Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình?

Theo dõi VGT trên

Là tôi cố chấp, chẳng thể quên đi hình bóng dịu dàng ấy. Là do con tim tôi tự làm đau chính bản thân mình.

Tôi chọn trốn tránh tới một nơi thật xa, cắt đứt mọi liên hệ với người ta và ngay cả với bạn bè mình để cho mình biến mất hoàn toàn trên thế giới này. Tôi muốn quên hay là tôi hèn nhát không dám đối diện với bản thân mình. Nhưng còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình…

Osaka, Nhật Bản.

Tháng 10, thu đã nhuộm đỏ cả một vùng đất trời rộng lớn. Những cánh rừng, những ngọn núi toàn là một màu đỏ rực của lá phong. Cả những hàng cây trên phố hay trong khu vườn mà tôi đang làm việc. Ngoài những ngôi nhà kính còn có chút sắc xanh của rau củ thì tất cả đều là một màu đỏ rực như thế. Mùa thu ở Nhật cũng có những đặc trưng để người ta đến rồi sẽ còn nhớ mãi như thu Hà Nội vậy. Có điều thu ở Nhật lạnh hơn và cô đơn hơn

Ngồi dựa và một cây cột của khung nhà kính, tôi đưa mắt ngước ra ngoài xa, phía ông mặt trời đang dần khuất bóng sau dãy núi. Vậy là tôi đã sang đây được gần 3 năm. Tôi sang Nhật theo hợp đồng xuất khẩu lao động với một nông trại bên này. Công việc của tôi là trồng trọt, chăm sóc và thu hoạch rau củ. Ngày tôi đi, không một ai đi tiễn. Bố mẹ thì ở quê xa, không thạo xe cộ. Bạn bè cũng chẳng có ai, bởi vì tôi giấu. Là tôi đang chạy trốn, chạy trốn mối tình đơn phương và cũng là chạy trốn chính bản thân mình. Cũng không hiểu tại sao ngày đó tôi lại quyết định như vậy. Phải chăng vì tôi nghĩ rằng, tới một nơi thật xa, vùi mình vào công việc sẽ giúp tôi quên được cô ấy và quên được tình cảm tôi đã trót trao. Nhưng không, tôi đã nhầm. Dù có trốn chạy tận đâu đi nữa, có bận bịu thế nào tôi vẫn không thể nào quên được. Bởi lẽ ngay từ lúc ra đi, tôi đã chẳng thể nào dứt được mối tình này, vẫn vương mang theo mình bóng hình người con gái ấy và thứ cô ấy thích nhất.

Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình? - Hình 1

Trời chiều, hoàng hôn đỏ rực phảng phất một nét trầm buồn. Bóng tôi đổ dài trên những luống rau. Công việc chiều nay kết thúc, tôi thu dọn vài dụng cụ mình dùng rồi chậm dãi đi đến phòng ông chủ. Tôi gõ cửa:

- Ông chủ, tôi có chuyện muốn nói với ông.

- Cậu vào đi. Có chuyện gì? – Ông chủ vẫn chăm chú vào đống sổ sách, cũng chẳng ngẩng mặt lên.

- Tôi… muốn mượn ông một góc vườn.

Lần này ông chủ dừng bút, gỡ cặp kính mắt rồi ngước lên nhìn tôi.

- Cậu lại muốn trồng thứ đó?

- Dạ

- Không phải tôi keo kiệt hay ý gì khác, nhưng cậu vẫn cố chấp như vậy. Hai lần trước cậu đã thất bại, lần này cậu vẫn muốn làm nữa?

- Dạ. Tôi vẫn muốn làm. Hai lần trước tôi thất bại nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi tin lần này nhất định tôi sẽ thành công. – Tôi chậm rãi trả lời.

- Haizz. – Ông chủ thở dài một tiếng- Thanh niên các cậu thật là, chỉ tự làm khổ mình thôi. Thôi được, cậu cứ tùy ý chọn một góc mà trồng, tôi không cản. Buổi chiều cũng có thể nghỉ sớm một chút mà chăm sóc cho chúng. Cố mà làm cho tốt, không lại như hai lần trước, lại bảo tôi không cảnh báo gì.

- Cám ơn ông chủ.

Tôi khẽ cúi người chào rồi bước trở về phòng. Lúc không để ý đó, không biết sau cánh cửa có một người đã nghe trọn cuộc nói chuyện của chúng tôi.

Về đến phòng, tôi lục tìm trong chiếc ba lô của mình lấy ra một túi hạt giống. Nó được tôi bọc cẩn thận bằng giấy bạc, chỉ còn lại 1/3. Hai phần trước tôi đã dùng hết vào những ngày này của hai năm về trước. Đây là số hạt giống tôi mang từ Việt Nam sang. Giá như tôi không mang theo nó, không cố gắng trồng nó trên đất nước Nhật Bản này, có lẽ tôi đã quên được. Nhưng nó chỉ là cái cớ để tôi vịn vào mà lý giải cho việc tại sao tôi vẫn còn thương người ta nhiều đến thế. Rõ ràng là do trái tim tôi muốn vậy chứ đâu có liên quan gì tới túi hạt giống kia. Là tôi cố chấp, chẳng thể quên đi hình bóng dịu dàng ấy. Là do con tim tôi tự làm đau chính bản thân mình. Tôi chọn trốn tránh tới một nơi thật xa, cắt đứt mọi liên hệ với người ta và ngay cả với bạn bè mình để cho mình biến mất hoàn toàn trên thế giới này. Tôi muốn quên hay là tôi hèn nhát không dám đối diện với bản thân mình.

Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình.

Còn thương, nên tôi sẽ vẫn trồng nó, sẽ làm cho nó nở hoa trên đất nước xa lạ này. Bởi vì nó là lời hứa với cô ấy mà tôi mang theo.

Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình? - Hình 2

Những ngày sau đó tôi vẫn cần mẫn làm việc với vẻ mặt trầm buồn, cái vẻ mặt tôi đã mang suốt gần 3 năm nay. Cái mặt lạnh không phải kiểu khó gần mà là khuôn mặt của một người mang nhiều tâm sự. Khi có người hỏi những chuyện mà tôi không muốn nói, tôi lại khẽ cười một nụ cười. Người ta cũng không gặng hỏi thêm nữa, chỉ cười đáp lại và buông một câu cảm thán: “Đúng là cái cậu này”. Có lẽ cùng là người lao động, cùng một nỗi xa quê nên mọi người hiểu và thông cảm với nhau hơn. Hết giờ làm, tôi lại tranh thủ ra chăm sóc cho luống hoa của mình. Tôi gieo hạt đã được 3 ngày, để ý kỹ trên mặt đất đã có những sợi rễ trắng li ti cắm dần vào đất. Đấy là dấu hiệu hạt đã nảy mầm. Tôi xách nước tưới cho dám hoa một lượt rồi lại ngồi xuống mà nhìn chúng một cách trầm tư. Bỗng “òa” một tiếng, phía sau thò ra một cánh tay huơ huơ chiếc lá phong đỏ rực trước mặt tôi:

- Cho anh giật mình chết khiếp.

Tôi không lấy gì làm bất ngờ. Có lẽ vẻ lãnh đạm suốt 3 năm qua đã rèn cho tôi một sự bình tĩnh đến lạ thường. Hầu như chẳng có chuyện gì có thể làm cho tôi mất bình tĩnh cả, chỉ duy nhất một điều tôi vẫn không thể nào kiểm soát được, đó là “tình yêu”. Vẫn vẻ mặt lạnh lùng, tôi đáp lại một câu:

- Có thấy tôi giống bị hù cho sợ không?

Cô bé có vẻ giận dỗi, bước tới ngồi cạnh tôi, tay vẫn mân mê chiếc lá:

- Anh không thể làm cho khuôn mặt của mình vui lên một chút được à? Chẳng vui tẹo nào cả.

- Thì tôi vẫn cười đấy thôi. -Tôi hơi nhếch miệng, cơ mặt giãn ra một chút. Nếu gọi là cười có lẽ sẽ là nụ cười buồn bã nhất.

- Vậy mà cũng gọi là cười. Anh cười làm em thấy khiếp. – Cô bé bĩu môi, nét tinh nghịch hiện lên trên khuôn mặt ngây thơ của cô. Có lẽ cũng bởi đã quen với sự lãnh đạm của tôi cô bé cũng không có giận, lại ríu rít mà hỏi:

- Anh lại trồng cái cây đó đấy hả? Liệu năm nay nó có thể nở hoa được không?

Mặt tôi khẽ co lại, đôi môi run run. Phải rồi, hai năm trước nó đã không nở được lấy một bông hoa, liệu lần này nó có thể nở hoa? Tôi thầm nghĩ mà trong lòng bỗng dưng chua xót. Như thấy được biểu hiện của tôi, biết là mình đã lỡ lời, cô bé ngại ngùng gãi đầu, cười hì một tiếng:

- Không, nhất định nó sẽ nở hoa, mà còn rất đẹp nữa. Em muốn tận mắt nhìn thấy những bông hoa này. Lúc đó anh nhất định phải tặng em một bó đấy nhé.

Tôi khẽ cười, quay sang nhìn vẻ mặt tội nghiệp kia một cái.:

- Ừ, tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt để nó có thể nở hoa. Và cũng nhất định sẽ để dành cho cô một bó thật đẹp.

- Anh hứa nhé, Em sẽ đợi hoa của anh. – Cô bé lại ríu rít, túm lấy tay tôi giật giật- Anh này, ngày mai anh được nghỉ không, em dẫn anh đi thăm Nhật Bản. Mùa thu ở Osaka đẹp lắm đấy, anh không đi sẽ tiếc cả đời đấy.

Cô bé nhìn chăm chú vào mắt tôi đầy vẻ mong chờ. Tôi trầm tư giây lát rồi gạt đầu:

- Ừ, tôi cũng sắp trở về Việt Nam rồi, cũng muốn lưu lại chút kỉ niệm ở đất nước này. Vậy mai làm phiền cô.

Tôi lại cười, nụ cười tự nhiên và vui vẻ hơn rất nhiều. Không hiểu sao nhưng cô bé luôn mang lại cho tôi cảm giác thân thiết lạ kỳ. Những lúc ở bên cô có lẽ là những lúc tôi cảm thấy thoải mái nhất, vui vẻ nhất suốt 3 năm nơi đây.

Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình? - Hình 3

Cô là con gái của ông chủ tôi, kém tôi 7 tuổi. Là một cô gái tinh nghịch, vui vẻ và cũng rất đáng yêu. Tôi gọi cô là Yumi. Cô luôn gần gũi và hòa đồng với những người làm như tôi, cũng rất thích công việc làm vườn. Những lúc rảnh rồi lại ra phụ chúng tôi chăm sóc vườn rau và cả luống hoa của tôi nữa. Tôi cũng không hiểu tại sao cô bé lại thích nói chuyện và quan tâm tới tôi như thế, một kẻ lạnh lùng và cô độc. Chỉ biết rằng cô đã làm cho cuộc sống của tôi vui vẻ hơn rất nhiều.

Sáng hôm sau, đúng như lời hẹn, chúng tôi cùng nhau đi thăm thú một số địa điểm nổi tiếng ở Osaka. Quả thật mùa thu ở Osaka rất đẹp, đẹp đến mê hoặc lòng người. Chúng tôi đi thăm công viên Minoo, lâu đài Osaka và lang thang trên một vài con phố nữa. Mùa thu ở Osaka lá phong nhuộm đỏ khắp cả một vùng, trên cành cây, dưới mặt đất, rực rỡ và choáng ngợp. Thu Hà Nội có lá vàng thì thu Osaka ngập tràn phong đỏ. Bước trên thảm lá khô xào xạc, tôi lại nhớ về những ngày dạo bộ trên phố phường Hà Nội những buổi lá bay. Những kỉ niệm xưa cũ hiện về. Nhưng cũng có những thứ mà chỉ riêng thu Hà Nội mới có, không nơi nào có được. Là hoa sữa nồng nàn tỏa hương thơm ngát, là cốm làng Vòng dẻo thơm đầy hương vị chân quê, là những chiều hồ Gươm lặng sóng, có chiếc lá vàng bồng bềnh mang theo những suy nghĩ mông lung của một kẻ cô đơn. Tất cả đó vẫn hằn sâu trong tấm trí tôi.

- Anh này -Yumi níu cánh tay tôi giật giật, kéo tâm hồn đang ngay ngốc của tôi về với thực tại – Lại nghĩ tới chuyện gì buồn hả?

- Ừ, có một chút. Mùa thu luôn làm cho con người ta có cảm giác buồn buồn mà. Nhưng tôi lại thích, thích cái không khí trầm lắng ấy, thích cái cảm giác buồn buồn ấy. Có lẽ vì thế mà người ta không thích tôi.

- Là sao? Kể cho em nghe được không?

- Cô có thích mùa thu không?

- Có, một chút. Nhưng em vẫn thích mùa xuân hơn.

- Vì mùa thu buồn quá phải không?

- Không hẳn, nhưng em thích những gì tươi sáng, vui vẻ hơn.

- Ừ, mỗi người sẽ thích một thứ và có lý do để lý giải cho việc đó. Như tôi thích mùa thu vì thích cái không khí êm đềm và yên tĩnh của nó, cô thích mùa xuân vì cái tươi trẻ của mùa xuân và người ta thích mùa đông vì mùa đông có thứ làm xao xuyến tâm hồn của họ.

Và rồi tôi kể cho Yumi nghe về câu chuyện của mình. Lần đầu tiên tôi kể cho người khác về chuyện của riêng tôi, chuyện mà tôi đã muốn giấu kín đến ngay cả người ta cũng chưa có ý định nói.

Là chuyện của những năm về trước, khi tôi vẫn vô tư bên lũ bạn của mình, lũ bạn thân đã gắn bó suốt những năm tháng đại học. Chúng tôi đã cùng học, cùng chơi và cùng trải qua những tháng ngày đẹp nhất của tuổi trẻ. Ngày đó có một chàng trai vẫn lén nhìn một người con gái, buồn mỗi khi cô ấy buồn, vui mỗi khi cô ấy vui. Lúc nào cũng tìm cách để được ở bên, được quan tâm và chia sẻ cùng cô ấy. Tình bạn là một cái vỏ bọc hoàn hảo để cậu ta ngụy trang cho tình cảm của mình. Có lẽ sự dũng cảm của cậu không đủ lớn để vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, sợ mất đi một tình bạn đẹp, một người bạn tốt nên tình cảm đó vẫn luôn giữ kín. Cậu thích mùa thu, cô lại thích mùa đông. Cậu trầm tính, cô lại luôn là người tạo ra không khí vui vẻ và náo nhiệt mỗi khi nhóm cậu gặp nhau. Có lẽ chính những khác biệt ấy đã ngăn cản họ đến gần nhau, nhưng cũng chính những khác biệt ấy lại gắn kết họ trong một tình bạn khăng khít.

Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình? - Hình 4

- Ước gì mùa thu qua nhanh một chút nhỉ?

- Cậu không thích mùa thu?

- Không hẳn. Chỉ là thu qua thì đông sẽ tới và họa mi sẽ nở.

- Cậu thích họa mi?

- Ừ, rất thích. Tớ có thể ngồi ngắm nó cả ngày mà không chán.

Cô gái nhìn những luống cúc họa mi đang xanh rờn trước mặt, ánh mắt có gì đó đầy mong chờ. Có thể thấy niềm háo hức và hoan trong ánh mắt long lanh ấy. Cô say sưa nhìn những luống hoa, còn anh lại ngây ngốc nhìn cô.

- Tớ sẽ trồng cúc họa mi tặng cậu.

***

Hà Nội, Việt Nam.

Cuối thu, cái se lạnh đã bao trùm khắp các con phố. Gió mùa tràn về, kéo cái không khí âm u che lấp đi những vạt nắng cuối cùng của thu Hà Nội.Tôi đứng trên ban công phóng tầm mắt ra khoảng không vô định. Phía tít ngoài xa là những mảng khói đục mờ tỏa ra từ những cánh đồng ngoại thành. Một cơn gió thoáng qua khiến tôi hơi run lên vì lạnh. Những ngày này đã chẳng còn hoa sữa nữa. Đột nhiên tôi lại thèm hít hà cái mùi hương thơm nồng ấy thế, dẫu rằng có lúc nó quá đỗi nồng đậm khiến tôi khó chịu.

Mấy hôm nay tự dưng tôi lại nhận được những email thật lạ. Người gửi thư có một cái tên Nhật Bản, hình như là con gái. Những email chẳng có nội dung, chỉ toàn là những bức hình của một nông trại nào đó. Trong ảnh là một người đàn ông đang cần mẫn làm việc. Mà đặc biệt người đó chỉ chụp sau lưng không hề thấy mặt. Nó làm tôi thấy kỳ quái và tò mò. Không biết mục đích của người ta là gì, họ gửi nhầm hay muốn trêu đùa tôi, hay là còn một nguyên nhân nào khác nữa.

Những ngày sau đó tôi có thể khẳng định là họ không gửi nhầm, bởi cứ định kỳ vài hôm là lại mail cho tôi một cái mail như thế. Qua những bức ảnh, tôi chợt giật mình nhận ra những cái cây mà người đàn ông đang chăm sóc kia là một loài hoa vô cùng quen thuộc và tôi cũng vô cùng yêu thích: Cúc họa mi. Cái cái cách người đàn ông kia chăm sóc cho chúng cũng khiến tôi chú ý. Từng động tác, từng cử chỉ đều rất nhẹ nhàng , cứ như sợ sẽ làm tổn thương đến chúng vậy. Hẳn phải là một người yêu họa mi hết mực. Nó làm tôi liên tưởng đến một câu chuyện cũ.

Ngày đó, nhóm chúng tôi có 5 người, học chung một lớp, chơi thân với nhau. Thật là vui vẻ biết bao. Bên nhau suốt 4 năm đại học, ngày ra trường mỗi đứa có một công việc riêng, một phương trời. Thời gian dần trôi, cuộc sống cũnh thay đổi. Đó cũng là quy luật của cuộc sống này. Tôi đi làm, rồi tôi yêu, rồi cũng trải qua những thăng trầm của cuộc sống. Những lúc như vậy ngoài gia đình thì bạn bè là nơi tốt nhất để tôi có thể sẻ chia cho vơi đi những muộn phiền này. Tôi hay tâm sự với cậu ấy, chuyện buồn, chuyện vui và luôn nhận được những lời khuyên chân thành. Cậu luôn bên tôi, mọi lúc, lắng nghe và chia sẻ với tôi bất cứ khi nào tôi cần. Tôi cứ vô tư nhận lấy những ân cần từ cậu mà không biết đang vô tình làm tổn thương trái tim cậu.

Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình? - Hình 5

Rồi tôi chia tay mối tình đầu. Tôi buồn, tôi khóc, cậu lại là người giúp tôi lấy lại cân bằng. Phải nói rằng tôi đã rất may mắn khi có được một người bạn như cậu. Trong những ngày buồn nhất, tôi luôn tìm đến cậu để tâm sự, để sẻ chia. Cậu giúp tôi trút bỏ tất cả những muộn phiền, đau khổ đó. Rồi những ngày sau đó, ngày nào tôi cũng nhận được một bó cúc họa mi trước cửa nhà mỗi khi đi làm về. Tôi thấy vui hơn nhưng cũng tò mò hơn. Là ai lại biết tôi thích cúc họa mi mà tặng chứ? Tôi bắt đầu để ý. Thì ra là cậu. Người âm thầm tặng hoa cho tôi chính là cậu. Và tôi cũng dần nhận ra cái cách mà cậu nói chuyện và quan tâm tới tôi có gì đó đã quá mức bạn bè. Có lẽ do tôi đã quá vô tâm nên mới không nhận ra những thay đổi của cậu đối với tôi bấy lâu nay. Là từ rất lâu rồi, đúng vậy, là từ rất lâu.

Có lẽ do vết sẹo của tình cũ vẫn chưa lành nên tôi vẫn còn cảm giác sợ yêu. Tôi sợ phải trải qua một lần đổ vỡ nữa, sợ con tim lại phải đau khổ thêm một lần nữa và cũng sợ mất đi một người bạn như cậu. Nỗi ám ảnh của tình đầu đã làm tôi có một quyết định mà giờ đây tôi vẫn còn hối hận. Tôi dần lảng tránh cậu, không còn tâm sự với cậu nữa. Thậm chí không muốn nói chuyện hay trả lời những tin nhắn của cậu. Những bó cúc họa mi cậu tặng, tôi không còn hồ hởi nhận lấy về cắm trong phòng mà bỏ lại trước cửa nhà tôi. Tôi làm tất cả để cậu không còn dành tình cảm cho tôi nữa. Tôi nghĩ, rồi cậu sẽ buông xuôi, rồi cậu sẽ quên tôi và tìm một người khác xứng đáng hơn. Và hình như tôi đã thành công. Những cuộc nói chuyện của tôi và cậu ít dần, cũng không còn ai tặng hoa cho tôi nữa. Có lẽ cậu đã từ bỏ ý định theo đuổi tôi.

Và như người ta vẫn thường nói: “Có những thứ mất đi rồi ta mới thấy hối tiếc”. Những ngày không có cậu quan tâm tưởng rằng rôi sẽ thoải mái hơn, nhưng không, tôi thấy mình thực sự thấy nhớ. Nhớ những lời hỏi han của cậu, nhớ những lời an ủi của cậu, nhớ những lần cậu chọc cho tôi cười và nhớ cả những bó cúc họa mi cậu tặng. Thiếu cậu tôi thấy sao mà trống vắng. Tôi muốn được cậu quan tâm như trước, muốn nói chuyện, nhắn tin cho cậu. Nhưng tất cả đã muộn. Cậu như biến mất khỏi thế giới này, biến mất khỏi cuộc sống của tôi hoàn toàn. Tôi hỏi bạn bè, hỏi tất cả những người quen của cậu mà tôi biết nhưng không một ai biết cậu đang ở đâu. Tôi cố gắng tìm kiếm nhưng đều vô ích.

Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình? - Hình 6

Những email ấy vẫn đều đặn gửi cho tôi vài ngày một lần. Tôi có mail trở lại nhưng vẫn chẳng nhận được hồi âm gì ngoài những bức hình như vậy cả. Do người ta cố ý làm như vậy hay không hiểu tôi nói gì, mặc dù tôi đã mail lại bằng tiếng Anh. Ngày qua ngày, những cây hoa cứ lớn dần lên, đã bắt đầu có những nụ hoa chúm chím. Sự thần bí ấy làm cho trí tò mò của tôi càng thêm mãnh liệt. Tôi có liên tưởng tới một vài chuyện nhưng lại gạt phắt đi. Đã 3 năm trôi qua, dẫu tôi vẫn còn thương nhưng chắc gì người ta đã nhớ đến tôi. Nếu không thì đã không biệt tích suốt ngần ấy thời gian. Là tôi đã làm tổn thương cậu ấy, là tôi đã đẩy cậu ấy ra khỏi vòng tay của mình. Những suy nghĩ vẩn vơ cứ luẩn quẩn trong đầu tôi không tài nào thoát ra được.

Tối hôm ấy, trong lúc tôi đang xem lại những bức hình mà người kia đã gửi thì 1 email nữa đến. Vẫn là từ người đó. Tôi vội vã mở mail. Một bức ảnh hiện lên khiến tôi sửng sốt. Trong ảnh, một người đàn ông vô cùng quen thuộc đang vuốt ve những bông cúc họa mi trắng muốt với nụ cười hiền và ánh nhìn trìu mến. Là cậu ấy. Đúng là cậu ấy không thể nào nhầm được. Gương mặt ấy, nụ cười ấy và ánh mắt ấy, tôi vẫn mơ thấy hàng đêm. Tim tôi bỗng run lên một nhịp. Một cảm xúc khó tả trào dâng. Lần này, email còn kèm theo một bức thư bằng tiếng Anh.

“Chào chị. Em là Yumi, là bạn của anh Nam bên Nhật Bản. Chính em là người đã lén chụp và gửi những bức hình này cho chị mà anh Nam không hề hay biết. Em đã được nghe câu chuyện của hai người và em biết anh Nam vẫn còn rất yêu chị. Cứ nhìn cái cách anh ấy chăm sóc những cây cúc họa mi kia hẳn là chị cũng thấy. Nhưng anh ấy sợ, sợ chị sẽ không chấp nhận tình cảm này nên vẫn giấu và trốn tránh suốt thời gian qua. Ngày mai anh ý sẽ hết hạn hợp đồng xuất khẩu lao động ở bên này và trở về Việt Nam. Nếu chị có tình cảm với anh ấy thì hãy đi đón anh ấy về nhé. Anh ấy là một chàng trai tốt, đánh mất rồi sẽ không bao giờ tìm lại được nữa đâu.

Thân!”

Ở dưới bức thư còn có thời gian máy bay hạ cánh. Nước mắt tôi cứ thế lăn trên gò má. Có lẽ đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Ngày mai tôi sẽ đi đón cậu ấy, nhất định tôi sẽ đi đón cậu ấy.

***

Osaka, Nhật Bản.

Tôi đứng hồi lâu mà nhìn những bông cúc họa mi trắng muốt. Những cánh hoa mỏng manh nhưng mạnh mẽ đang khoe sắc ở đất nước xa lạ này. Cuối cùng tôi cũng thành công, cuối cùng cúc họa mi cũng nở. Lòng tôi xốn xang một niềm hạnh phúc. Yumi bước đến cạnh tôi vuốt ve những cánh hoa khẽ nói:

- Họa mi nở rồi, đẹp quá. – Giọng cô bé có vẻ buồn buồn – Nhưng ngày mai anh cũng trở về Việt Nam rồi, sẽ không trở về đây nữa.

Tôi quay sang nhìn cô bé, khẽ vuốt mái tóc đen nhánh của cô:

- Ngốc ạ. Anh phải về. Việt Nam mới là quê hương của anh, nơi đó có gia đình, có bạn bè, có người thân của anh. Làm sao anh có thể ở nơi này mãi được.

- Rồi anh sẽ quên em?

- Làm sao anh quên được em chứ. Đừng có buồn. Rồi em sẽ có những người bạn mới, những niềm vui mới. Có cơ hội nhất định anh sẽ sang thăm em. Em cũng còn cả luống cúc họa mi này nữa mà. Anh tặng em hết đấy, chỉ xin lại một bó nhỏ thôi. Có nhớ anh thì hãy ra đây ngắm những bông cúc họa mi này nhé.

- Anh nhớ nhé.

Cô bé gục đầu vào ngực tôi, có một dòng nước nóng hổi thấm vào áo. Tôi dang tay ôm lấy bờ vai cô bé, trong lòng cũng dấy lên những cảm xúc khó tả.

Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình? - Hình 7

14h30, máy bay hạ cánh xuống sân bay Nội Bài. Tôi nhìn qua cửa sổ, là đất, là trời quê hương. Tôi đã về đến Việt Nam, mảnh đất thân thương sau ba năm xa cách. Lấy hành lý xuống sân bay và không quên mang theo bó cúc họa mi tôi mang về từ đất nước mặt trời mọc. Bó hoa tôi đã bỏ bao tâm huyết để vun trồng. Bước đi trong sảnh đợi của nhà ga, lòng tôi vẫn mang đầy những cảm xúc lẫn lộn. Bỗng:

- Nam. -Tiếng ai đó khiến tôi giật mình.

Ngước mắt nhìn lên, tôi sững sờ. Trước mặt tôi là người con gái ấy. Sự việc bất ngờ khiến tôi bối rối:

- Cậu… cậu… sao cậu… lại ở đây?

- Thì để đón cậu chứ còn sao nữa. – Cô ấy mỉm cười đầy hạnh phúc.

- Nhưng… làm sao… làm sao cậu biết…

- Yumi đã kể hết cho tớ nghe rồi. Ngốc ạ, còn muốn trốn tránh tớ đến bao giờ nữa. Hay lại lén trở về rồi đặt nó trước cửa nhà tớ nữa đây. – Nói rồi cô ấy đưa tay đón lấy bó cúc họa mi trên tay tôi rồi ôm chầm lấy tôi nức nở. – Cậu có biết là tớ nhớ cậu như thế nào không. Đừng trốn tránh tớ nữa.

Tôi cũng vòng tay ôm chặt cô ấy vào lòng:

- Tớ sẽ không để cậu rời xa vòng tay này nữa đâu.

Chúng tôi ra xe trở về. Hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Trở về quê hương sau ba năm xa cách, được gặp lại những người bạn thân, gặp lại người tôi đã thầm thương và còn tay trong tay hạnh phúc. Đúng là ông trời đã ban cho tôi quá nhiều ưu ái. Tôi thầm hướng về phương xa khẽ nói: “Cám ơn em nhé, Yumi.”

Theo blogradio.vn

Con gái sau chia tay tuyệt đối không được gục ngã

Tự tôn cuối cùng của mỗi con gái sau chia tay chính là không gục ngã, được phép đau thương nhưng đừng bao giờ níu kéo.

Chúng ta vẫn thường nói về những chuyện sau này nhưng lại quên mất bản thân mình sau này sẽ chẳng thể giống trước đây được nữa. Vì thế, có thể hôm nay rất hạnh phúc ngày mai đã chia tay là việc chẳng có gì phải ngạc nhiên. Điều đau lòng nhất chỉ là lòng người thay đổi còn mình thì lại quá tin tưởng mà thôi.

Hôm nay, khi những cơn gió heo may về ngang qua phố, em bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm nghĩ về những chuyện đã, đang và sẽ xảy ra với cuộc đời mình. Em đã từng có một mối tình thật đẹp lí do là vì ở đó có anh, em nghĩ rằng ở bất cứ đâu chỉ cần anh xuất hiện thì em sẽ vượt qua tất cả mọi chuyện dễ dàng.

Con gái sau chia tay tuyệt đối không được gục ngã - Hình 1

Nhưng bây giờ anh cũng không ở bên cạnh em và rồi em vẫn vượt qua việc kinh khủng nhất đó thôi. Thật ra điều em sợ không phải là chia tay mà em sợ mình sẽ gục ngã khi anh ra đi. Em sợ bản thân không thể chứng kiến anh hạnh phúc bên người khác. Vậy mà giờ em có thể mỉm cười và nói: "Chú anh một đời này bình yên".

Em cũng không ngờ rằng đó là lần cuối chúng ta chia tay thật vì trước đó đã có vài lần cãi nhau em giận hờn rồi đòi chia tay bằng được. Nhưng chúng ta vẫn quay lại vì em biết mình còn yêu rất nhiều. Lần này, em vẫn còn yêu nhưng mọi chuyện đã không thể trở về như lúc ban đầu được nữa. Người buông tay là em người bước đi là anh, cứ thế chúng ta rẽ sang một hướng khác không còn nhìn thấy nhau.

Em đã đau khổ, suy sụp, thậm chí còn phát điên lên khi trải qua những ngày không có anh. Bao trùm lên cuộc sống của em chỉ là một màu đen tối, ủ rũ mà em tưởng mình chẳng thể nào gượng dậy nổi. Cho đến tận lúc này trái tim em vẫn khẽ nhói lên khi nhắc đến tên anh và nhớ về kỉ niệm xưa cũ nhưng em không còn nhớ bằng cách nào anh đã khắc lên tim em những vết xước như vậy. Em tha thứ hoàn toàn cho việc chúng ta chia tay, nghĩa là em buông bỏ nỗi đau đó không còn giữ lại trong tim mình.

Con gái sau chia tay tuyệt đối không được gục ngã - Hình 2

Cuộc sống của em trở nên bình lặng hơn, vẫn đi làm và ăn uống đầy đủ. Tiền em kiếm được cũng chỉ để mua quần áo, đồ dùng cho bản thân. Em đi ngủ đúng giờ hơn không cần phải chờ anh mỗi đêm muộn. Giấc ngủ của em không còn những mộng mị cũng chẳng giật mình ứa nước mắt vào giữa đêm.

Ai cũng nói em lạ đã từng sống chết vì tình yêu ấy, không nghe bất cứ một lời an ủi nào vào ngày anh ra đi, vậy mà đến hôm nay lại tự mình đứng lên một cách mạnh mẽ. Thật ra em chưa từng gục ngã mà đó chỉ là nỗi đau nhất thời em không chịu đựng được. Vì em không bao giờ muốn nhận ánh mắt thương hại từ anh nên em sẽ để anh yên tâm nhìn thấy em hạnh phúc.

Con gái sau chia tay tuyệt đối không được gục ngã - Hình 3

Cô gái anh từng yêu đã quen với việc dựa dẫm vào bờ vai ấy, còn giờ đây không có anh em vẫn phải tự đi trên đôi chân của mình. Lúc đó, em hoàn toàn có thể chạy theo để giữ anh lại, chỉ cần em nhún nhường nhất định anh sẽ không bỏ đi. Nhưng tự tôn của em không cho phép em làm điều đó dù em còn yêu rất nhiều.

Có lẽ đến giờ này chúng ta vẫn chưa thể cam tâm vì đã chia tay nhưng cuộc sống của cả hai vẫn ổn. Thi thoảng em lơ đãng nghĩ về quá khứ, nước mắt rơi xuống một cách thẫn thờ, tuy nhiên mọi thứ chỉ trong chốc lát còn sau đó em lại bận bịu với những dự định tương lai. Dường như, chia tay đã không còn là tảng đá đè nặng trong tim em nữa rồi.

Con gái sau chia tay tuyệt đối không được gục ngã - Hình 4

Theo ilike.vn

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Ngày cưới, em dâu vừa bước ra thì toàn hội trường vang lên tiếng bàn tán ồn ào, đại diện nhà trai nhà gái chỉ muốn "độn thổ" vì xấu hổ
07:57:40 17/11/2024
Chồng không may qua đời, tôi ở vậy phụng dưỡng bố chồng bệnh tật, ngày giỗ đầu, ông bất ngờ làm một việc khiến tôi bật khóc
05:58:43 18/11/2024
Thông gia tự dưng gọi điện bảo mẹ tôi nấu đồ ăn gửi sang rồi đưa ra đề nghị khiến 2 bên gia đình sứt mẻ
07:49:02 17/11/2024
Một tuần sau khi ra ở riêng, tôi 'muối mặt' xin mẹ chồng cho về, nhưng câu trả lời của bà khiến tôi ám ảnh
15:26:50 16/11/2024
Hay tin công ty chồng bị cháy, tôi hối hả chạy vào bệnh viện thì phát hiện ra chồng ngoại tình và bí mật về chiếc nhẫn ở ngăn tủ
15:06:45 16/11/2024
Chồng mất tròn năm, hôm ấy nghe lời đề nghị của anh chồng, tôi giật mình không tưởng
05:55:29 18/11/2024
Drama gia đình: Vợ cũ kéo vali đòi nhà, đòi con, mẹ chồng phơi bày thái độ gây sốc
15:35:06 16/11/2024
Cô hàng xóm nóng bỏng vừa chuyển đến được 2 tháng, gia đình tôi đứng bên bờ đổ vỡ
07:18:43 17/11/2024

Tin đang nóng

Lộ khung hình nhạy cảm gây tranh cãi của Minh Hằng
08:04:51 18/11/2024
Ca sĩ Bích Tuyền lấy chồng tỷ phú Mỹ, sở hữu biệt thự 1.600 tỷ đồng, giờ sống ra sao?
06:24:47 18/11/2024
Ca sĩ Tô Thanh Phương hiện ra sao sau khi nhảy lầu?
06:26:59 18/11/2024
Cam thường bóc trần sắc vóc thật của nữ chính hot nhất màn ảnh hiện nay
06:20:12 18/11/2024
Tiếng hét thất thanh tố cáo nữ diễn viên gen Z giữa lễ trao giải gây sốc cho 400 triệu người
07:56:29 18/11/2024
Cặp đôi Vbiz để lộ bằng chứng hẹn hò bí mật, bị phát hiện "đánh lẻ" du lịch nước ngoài
09:44:27 18/11/2024
Cả ngày chỉ ăn một bữa cơm nhưng gạo vẫn hết, vợ trẻ lén lắp camera rồi điếng người khi thấy mặt thủ phạm 'thập thò'
05:46:52 18/11/2024
Đêm cuối trước khi ly hôn, chồng bất ngờ gõ cửa rồi đưa ra lời đề nghị khiến tôi nghẹn ngào
05:52:37 18/11/2024

Tin mới nhất

Mẹ chồng yêu cầu cặp vợ chồng trẻ kế hoạch năm sau cưới, ai cũng phẫn nộ khi biết lý do phía sau của bà

05:49:25 18/11/2024
Buồn hơn là thái độ của chồng em. Anh bảo cứ nghe lời mẹ, bọn em còn trẻ, thích đẻ lúc nào cũng được. Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ cãi lời bố mẹ.

2h sáng vợ đột ngột qua đời, sau khi nói chuyện điện thoại với con gái, tôi căm hận tột cùng

05:43:38 18/11/2024
Tôi thực sự căm hận vợ. Chỉ mong sao con tôi quên đi bóng ma tâm lý và người đàn ông kia để chúng tôi có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Xa nhà chẳng lâu lại thấy 'dấu vết lạ' trên chai nước trong tủ lạnh, chị vợ 'chết lặng' khi phát hiện ra bí mật của chồng

05:40:02 18/11/2024
Tôi thật sự quá thật vọng về chồng nên quyết định ly hôn. Khi tôi đưa đơn ly hôn thì chồng quỳ gối khóc lóc van xin tôi. Tôi lấy Minh đã 5 năm, có một con trai 4 tuổi.

Dọn dẹp tủ lạnh, thấy bọc đen trong ngăn đá đã 2 năm trời, tôi mở ra xem thì điêu đứng với thứ chồng giấu giếm

05:31:28 18/11/2024
Tôi cay cú đưa bọc đen ra hỏi chồng. Anh đáp một câu lạnh nhạt. Vợ chồng lấy nhau đã 2 năm nay nhưng chồng tôi luôn giấu giếm vợ chuyện tiền bạc.

Tôi vừa than thất nghiệp, vợ cũ của chồng đã đề nghị: "Đến làm giúp việc cho chị, lương 18 triệu/tháng"

05:28:40 18/11/2024
Tôi và vợ cũ của chồng có mối quan hệ rất tốt đẹp. Cho đến khi chị hỏi tôi câu đó. Tôi và chị Dung - vợ cũ của chồng - có mối quan hệ rất hòa thuận.

Biết tin chị dâu cũ bị ung thư, tôi ngỏ ý muốn anh trai giúp đỡ chị, ngờ đâu anh đập bàn, thốt một câu đầy hận thù

05:25:19 18/11/2024
Biết là chị dâu cũ từng sống lỗi với anh. Nhưng lần này, tôi thấy anh trai cư xử hơi quá đáng. 4 năm trước, vợ chồng anh trai tôi hoàn tất thủ tục ly hôn.

Chồng bỏ 10 triệu mua quà tặng cô giáo ngày 20/11, biết nguyên nhân mà tôi tức tối, sốc hơn cả là lời tuyên bố của anh

05:21:55 18/11/2024
Tôi không hiểu nổi suy nghĩ ấu trĩ của chồng nữa. Nhìn món quà 20/11 mà tôi tức lộn ruột. Chồng tôi đã U40 nhưng bản tính cứ như thanh niên.

Lời cầu khẩn tàn nhẫn trước ngày đăng ký kết hôn: Tôi có nguy cơ làm mẹ đơn thân cả đời

05:18:22 18/11/2024
Trong những ngày chuẩn bị cho cột mốc trọng đại của đời mình, tôi đã đối mặt với một cú sốc không tưởng. Lời đề nghị của người đàn ông tôi từng yêu thương.

Sau 7 năm du học, tôi kinh ngạc khi biết cô ấy vẫn đợi chờ mình

05:12:37 18/11/2024
Nếu lần này tôi đi mà vẫn giữ im lặng thì thật là quá độc ác với cô ấy. Tôi hân hoan hạnh phúc nhưng không biết mình nên bắt đầu như thế nào...

Đi dự tiệc sinh nhật bạn, tôi bỏ về và muốn ly hôn ngay khi phát hiện ra bí mật của chồng

05:10:07 18/11/2024
Buổi tiệc sinh nhật trở thành thảm họa với tôi, khi trở về tôi đã nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn chồng. Tôi có một cuộc hôn nhân viên mãn bên chồng con.

Chị chồng tương lai can thiệp quá sâu chuyện gia đình, tôi có nên hoãn đám cưới?

05:07:14 18/11/2024
Đám cưới sắp diễn ra, tôi mới biết tới bà chị chồng tương lai ở xa nhưng hay can thiệp vào chuyện gia đình. Tôi và anh sống ở tỉnh lẻ, gần nhà nhau và đã yêu nhau được 2 năm.

Chồng mất đã 7 năm nhưng nhà chồng vẫn bày đủ trò để ngăn chị tôi tái hôn

09:22:43 17/11/2024
Nghe tôi chuẩn bị tái hôn với 1 doanh nhân thành đạt, mẹ chồng kéo họ hàng tới quấy phá với đủ chiêu trò khác nhau.

Có thể bạn quan tâm

Lý do chuyên gia khuyên bạn nên dùng sả ngay hôm nay

Làm đẹp

11:19:04 18/11/2024
Và nếu bạn đã bị mụn trứng cá thì sả cũng sẽ giúp ích cho bạn. Sả có tác dụng chống viêm, giúp làm dịu và khắc phục làn da bị viêm hoặc sắp bùng phát.

Phản ứng của team Quang Linh Vlogs khi bị chê vì ngày càng lố lăng

Netizen

11:14:35 18/11/2024
Thời gian gần đây, Quang Linh Vlogs (Phạm Quang Linh, sinh năm 1997) thường xuyên xuất hiện với những hình ảnh độc lạ. Trong clip và ảnh được đăng lên trang cá nhân, anh chàng đu trend cosplay G-Dragon, bắt sóng style boy phố

Chụp MRI, phát hiện điều không ngờ nhờ uống trà xanh

Sức khỏe

11:11:44 18/11/2024
Chế độ ăn Địa Trung Hải nhìn chung cũng cung cấp nguồn polyphenol dồi dào vì phong phú rau củ, trái cây, cá, các nguồn đạm thực vật, ngũ cốc nguyên cám, dầu thực vật lành mạnh...

Pep thay đổi bộ mặt Ngoại hạng Anh thế nào

Sao thể thao

11:01:56 18/11/2024
Từ khi Pep Guardiola đặt chân tới Ngoại hạng Anh vào năm 2016, một làn sóng thay đổi lớn đã cuốn qua giải đấu hàng đầu xứ sở sương mù.

Cứu bé 7 tuổi bị cửa cuốn kẹp cổ, ngừng tuần hoàn

Tin nổi bật

11:01:50 18/11/2024
Hiện tại, bệnh nhi được hỗ trợ thở máy, glasgow 12 điểm. Bệnh viện Đa khoa tỉnh Phú Thọ đang hội chẩn với Bệnh viện Nhi Trung ương để định hướng điều trị tiếp theo.

9 "tuyệt chiêu" lưu trữ giúp mẹ tôi không tốn đồng nào mà nhà vẫn luôn gọn gàng một cách không ngờ

Sáng tạo

10:48:04 18/11/2024
Sau khi đến tuổi trung niên, họ thường điềm tĩnh, nhìn nhận mọi việc rõ ràng hơn, nói năng dịu dàng, làm việc có nề nếp và quan trọng là luôn giữ được nhà cửa gọn gàng mà không hề tốn công sức hay tiền bạc.

Nhân tố cản bước tăng trưởng của kinh tế Trung Quốc

Thế giới

10:43:37 18/11/2024
Việc ông Donald Trump giành chiến thắng trong cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ vừa qua có thể dẫn đến các biện pháp hạn chế thương mại khắc nghiệt hơn và các chính sách đơn phương sẽ làm phân mảnh hệ thống toàn cầu.

Tình trạng của Hòa Minzy giữa nghi vấn mang thai lần 2

Sao việt

10:27:08 18/11/2024
Hậu chia tay bạn trai thiếu gia vào giữa năm 2022, Hòa Minzy vẫn sống một mình. Cô tập trung vào công việc và chăm lo cho bé Bo - cậu con trai 5 tuổi của cô.

Sao nam hạng A có hơn 18000 tỷ đồng bỏ mặc chị gái sống như ăn mày?

Sao châu á

10:24:29 18/11/2024
Châu Nhuận Phát mang tiếng ngược đãi người thân khi chị gái ăn mặc lôi thôi, ngủ trên ghế đá công viên. Tuy nhiên bả Châu Thông Linh đã đứng ra giải thích thay cho em trai

Ngày 19/11/2024 là ngày tốt có thể làm các việc như kết hôn, khai trương, mở cửa hàng, mai táng, cải mộ, ký hợp đồng

Trắc nghiệm

10:11:19 18/11/2024
Xem ngày 19/11/2024 sẽ giúp bạn chọn được ngày lành tháng tốt phù hợp nhất cho công việc của mình. Ngày 19/11/2024 là ngày tốt có thể làm các việc như kết hôn, khai trương, mở cửa hàng, mai táng, cải mộ, ký hợp đồng.

Game thủ Việt tranh cãi kịch liệt về game "Tuổi Thìn", người bảo flop, kẻ bênh vực không tiếc lời

Mọt game

10:02:46 18/11/2024
Cái tên đang được nhắc tới trong câu chuyện là Dragon Age: The Veilguard - một tựa game vừa mới ra mắt cách đây chưa lâu và vẫn được nhiều người chơi Việt hài hước đặt cho biệt danh Tuổi Thìn khi dịch sang tiếng Việt.