“Con thấy bố ngủ nên bịt miệng em cho em không khóc to bố lại dậy đ.ánh c.on”
Đó chính là lời cảnh tỉnh cho tất cả các gia đình khi mang thai đứa con thứ 2,
ảnh minh họa
Từ lúc mang thai bé thứ 2 chị đã chủ động tham khảo nhiều sách báo về tâm lý của con đầu lòng khi mà có em, nhiều câu chuyện thương tâm chỉ vì ghen tỵ với tình yêu thương của bố mẹ dành cho con thứ 2 mà nhiều bé đã đ.ánh đ.ập, thậm chí vô tình g.iết cả em của mình. Chị lo lắng lắm khi mà cu Bon nhà chị được cưng chiều từ bé, nên con luôn nghĩ mình là nhất và có sự ích kỷ trong suy nghĩ, từ lúc biết mình sắp có em thì đứa con đầu nhà chị tỏ thái độ ghét em ra mặt. Chị mang bầu đứa thứ 2 khi mà Bon đang bị khủng hoảng t.uổi lên 4; áp lực rồi mệt mỏi vì nghén ngẩm mà chị không thời gian để ý đến đứa con lớn nhiều; anh lại hay phải đi công tác xa nhà nên cu Bon càng lúc càng khó bảo; đến lúc con lì bướng không dạy được anh lại tức giận và vụt con bằng roi, nhưng tuyệt nhiên con chị không bao giờ chịu nhận lỗi.
Rồi nỗi lo toan cũng tạm gác sang một bên khi chị sinh em bé, quá bận bịu trong thời gian đầu chăm con nhỏ nên anh chi càng sao nhãng đứa lớn hơn; nhiều lúc muốn gần con và âu yếm thì đứa nhỏ lại quấy khiến chị quên mất rằng: cu Bon đang nhìn em và mẹ với một ánh mắt hằn học và căm giận. Bố đi làm xa, mẹ thì suốt ngày chăm em khiến nó cảm thấy tủi thân và nghĩ rằng bố mẹ vứt bỏ nó, có em rồi không cần nó nữa. Cu Bon vô cùng ghét em vì em cướp mẹ của nó; mỗi lần sang nhà hàng xóm chơi các bác lại trêu nó khiến nó tưởng thật:
- Mẹ đẻ em bé rồi, cu Bon bị ra rìa nhé; cả nhà thương em bé hơn rồi.
- Không phải, bác nói dối; bố mẹ thương Bon nhất. Thằng bé mếu máo
Video đang HOT
- cu Bon bị ra riaf thật mà, mẹ bế em chứ đâu có thèm bế con nữa đâu nào; không tin con về hỏi mẹ xem phải không??
Nghe những lời của bác hang xóm nói, cu Bon hậm hực chạy về nhà thì thấy mẹ đang ru em ngủ; nó tức giân chạy vào giằng em với mẹ và nói:
- Buông ra, buông mẹ tao ra; mẹ của tao chứ.
- bon, con làm gì vậy, bỏ em ra không em khóc bây giờ. Mẹ nó quát lên
- Mẹ bỏ em ra đi, mẹ ôm con đi sao mẹ cứ bế em mãi thế. Nói rồi cu Bon lấy tay tát vào mặt em khiến đứa em khóc ré lên
Lúc này chi bực quá mới đẩy nó ra thì vô tình khiến con bị ngã, dù rất thương con nhưng chị đang giân nên bắt Bon đứng úp mặt vào tường; sau khi dõ dành cho đứa thứ 2 ngủ say, chị quay ra đã thấy con trai lớn của mình khóc nức nở, chị định chạy lại ôm con thì nó vùng vằng và hét lên “con ghét mẹ vô cùng, ghét cả cái thằng kia nữa rồi bỏ chạy vào phòng”. Chị chán nản vì không dạy được con, tối hôm đó anh về chị có kể lại chuyện và bảo anh lên nói chuyện với con; nhưng không ngờ anh cục tính hầm hầm cầm roi lên phòng đ.ánh cho cu Bon một trận nhớ đời và bắt nó phải xin lỗi mẹ, xin lỗi em.
Kể từ hôm đó, chị không còn thấy con trai đầu nói ghét em nữa, nhưng điều này lại càng khiến chị lo lắng hơn, khi mà cu Bon bông trở nên lầm lì, xa lánh bố mẹ; đi học về là trốn tiệt ở trên phòng và dù chị có cố gắng bắt chuyện với con, thì nó cũng không đáp lại. Chị định hết 3 tháng ở cữ, chị sẽ dành nhiều thời gian hơn cho con trai lớn; dạy cho con hiểu và gắn kết con với em nhiều hơn. Nhưng chị chưa kịp làm được điều đó, thì thảm kịch đã xảy ra đối với gia đình anh chị rồi.
Hôm đó, giúp việc xin về quê mấy ngày nên chị rất bận bịu vừa lo cơm nước, vừa lo chăm 2 con; may sao anh được về mấy ngày nên đỡ đần cho vợ được chút ít, thấy bố về thì cu Bon phải trông em, thằng bé rất sợ bố; chị vừa làm việc nhà vừa lo ngó vào xem thằng lớn có đ.ánh em khóc không thì mấy hôm không thấy gì cả. Cái ngày định mệnh ấy xảy ra, anh uống say nên vào phòng năm ngủ; chị tin tưởng rằng thằng lớn nhà chị đã yêu em hơn rồi nên yên tâm bảo Bon trông em, còn mình thì đi lên tầng phơi quần áo. 15 phút sau thì chị nghe tiếng của chồng đang hét lên và tiếng khóc của cu Bon; giật mình chị vội chạy xuống xem thì không thể tin nổi vào mắt mình, chồng chị đang hô hấp nhân tạo cho đứa nhỏ sau đó vội vàng đưa con đi bệnh viện. Nhìn sang thằng lớn đang khóc lóc, chị run rẩy hỏi:
- Bon con làm gì em thế này??
- “Con thấy bố đang ngủ nên bịt miệng em cho em không khóc to bố lại dậy đ.ánh c.on, bỏ ra thì em đã lịm đi rồi, không phải con làm hại em đâu đúng không mẹ??”
Chị quá đau lòng khi thấy con thứ 2 tái mét mặt mày, nhưng khi đến bệnh viện thì đã quá muộn; đứa thứ 2 nhà anh chị bị ngạt thở do bị úp gối vào mặt và đã t.ử v.ong ngay ở nhà. Anh chị gào lên khóc lóc, ai cũng thương cảm cho gia đình trẻ gặp phải thảm kịch đó, khi người g.iết c.on họ không ai khác lạ chính là đứa con lớn của mình. Rồi sau này, anh chị sẽ sống ra sao đây; rồ cu Bon sẽ lớn lên thế nào đây??
Đó chính là lời cảnh tỉnh cho tất cả các gia đình khi mang thai đứa con thứ 2, phải hết sức quan tâm và để ý tâm lý của đ.ứa t.rẻ lớn; nếu không hậu quả xảy ra sẽ hết sưc thương tâm.
Theo Blogtamsu
Anh trai tu hành dẫn người yêu về nhà
Tôi đã tỏ thái độ khó chịu và khuyên anh nên chấm dứt tình cảm hoặc là từ bỏ nghiệp tu nhưng có vẻ anh không có ý định chọn điều nào cả.
Tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng cao quý, đáng trân trọng và yêu là quyền của mỗi người. Dẫu biết như thế nhưng tôi vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện anh trai có bạn gái. Nói ra thì mọi người lại bảo "Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng" nhưng xin hãy để tôi kể hết đã.
Câu chuyện về gia đình cũng chẳng hay ho gì nhưng cứ giấu mãi nó trong lòng thật bức bối và nghẹt thở. Mẹ là người phụ nữ khá lận đận trong đường tình duyên khi trải qua đến ba đời chồng mới tìm được bến đỗ. Lý do một phần cũng vì tính cách của mẹ: cố chấp, bảo thủ và ích kỷ. Mẹ như "bông hoa trong nhà kính" do hồi nhỏ được nuông chiều, hễ động đến việc gì là lại than khổ. Mẹ không giống với hình ảnh những người mẹ tảo tần, bươn chải k.iếm t.iền nuôi con nhưng tôi biết tình yêu thương mẹ dành cho các con chắc chắn không thua bất cứ ai.
Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ với người chồng đầu, mẹ để anh cả ở với nhà nội rồi lấy chồng sau sinh được anh thứ hai, người chồng đó không may mất sớm rồi mẹ lấy bố tôi. Anh hai không được thông minh như người thường, học mãi không lên được lớp hai, không trường nào nhận anh nữa, cuối cùng mẹ phải để anh học ở trường dành cho t.rẻ e.m khuyết tật, thiểu năng. Ở đó anh lại là học sinh thông minh nhất. Bố tôi mắc vào nghiện ngập rồi phải đi tù, kinh tế gia đình trở nên khó khăn vô cùng, bốn miệng ăn (tính cả bố) trông cậy vào đồng lương hưu ít ỏi của bà nội trong khi tôi lại sắp đến t.uổi đi học.
Hồi đó anh hai hơn 10 t.uổi đã phải dắt tôi đi nhặt rác, đ.ánh giầy rất khổ cực. Đúng lúc đó, anh được một sư thầy xin vào chùa làm tiểu. Ngày ấy cả hai anh em còn bé lắm chả biết gì, thấy được vào chùa anh háo hức còn tôi hãnh diện đi khoe khắp nơi. Anh vào chùa ở được mấy ngày thì trốn về. Lần nào mẹ và bà cũng khóc khuyên anh nên quay lại rồi đưa anh về chùa. Tôi vẫn còn nhớ như in cái lần giữa trưa nắng anh đạp xe hơn 15 cây số trốn về, lần ấy anh khóc nhiều lắm, anh bảo không muốn ở chùa nữa, rằng anh nhớ mẹ, nhớ nhà...
Đến khi lớn rồi tôi mới hiểu được hồi xưa anh trai vào chùa cũng là do tôi. Tôi đã khóc rất nhiều, tôi được đi học đổi lại anh hai phải chịu khổ cực, phải sống xa mẹ. Mỗi lần về thăm nhà anh không hề tỏ ra oán trách mà ngược lại còn yêu thương tôi hơn. Cuộc sống của anh ở chùa sau đó cũng tốt hơn nhiều, anh có t.iền để mỗi dịp tết về cho bà cho mẹ ít, anh được mua điện thoại, mua xe máy - những thứ mà chắc chắn gia đình không thể cho anh. Điều đó phần nào làm tôi bớt dằn vặt hơn.
Sau nhiều năm ngồi tù bố tôi trở về và tu chí làm ăn, kinh tế bớt khó khăn hơn. Anh hai cũng được thụ giới lên sư ông nhưng mọi chuyện không dừng ở cái kết viên mãn ấy. Dạo gần đây tôi thấy anh trai hay về nhà hơn, chính xác là tuần nào cũng về. Mỗi lần đó anh đều ôm ghì lấy cái điện thoại nói chuyện rất tình cảm với một cô gái, anh còn bảo đó là chị dâu của tôi. Tôi biết yêu đương là điều cấm kỵ đối với người tu hành, đã tỏ thái độ khó chịu và khuyên anh nên chấm dứt tình cảm hoặc là từ bỏ nghiệp tu nhưng có vẻ anh không có ý định chọn điều nào cả. Ngược lại, mẹ vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn không khuyên bảo gì.
Ít lâu sau anh đưa về nhà một cô gái và nói đó là người anh yêu. Nhìn người mẹ hạnh phúc khi cậu con trai dẫn bạn gái về nhà tôi càng thêm đau lòng. Bà nội và bố là hai người phản đối kịch liệt, cả nhà tôi chưa bao giờ cãi nhau to như thế. Bố bảo anh không được bỏ tu vì với trí tuệ của anh ra xã hội sẽ không làm được gì cả và bắt anh từ bỏ tình yêu. Bà nội vốn đã ghét mẹ giờ tìm đủ lời lẽ chì chiết, nói mẹ có ba đứa con mà không nuôi nổi một đứa, rằng mẹ không biết dạy con. Tôi thương mẹ lắm nhưng chỉ biết ngồi khóc, thấy mình thật vô dụng khi chẳng biết lên tiếng như thế nào. Nghĩ đến t.uổi thơ không mấy sung sướng của anh trai tôi lại dằn vặt mình. Nếu như không có tôi chắc anh ấy không phải chịu nhiều khổ cực đến thế. Thật sự tôi đang rất khó chịu vì cuộc sống gia đình ngày càng ngột ngạt. Câu chuyện chẳng thể kể với ai giờ viết ra đây mong mọi người có thể chia sẻ. Xin cảm ơn.
Theo Vnexpress
C.hết lặng thấy cô hàng xóm ngày nào cũng sang ‘an ủi’ chồng trong lúc vợ ở cữ nhà ngoại Chồng giận cũng chỉ vì thương tôi thế nên tôi chưa hết cữ vẫn cố về xem chồng ăn ở như nào thì thấy Mai và chồng đang xoắn xuýt trong nhà. (Ảnh minh hoạ). Hết cấp 3, dù bố mẹ có giục đến cỡ nào tôi cũng không định thi đại học mà ở nhà phụ gia đình nuôi cậu em đang...