Cơn say tình chóng vánh giữa “gái nạ dòng” và trai trẻ
Những lời anh nói khiến tôi bàng hoàng: “Nếu em rời xa anh, anh sẽ… chết… chết cùng em”.
Những người trẻ tuổi, họ sẵn sàng chết vì yêu. Còn tôi, tôi đã có chồng, có con, đã từng tuyệt vọng khi người chồng yêu thương qua đời. Nhưng vì con, tôi vẫn sống. Thế mới thấy sống có trách nhiệm khó gấp ngàn lần chết một cách nông nổi.
Lúc đầu, tình yêu của chàng trai trẻ kém tôi 5 tuổi ấy giống như một cơn gió mùa xuân. Nó an ủi và cho tôi hy vọng về hạnh phúc. Nhưng rồi, cơn gió xuân nhanh chóng trở thành cơn giông bão. Gia đình tôi phản đối kịch liệt, coi anh như thằng nhóc chẳng làm nên trò trống gì. Trong khi gia đình anh thì đay nghiến tôi vì đã hủy hoại tương lai của con trai họ.
Vì thế tôi đành chia tay. Anh khóc lóc, van xin. Van xin không được thì gào thét như một đứa trẻ lúc không đòi được thứ mình muốn. Tôi vẫn bước đi. Nhưng, những lời anh nói khiến tôi bàng hoàng:
- Nếu em rời xa anh, anh sẽ… chết… chết cùng em.
Ôi khoảnh khắc ấy, ngay cả trong tột cùng sợ hãi tôi vẫn thấy nực cười. Trong cái đầu non trẻ ấy có gì ngoài sự thỏa mãn khi dọa nạt trả thù tôi. Còn tôi, có lẽ vì tôi cũng là một người mẹ, tôi nghĩ ngay đến gương mặt của bố mẹ anh. Dù họ oán ghét tôi nhưng thực tâm, họ vẫn là những người đáng thương. Họ đã kỳ vọng biết bao nhiêu ở đứa con trai duy nhất này. Tôi thấy phẫn nộ thay cho họ.
- Sao anh dám nói như vậy. Anh có nghĩ đến bố mẹ anh không. Mẹ đã phải bán máu để có tiền đưa anh đi viện khi anh ốm đau, bố đã làm việc đến kiệt sức ở những khu chợ đêm để anh có tiền học đại học. Thế mà giờ khi anh đã trưởng thành và có thể giúp đỡ gia đình, thì anh lại định chết sao. Bố mẹ anh sẽ sống thế nào? Cả bố mẹ tôi, cả con gái tôi nữa. Tất cả mọi người đều phải bị hủy hoại anh mới vừa lòng sao?
Anh sực tỉnh. Đôi mắt thất thần hoảng hốt. Còn tôi, tôi cố chạy thật nhanh, chạy thật nhanh khỏi sự hoang tưởng về một tình yêu lầm lạc.
Sau này có lần tôi gặp lại anh, lúc đó đã là một người đàn ông thành đạt và phong độ. Tôi tưởng rằng thấy tôi anh sẽ ngượng ngùng quay đi, nhưng không, anh tiến tới và chủ động chào tôi trước:
- Chào em. Lâu lắm mới gặp em.
Thật may anh ấy không nói rằng, chào chị. Tôi thầm nghĩ thế. Anh mời tôi đi uống cà phê và ở đó, lần đầu tiên chúng tôi lại ngồi đối diện với nhau sau nhiều năm xa cách. Cũng là anh mở lời trước, giọng ấm áp, dịu dàng:
Video đang HOT
- Ngày ấy anh thật trẻ con nhỉ? Anh chỉ muốn xin lỗi em. Nếu không có em, chắc anh đã làm những việc ngu ngốc.
Tôi rất muốn nói điều gì đó để anh bớt ngượng ngập khi nghĩ về những gì đã qua.
- Không sao đâu anh. Ai cũng có một thời trẻ trung ngốc nghếch mà.
- Ừ, đúng là anh ngốc thật đấy. Tự nhiên anh nói rất sôi nổi. Sao hồi ấy mình nghĩ chuyện cái chết nó dễ dàng đến thế. Không có được người mình yêu. Chết. Không giành được công việc mình yêu thích. Chết. Bị hiểu lầm vì một việc gì đó mà không giải thích được. Chết. Nếu chết dễ thế chắc một đời chết cả ngàn lần rồi nhỉ.
Chúng tôi cùng cười khi hồi tưởng lại những ngày trẻ trung khờ dại ấy (Ảnh minh họa)
Chúng tôi cùng cười khi hồi tưởng lại những ngày trẻ trung khờ dại ấy. Ai chẳng có một thời như thế. Anh nhìn tách cà phê và nói giọng trầm trầm:
- Hôm đó trở về nhà, mở cánh cửa ra, anh thấy bố mẹ đang ngồi bên mâm cơm chờ mình về ăn. Tự dưng nhớ đến những lời của em, anh ân hận quá. Sao mình lại nông cạn đến thế. Thảo nào cô ấy rời xa mình. Một kẻ yếu đuối, tự tin và vô trách nhiệm như mình làm sao che chở, chăm sóc cho mẹ con cô ấy được.
- Anh không cần nhắc lại những lời ấy đâu. Tôi đỏ mặt.
- Ừ, anh đã nói là muốn xin lỗi em mà. Từ ngày đó anh quyết tâm thay đổi. Anh chỉ tập trung vào sự nghiệp thôi. Anh quyết tâm có được một công việc tốt, có kinh tế để chăm sóc cho gia đình.
- Giờ thì anh làm được rồi, phải không?
- Ừ, chẳng giấu gì em. Giờ anh đã trưởng phòng ở một tập đoàn lớn, tất nhiên đời còn dài, còn nhiều điều phải cố gắng nhưng bây giờ ít ra anh cũng có thể là chỗ dựa cho gia đình, cho bố mẹ. Và anh, anh cũng có gia đình. Con gái anh đã hai tuổi rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá, nhỉ?
Ngừng một lúc anh mới nói tiếp:
- Hồi ấy anh tưởng đã hiểu những lời em nói nhưng hóa ra phải đến lúc có con anh mới thấm thía được. Có con rồi mới hiểu lòng cha mẹ, mới biết ơn ngày đó nhờ có em mà anh mới không làm những điều điên rồ. Anh thật lòng muốn cảm ơn em!
Sau đó, chúng tôi không nhắc những chuyện cũ nữa. Chúng tôi nói về công việc hiện tại, về dự định tương lai của mỗi người và về những đứa con. Không còn một tình yêu nông nổi của tuổi hai mươi, giờ có lẽ chúng tôi sẽ là những người bạn tốt.
Theo Dân Việt
Người phụ nữ khác của chồng - Phần 1: Không phải là ngoại tình
Anh vẫn không sai. Đúng thế, anh đâu có phản bội chị! Lên giường với nhau mới là ngoại tình, anh thậm chí còn chưa hôn cơ mà! Chị lấy cớ đâu để trách móc anh?
(Ảnh minh hoạ).
Chị hẹn Hằng vào một chiều mưa rả rích, đất trời bí bách, tối sầm như tâm trạng chị. Hôm qua, lần đầu tiên sau hơn 1 năm biết về sự tồn tại của Hằng, chị nhắn cho cô ấy một tin: "Chị có thể gặp em được không?". Lịch sự như thế, ai có thể ngờ được, đó là tin nhắn chị gửi cho người phụ nữ khác của chồng mình?
Hằng xuất hiện với bộ váy liền thân màu vàng nắng, tươi tắn, rực rỡ thu hút ánh mắt nhìn bao người xung quanh. Chị vốn không tự ti về nhan sắc bản thân bởi chị biết mình có nét đẹp riêng của mình. Nhưng đứng trước vẻ đẹp của tuổi trẻ rạng ngời ấy, chị không khỏi thầm ngưỡng mộ.
Chị với Hằng hỏi han nhau như những người bạn bình thường, cho đến cuối cùng, chủ đề buộc phải quay về anh - người đàn ông mà 2 người cùng quan tâm. Hằng mỉm cười nói: "Chị ạ, từ lúc quen anh, em chưa bao giờ nghĩ sẽ giành anh về cho riêng mình, bởi anh còn chị và con. Em và bố mẹ không chịu được điều tiếng là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, thêm nữa, em sao nhẫn tâm để một đứa trẻ vô tội không có bố. Chính vì xác định rõ nguyên tắc ngay từ đầu, do vậy em và anh chỉ luôn coi nhau là bạn bè, có chăng thân hơn người khác một chút mà thôi. Về điều này, em với anh có thể lấy danh dự lẫn tính mạng để thề với chị, chị hẳn cũng chẳng nghi ngờ, đúng không?".
Chị nhấp một ngụm café nhỏ. Đã được thêm sữa nhưng sao vẫn đắng nghét tới rùng mình. Hằng nói đúng, cô ấy và anh chưa làm gì quá giới hạn cả, thậm chí một nụ hôn cũng chưa bao giờ trao nhau. Chị biết và chị tin điều đó là sự thật. Nhưng tình cảm anh dành cho Hằng đâu nằm ở phương diện quan hệ thể xác. Trái tim anh bây giờ đã lấp đầy hình bóng Hằng rồi còn đâu, phần dành cho chị và con chỉ còn nhỏ nhoi tới thảm thương.
Ảnh minh họa
"Anh là người đàn ông tốt, có trách nhiệm và luôn hướng về gia đình. Em ngưỡng mộ chị lắm đấy, chị biết không? Chưa bao giờ anh có ý nghĩ bỏ vợ, càng không giấu vợ cặp kè lén lút bên ngoài. Anh vẫn khuyên em tìm một người đàn ông tốt mà kết hôn đấy chị ạ", giọng nói dịu dàng của Hằng tiếp tục vang lên.
Chị khó khăn nuốt ngụm café nhỏ xuống, thứ thức uống chị vẫn hằng yêu thích, mà giờ bỗng nhiên thấy nó vô vị tột cùng. Hằng nói có phần đúng. Anh nhìn từ bên ngoài là một người đàn ông gần như hoàn hảo. Anh giỏi giang, kiếm ra tiền, cho vợ con một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Anh bảnh bao, phong độ, tính cách tốt, lối sống lành mạnh, và chưa hề có ai khác ngoài vợ sau 6 năm kết hôn.
Rồi lúc này đây, dù "say nắng" người khác, song anh vẫn chẳng hề nghĩ bỏ gia đình, thậm chí còn bản lĩnh kiềm chế bản năng để không "lên giường" với Hằng. Tất nhiên, theo chị, vẫn có phần vì anh nghĩ cho Hằng, sợ cô ấy tổn thương khi 2 người không đến được với nhau, nên cương quyết không chạm vào nhau, giữ mối quan hệ "trong sáng".
Anh được sinh ra và lớn lên trong một gia đình trí thức, có nền nếp gia giáo. Chị không khó để lí giải suy nghĩ và tâm trạng của anh. Đối với anh lẫn gia đình anh, ngoại tình bỏ vợ con là một tội lỗi tày đình. Không chỉ bố mẹ anh không đời nào chấp nhận, mà lương tâm, nguyên tắc đạo đức của anh cũng không cho phép. Lí trí là thế, nhưng trái tim lại có lý lẽ khác. Từ đó mà dẫn đến cảnh anh yêu Hằng mà buộc phải để cô ấy đi lấy chồng.
Và chị, dù là người đầu gối tay ấp cùng anh, lại chẳng khác gì kẻ đi bên lề tình yêu của họ. Anh vẫn không sai. Đúng thế, anh đâu có phản bội chị, "trai trên gái dưới" mới là ngoại tình, anh thậm chí còn chưa hôn Hằng cơ mà! Chị lấy cớ đâu để trách móc anh? Lẽ nào anh với Hằng là anh em bạn bè cũng không được? Đâu có quy định đàn ông có gia đình chỉ được qua lại với đàn ông và tránh xa phụ nữ?
Về phần Hằng lại càng không sai. Cô ấy chẳng mồi chài, dụ dỗ anh, càng không rủ rê anh "lên giường", chứ đừng nói tới bảo anh bỏ vợ cưới mình. Cô ấy không chấp nhận là một kẻ thứ 3đáng khinh, cô ấy nguyện chôn vùi hết thảy cảm xúc trong lòng, mỉm cười mong anh hạnh phúc. Trong mắt anh, cô ấy thật thanh cao, thật đáng trân trọng. Kết hợp với vẻ ngoài xinh xắn, lại có học thức, thông minh, công việc tốt, càng khiến anh khó lòng quên lãng.
Họ trở thành bạn thân, nói đúng hơn phải là tri kỉ. Họ chia sẻ với nhau mọi thứ, từ công việc, dự định tương lai, tới cuộc sống và những tâm trạng không thể nói cùng người khác. Họ hòa hợp tuyệt đối, tin tưởng nhau vô điều kiện, và dành cho nhau sự quan tâm, săn sóc không gì sánh bằng. Và giữa họ vẫn không hề có một chữ "yêu" nào, cho nên họ vẫn luôn là trong sáng, là không sai. Nếu chị ghen, chính chị là kẻ phạm lỗi, là người không hiểu chuyện, quá đáng quá quắt.
Hơn 1 năm nay, chị bất lực nhìn tất cả diễn ra trước mắt mình hàng ngày nhưng không thể làm được gì, thậm chí là một câu hờn dỗi với anh. Nhiều lần trong cơn say chị nghe anh gọi tên Hằng, cả lúc ngủ mơ, thậm chí chị còn cho rằng lúc ân ái với chị anh có chắc coi đó là chị không?
Có ai biết, cảm giác này còn khó chịu hơn việc anh ngoại tình thể xác với người phụ nữ khác gấp hàng ngàn lần hay không? Chị muốn một lần được gào khóc, được la hét cho thỏa những đè nén trong lòng bấy lâu nay. Nhưng chị không được làm thế, vì họ đâu có làm gì sai, họ đều là những con người có văn hóa, có đạo đức và có lương tâm, biết kiềm chế hành vi của mình cả. Thật nực cười làm sao. Cuối cùng, khi không thể chịu đựng hơn được nữa, chị mới hẹn gặp Hằng ở đây hôm nay.
Theo Afamily
Vợ đòi ly hôn vì ảo tưởng tình yêu với trai trẻ Tôi không thể hiểu nổi sự thay đổi quá nhanh của vợ mình. Tôi biết cô ấy đang đắm chìm trong mối tình ảo tưởng. Tôi phải làm sao đây? ảnh minh họa Cả hai vợ chồng tôi đều ngoài 40 tuổi, là người ngoại tỉnh. Kinh tế gia đình hầu như do vợ tôi cáng đáng bởi tôi làm việc trong một...