Ngày có việc làm, anh không vui mà lại kêu chán với tôi. Anh bảo, mới ra trường, chưa có kinh nghiệm nên chưa xin được công việc ưng ý, làm tạm công việc này cũng được nhưng mà mức lương không cao nên anh không hài lòng.
Biết anh mới đi làm, tôi không phàn nàn gì. Tôi cũng nói với anh rằng, anh phải cố gắng, cái gì cũng phải có khởi đầu thì mới thành công. Tôi cũng đã xin được việc. Chúng tôi đã hứa hẹn với nhau rất nhiều. Được nửa năm sau, tôi đề nghị với anh chuyện cưới xin vì nghĩ khi đó anh cũng đã ổn định tinh thần. Anh cười nói với tôi rằng, 'chuyện đó cứ từ từ, có gì phả lo em. Anh có chút kinh nghiệm, kiếm được công việc tốt hơn, nhiều tiền hơn thì mình cưới nhau'. Tôi không vui lắm nhưng anh đã nói như vậy thì tôi cũng đành thôi. Không phải tôi sốt sắng lấy vợ mà vì, tôi không thấy anh có động tĩnh gì chuyện cưới xin nên tôi phải hỏi cho ra nhẽ. Chẳng lẽ anh cứ bơ đi như vậy sao?
Rồi, anh đề nghị dọn ra sống thử cùng tôi. Ban đầu tôi sợ hãi lắm nhưng anh động viên là như thế tiết kiệm, đằng nào sau này hai đứa cũng cưới nhau. Anh hứa sẽ giữ cho tôi, không để chuyện gì xảy ra. Tôi lại tin lời anh. Nhưng làm gì có chuyện sống thử với nhau mà không có chuyện gì xảy ra. Điều đó quá vô lý. Và chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi đã thuộc về anh, là người đàn bà của anh.
Chúng tôi sống với nhau như vậy, tôi làm người vợ hờ chăm sóc cho anh, quan tâm anh, cơm nước và lo cho anh cả giấc ngủ. Anh đi làm, kiếm tiền và an tâm vì có hậu phương vững chắc. Tôi với anh cứ sống như vậy đã mấy năm nay rồi. Tôi giấu giếm bạn bè, không dám nói với ai. Chúng tôi sợ hãi, không thể để cho người ngoài biết việc mình sống thử dù xác định lấy nhau.
Tôi buồn vì suy nghĩ của anh. Anh không nghĩ cho tôi. Anh định để tôi chờ đến bao giờ nữa?(Ảnh minh họa)
Cuộc sống cứ như vậy, công việc của anh khá hơn, tiền cũng có nhiều hơn. Tôi đề nghị với anh bao nhiêu lần về chuyện cưới xin, anh cứ khất hết lần này đến lần khác cũng chỉ vì cái lý do không có tiền cưới vợ. Anh có nhiều tiền nhưng ý anh là, muốn kiếm được nhiều nữa để tậu nhà, tậu xe thì mới cưới vợ. Anh có thể làm thế, nhưng anh có tất cả rồi, liệu anh còn mơ màng chuyện cưới tôi hay không? Hay là anh sẽ tính chuyện có người yêu mới? Cần gì phải có nhà, có xe. Người ta nghèo khó cũng cưới nhau rồi vợ chồng cố gắng vun đắp kinh tế, sinh con đẻ cái.
Tôi buồn vì suy nghĩ của anh. Anh không nghĩ cho tôi. Anh định để tôi chờ đến bao giờ nữa? Cả yêu anh và chờ đợi là 7 năm rồi, tôi già rồi, người ta bằng tuổi tôi lấy chồng sinh con hết rồi. Tôi phải làm sao bây giờ? Lòng tôi rối bời, tôi không dám tin anh là kẻ đểu giả, gã sở khanh như bạn tôi nói. Nhưng, anh đã giam cầm tôi bao năm nay, hứa hẹn cũng nhiều mà không là được gì cho tôi là sao? Tôi cần một đám cưới, một gia đình ổn định, hạnh phúc, có con cái và không phải lo lắng chuyện gì hết, chuyên tâm chăm sóc con. Còn anh thì sao, anh bình chân như vại, anh không sống cho tôi, không nghĩ cho người con gái mòn mỏi chờ anh như tôi? Hay là anh hết yêu tôi, định không cưới nhưng vẫn muốn lợi dụng tình yêu của tôi, để tôi chăm sóc cho anh?
Theo VNE
Tuyển nhầm ô-sin là gái bao Đến bây giờ thì tôi như tỉnh ngủ trước hành động của mình. Tôi đã vô tình biến chồng mình thành kẻ lăng nhăng, tạo điều kiện cho một cô gái bao bước vào nhà tôi làm bồ của chồng. Gia đình tôi trăm công nghìn việc, vợ chồng đều bận rộn, ai ai cũng mải kiếm tiền nên con cái không chăm...