Con thuyền và bến cảng
Tối hôm nay em ngồi đọc lại những bức thư anh gởi cho em. Ngày nào cũng gặp nhau, cũng đi bên nhau nhưng cả anh và em đề thích viết thư cho nhau. Nhưng giờ đây những lời yêu đó đã xa lạ với em, nó dường như chỉ là một giấc mơ mà thôi, giấc mơ có thật nhưng của chỉ là mơ.
Anh đã từng nói với em là “Trong mắt người khác có thể em không hoàn hảo nhưng đối với anh em là cả thế giới và anh thấy bình yên và hạnh phúc trong thế giới đó. Chỉ vì một lẽ đơn giản là anh luôn yêu và tôn trọng người anh yêu mến. Giữa cái xã hội đa đoan này thì mọi thứ dể dàng bị bóp méo và đổ vỡ. Nhưng nếu mình có sự tự tin và thẳng thắng thì chẳng có gì có thể làm mình lo lắng cả. Hãy vững vàng và luôn yêu anh là anh hạnh phúc nhất rồi nhóc ạ”.
Những lời nói ấy làm em đau đớn vô cùng. Chính miệng anh nói ra, bây giờ anh lại là người làm em mất lòng tin, lại là người làm cho em thấy anh thật chẳng xứng đáng với tình yêu em dành cho anh nữa.
Video đang HOT
Em hy sinh nhiều làm gì, nhận được gì? Những lời nói bây giờ là gió bay thôi sao? Anh là con thuyền, em là bến cảng, một bến cảng an toàn. Nhưng con thuyền thì sẽ có nhiều bến cảng anh đã nói vậy? Em không là duy nhất trong anh, ngoài sự nghiệp anh còn đang bị những những bến đổ khác. Em muốn lắm chứ, muốn được tha thứ cho anh, muốn được là bến cảng an toàn và duy nhất trong anh. Nhưng sự giới hạn trong em đang bị phá vỡ, em chịu đựng không nổi nữa rồi.
Viết lên đây những dòng tâm sự này mà tim em như muốn vỡ tan, thật nhiều những kỹ niệm cùng nhau kéo về, làm mắt em cay cay. Mới ngày hôm qua thôi, ngày hôm anh còn thiết tha nay lại lạnh lùng xa lạ với em đến tàn nhẫn.
Nuốt nước mắt vào tim em muốn nói với anh rằng, nếu như anh không thể cưỡng lại những cám dỗ, không thể vững tin vào tình yêu của bọn mình nữa thì em không cần người đàn ông như thế cho cuộc đời mình.
Nếu như 10 ngày trôi qua không gặp nhau mà anh không còn cảm giác nhớ nhung về nhau thì em đang hiểu, anh đã không còn yêu em nữa, không còn thuộc về em như anh đã nói. Cũng đồng nghĩa với việc là mình sẽ chia tay.
Dù đau đớn, nhưng em cũng chấp nhận, em không muốn đi bên nhau mà mình không cùng một hướng. Sau những nỗi đau vật vã vì quá thất vọng, em nghĩ rằng mình sẽ trưởng thành hơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đang hiểu nhầm phải không anh?
Đã bao lân em tự hỏi anh là ai giữa dòng người náo nhiêt ngoài kia? Chúng ta đã quen nhau được 1 năm rôi anh nhỉ? 1 năm đôi với em là đủ đê cô gắng hiêu anh và đên gân bên anh hơn.
Thê nhưng giờ đây em lại cảm thây anh xa lạ quá. Anh là ai? Sao anh cứ im lặng với em. Sao anh không nói với em dù chỉ là 1 câu nói hỏi thăm sức khỏe?
Em vân đang là sinh viên trường Kinh Tê anh chị ạ.Và anh ây đang là kỹ sư xây dựng. Em là người ngoài Bắc, còn anh ây là người Miên Nam. Em vừa đi học và đi làm thêm nữa.Em học khoa kê toán nhưng công viêc em đang làm lại là vị trí của 1 thư ký công trình. Cách đây 1 năm, công ty em có làm công trình mới. Vì thê mà bọn em đã gặp nhau. Lân đâu tiên gặp anh ây em đã cảm thây điêu gì đó rât đặc biêt và em biêt anh ây cũng có chú ý tới em.
Qua 1 khoảng thời gian, bọn em vân không ai nói với ai câu nào mặc dù có đi ngang qua nhau nhưng cũng chỉ là nhìn nhau rôi cả hai lại đi tiêp. Mặc dù vây nhưng em lại càng tin là giữa chúng em sẽ có điêu gì đó vì anh là người em gặp nhiêu nhât khi lên công trình, mà đâu có hẹn trước.Như các cụ nói đó là có duyên gặp mặt. Rôi sau này anh lại là giám sát cho đôi bên em. Thê nên dân dân bọn em đã nói chuyên với nhau. Có phải do công viêc của anh quá bân mà ngoài gặp mặt trên công trình thì bọn em chưa bao giờ dám hẹn nhau đi chơi cả. Nhưng bọn em thường xuyên nói chuyên với nhau trên mạng.
Anh ây nghe những gì em nói và đã làm theo những điêu em nhắc nhở. Vây là mọi người lại trêu bọn em nên cả hai đêu ngại. Vì thê em đã nghĩ anh ây cũng thích em nên mới vây. Những lời quan tâm, đông viên nhau, những lân anh ây bị bênh em phải gọi điên nhắc anh uông thuôc thì anh mới nhớ. Vì em biêt tât cả anh đêu muôn giành cho công viêc. Em biêt vây nên không đòi hỏi ở anh điêu gì. Rôi em cứ luyên thuyên kê đủ thứ chuyên với anh, chuyên gì xảy ra em cũng muôn chia sẻ với anh. Và anh ây vân cứ im lặng nghe em nói. Anh cũng không nói là đừng quan tâm tới anh, hay anh không muôn nghe chuyên của em nữa. Mà ngược lại môi lân anh bị bênh là anh lại nói với em. Có 1 đô vât nhỏ, không có giá trị gì, em đưa cho anh lâu rôi mà anh vân giữ chưa vứt đi.....Và những ánh mắt bọn em vân giành cho nhau khi gặp trên công trình.
Em cứ hy vọng và hy vọng anh sẽ nói điêu gì đó nhưng anh vân vây. Giờ đây em biêt anh vân nhìn em nhưng là những lúc em quay mặt ra chô khác không đê ý tới anh. Em cũng không thê nói ra là em có thích anh vì biêt đâu anh có người nào đó rôi. Em sợ và em mêt mỏi. Em quyêt định sẽ không liên lạc với anh nữa, ít lên công trình đê ít phải gặp anh, và thử xem có thực em rât nhớ anh không? Thực sự chuyên của em vân rât rôi anh chị ạ và em không biêt là nó đang ở trạng thái nào nữa. Em hy vọng và đã nghĩ tới những viêc bọn em có thê cùng nhau cô gắng nữa. Nhưng em cũng không biêt giải quyêt ra sao? Có lẽ em nên ghét anh ây. Nhưng sẽ chẳng bao giời em ghét anh ây đâu. Em mêt mỏi quá
Theo Ngôi Sao
Tình yêu trong lành nhất thế gian Tôi yêu anh vì tính hồn nhiên, hồn hậu trong tính cách. Đứng trước anh, tôi chỉ là cô gái bé nhỏ. Anh không đẹp trai, nhưng thu hút người khác phái bởi cái nhìn thành thật trong từng tính cách, việc làm toát ra từ con người anh. Yêu nhất là những lúc anh hỏi tôi: "Thế à?" khi ngạc nhiên về...