Con rối muốn làm người
Ngày nảy ngày nay có một con rối, con rối có tên là ….. và mấy chục năm sống trên đời vẫn không ai gọi tên nó.
Ngày nảy ngày nay tại một thành phố xinh đẹp, có một con rối tóc dài mượt như nhung, đôi mắt to tròn, cái miệng dễ thương luôn cười rất xinh xắn. Con rối xinh xắn đó tên là … À, mà không biết cũng được, đâu có gì quan trọng đâu.
Con rối đi theo đoàn rối biểu diễn ở khắp nơi. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt.
Một hôm, con rối nằm mơ thấy một vị thần nói với nó rằng:
“Này con rối, con đã sống rất tốt trên đời, con có thể trở thành ngừơi đấy, con có muốn làm người không?”
Con rối trả lời:
- Con muốn làm người.
“Vậy thì con hãy để ngừơi ta gọi tên thật của con, tên con là … Đó là một cái tên mà rất nhiều người cho là xấu xí, nhưng chỉ cần người khác gọi tên con và yêu thương cái tên đó thì con sẽ trở thành người”
Con rối trả lời :
- Nhưng cái tên đó làm sao người ta chịu gọi tên con? Sao ngài không cho con một cái tên khác?
Vị thần trả lời “Tên con do số phận đặt, không phải ta”. Nói rồi, Ngài biến mất.
Năm này qua năm khác, con rối cười, con rối khóc, con rối cử động dưới những sợi dây. Con rối kết bạn với những con rối khác và những con người, thân có, sơ giao có, nhưng cũng không ai biết đến tên thật của nó. Nhưng con rối luôn muốn làm người.
Đến một ngày, con rối quyết định nói cho người ta nghe tên của mình. Con rối đến bên cô bé bán kem – bạn thân của con rối hơn một năm qua và nói rằng:
- Cô bé bán kem ơi, tôi đã chơi với cô hơn một năm rồi, nhưng cô chưa bao giờ biết đến tên thật của tôi. Bây giờ tôi muốn cô biết.
Cô bé bán kem dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời:
Video đang HOT
- Bạn rối hãy nói cho tôi nghe tên của bạn đi. Tôi là bạn thân của bạn, tôi muốn biết tên của bạn.
- Nhưng tên của tôi có thể cô bé sẽ thấy xấu lắm…
- Có gì đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao? Bạn cứ nói đi, đừng ngại…
Con rối chăm chú nhìn cô bé, rồi khẽ ghé miệng sát vào:
- Tên tôi là…
- Aaaaaaaaaaaaaaaa… – Cô bé bán kem hoảng hốt, khuôn mặt xanh xao và bất thần.
Rồi cô bé bán kem xa dần, xa dần, không còn nói chuyện với con rối nữa. Cô bé bán kem xem con rối như là quái vật. Con rối buồn… buồn lắm. Nhưng con rối không bỏ cuộc vì nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có ngừơi yêu thương nó và cái tên ấy. Nó muốn được làm người.
Một ngày kia, con rối đến bên người chăn bò – bạn thân của con rối đã năm năm và nói rằng:
- Anh chăn bò ơi, tôi và anh đã làm bạn năm năm rồi nhưng chưa bao giờ anh biết đến tên thật của tôi. Tôi muốn nói cho anh nghe vì tôi muốn có người gọi tên tôi.
Người chăn bỏ dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời:
- Bạn hãy nói đi. Tôi là bạn của bạn, tôi muốn biết tên thật của bạn lắm.
- Nhưng tên của tôi có thể anh sẽ thấy xấu lắm…
- Có gì đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao ? Bạn cứ nói đi, đừng ngại…
Con rối chăm chú nhìn người chăn bò, rồi khẽ ghé miệng sát vào:
- Tên tôi là…
Ngừơi chăn bò cũng ít nói chuyện dần, rồi xa dần, xa dần con rối. Người chăn bò xem con rối như là quái vật. Con rối buồn… buồn lắm.
Bạn bè của con rối bảo “Mày đừng nói cho người ta biết tên thật nữa, người ta rồi sẽ bỏ rơi mày, khinh miệt mày như chúng tao mà thôi”. Một con rối khác nói “Mày không thể làm người được đâu”. Nhưng con rối không bỏ cuộc vì nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có người yêu thương nó ngay cả khi biết đựơc cái tên. Nó muốn được làm người.
Con rối đến bên người cha đã tạo ra nó và nói rằng:
- Cha ơi, cha đã tạo ra tôi, cha đã cho tôi hình hài này, vóc dáng này, từ con mắt đến bàn tay. Cha đã nuôi tôi, đã cho tôi những vai diễn. Tôi cám ơn cha nhiều lắm. Tôi yêu cha nhiều lắm. Tôi muốn nói cho cha nghe tên thật của mình.
Người tạo ra con rối ngạc nhiên và bảo:
- Tên thật? Không phải ta đã đặt cho con một cái tên sao? Tên của con là …
Con rối lắc đầu:
- Không phải đâu cha ơi! Đó là tên cha đặt, còn tên mà số phận đặt cho tôi không phải như thế.
Người tạo ra con rối nheo mắt suy nghĩ rồi ôm lấy con rối vào lòng:
- Thế tên thật mà số phận đã đặt cho con là gì, con của ta?
- Nhưng tên của tôi có thể cha sẽ thấy xấu lắm…
- Dù xấu như thế nào đi nữa thì con vẫn là con của ta, ta là người đã sinh ra con, cho dù tất cả mọi người có bỏ rơi con thì ta vẫn còn đó.
Con rối chăm chú nhìn người đã tạo ra nó, rồi khẽ ghé miệng sát vào:
- Tên của tôi là …
Người tạo ra con rối lên tim và ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau khi được người ta cấp cứu và dưỡng bệnh một thời gian, ông dù rất yêu thương và rất nhớ con rối nhưng cũng không bao giờ muốn gặp nó, không bao giờ muốn nó bước chân vào nhà ông nữa. Ông không thể chấp nhận mình đã tạo ra một con rối như thế này. Ông xem con rối như một quái vật.
Con rối buồn lắm…
… và nó ra đi.
Con rối vẫn đi, nó cùng với những con rối khác diễn những vở diễn vĩ đại của cuộc đời. Nó đi rất nhiều nơi. Nó có rất nhiều tiền. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt nhưng mà có ai biết đến tên của nó đâu. Và nó cũng không muốn người ta biết đến cái tên của nó nữa… một cái tên ai cũng cho là xấu xí.
Con rối vẫn cười bằng gương mặt người ta đã vẽ cho mình, vẫn diễn bằng những kịch bản mà người ta giao cho nó, nói những câu người ta thích nghe, làm những thứ người ta thích nhìn. Đôi khi nó cũng tự viết kịch bản cho mình nhưng đó là những kịch bản trong im lặng.
Ngày nảy ngày nay có một con rối, con rối có tên là ….. và mấy chục năm sống trên đời vẫn không ai gọi tên nó.
Theo Guu
Có nên nhận nuôi con rơi của chồng?
Tôi băn khoăn suốt bao ngày nay chỉ vì chuyện này, anh đã có con bên ngoài, giờ tôi có nên nhận nuôi con rơi của chồng để chấm dứt hành vi ngoại tình của anh hay không?
Vợ chồng tôi có cuộc sống đầm ấm với 12 năm bên cạnh nhau và vượt qua nhiều sóng gió. Lúc anh thất nghiệp, lúc tôi bị bạn lừa số tiền lớn, lúc con tôi bị bệnh nặng, lúc tôi bị gia đình chồng hiểu lầm và hắt hủi thì chúng tôi đều ở bên cạnh nhau và động viên nhau vượt qua mọi chuyện. Sau này mọi thứ rồi cũng được giải quyết, chồng tôi tìm được công việc mới, tiền nợ của tôi cũng đã trả xong, con tôi khỏe mạnh hơn và gia đình chồng tôi cũng hiểu ra mọi chuyện. Tôi vô cùng biết ơn những ngày tháng chồng tôi động viên tôi vượt qua khủng hoảng, mặc dù anh thất nghiệp nhưng chính tôi lại là người khủng hoảng, và chúng tôi đã vượt qua mọi chuyện như vậy.
Chồng tôi đi làm, anh trở lại làm quản lý của một công ty điện máy, anh làm trưởng nhóm sản xuất, công việc bận rộn và mệt mỏi kiệt sức nhưng về đến nhà chẳng bao giờ anh than phiền hay phàn nàn một câu. Hôm nào quá mệt thì anh chỉ nói: "hôm nay anh đi ngủ sớm nhé, mẹ con tự chơi với nhau, mai hết buồn ngủ bố sẽ chơi bù với các con". Nhiều lúc thương anh vô cùng nhưng tôi chỉ biết động viên anh cố gắng.
Công việc của chồng tôi thường xuyên đi sớm về khuya, thậm chí có đêm đang ngủ mà máy móc có hỏng anh em không sửa chữa được là lại gọi chồng tôi vào để xem xét. Dù mức lương ngày càng tăng lên do anh có năng lực nhưng nhìn anh làm việc chẳng có giờ giấc khiến tôi rất nản, sức khỏe của anh cứ sụt giảm nhanh chóng như vậy, gia đình chồng tôi nhất là bố mẹ chồng cằn nhằn rằng do tôi đã từng gây sự gây áp lực với anh thời anh thất nghiệp nên giờ anh mới phải làm việc điên cuồng như vậy để bù lại. Tôi chẳng biết giải thích gì chỉ im lặng và khóc, còn anh ôm tôi động viên nói chỉ cần anh hiểu tôi là đủ.
Thế rồi đến dịp kỉ niệm 12 năm ngày cưới của hai vợ chồng, hôm đó chúng tôi tổ chức ở một nhà hàng và cả hai vợ chồng tôi đều uống khá say. Anh còn định thuê khách sạn để hai vợ chồng trốn con một đêm đổi gió, nhưng vừa mới đưa ra ý định thì nhà máy lại gọi anh đến xưởng để xem một chiếc máy đang ngừng hoạt động, dù tôi không hài lòng và rất thất vọng nhưng anh cũng không còn cách nào khác ngoài việc chở tôi về nhà rồi phóng xe đến xưởng.
Thời gian trôi qua, 6 tháng sau tôi thấy anh càng ngày càng mệt mỏi, tiền nong mang về cho tôi hụt hẳn 3 triệu so với mọi tháng, anh nói anh có chút chuyện cần phải giải quyết nên cần tiền sau này anh sẽ đưa lại cho tôi đầy đủ. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh tôi không nỡ cằn nhằn khó chịu dù trong lòng không ít thắc mắc là tại sao anh có việc gì mà không thể chia sẻ được với tôi mà cứ bí mật như ăn trộm vậy. Nhưng vì tin anh và tôn trọng anh nên tôi không hỏi và nghĩ sau này thể nào anh cũng sẽ chia sẻ với tôi.
Tôi có nên nhận nuôi con rơi của chồng? (ảnh minh họa)
Rồi khoảng nửa năm sau đột ngột anh về trong tình trạng say khướt, điều này rất hiếm khi xảy ra bởi phải có điều gì thật quan trọng thì anh mới uống nhiều như vậy giống như lễ kỉ niệm 12 năm đám cưới của vợ chồng tôi. Anh về nhà ôm tôi thật chặt và khóc, anh khóc như một đứa trẻ con, sau khi khóc xong, anh quỳ xuống và nói lời xin lỗi tôi và bảo tôi toàn quyền quyết định mọi chuyện.
Tai tôi như ù đi khi nghe anh nói anh đã có một đứa con rơi bên ngoài, đó là kết quả của lần uống say kỉ niệm ngày cưới, hôm đó anh phải đến xưởng, nhưng vì hơi say nên anh xin vào phòng khách để nghỉ. Và hôm đó anh đã bị một cô nhân viên (vốn thích anh đã lâu) hôm đó ở lại trực và gạ gẫm anh, anh đã không kìm chế được và có quan hệ với cô ấy, hơn một tháng sau cô ấy đã phát hiện ra mình có thai và anh đã giấu tôi để lấy tiền cho cô ấy dưỡng thai và mới sinh con xong.
Tôi bị sốc mất hơn một tháng, anh vẫn thỉnh thoảng qua lại thăm nom mẹ con cô ấy. Tôi biết chồng tôi không phải là người lăng nhăng nhưng anh lại có trách nhiệm nên anh không thể bỏ rơi con mình được dù đó là đứa con rơi . Nhưng việc qua lại thăm nom con là điều tôi không muốn, tôi đang suy nghĩ liệu mình có nên nhận nuôi con rơi của anh để chấm dứt cảnh qua lại của anh hay không? Nhưng làm thế tôi đau khổ lắm vì bỗng nhiên tôi phải nuôi đứa con mà tôi không hề yêu quý, thậm chí là ghét nó. Tôi phải làm sao đây?
Theo Afamily
Sốc vì ngày đưa tang chồng, 4 đứa con rơi đến viếng Trong 3 ngày làm tang lễ, lần lượt có 4 người phụ nữ dẫn 4 đứa trẻ đến tìm tôi. Sau một hồi khóc lóc, những người phụ nữ ấy đưa ra giấy tờ, chứng minh chúng đều là con của anh. Viết ra câu chuyện này, tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười, chỉ thấy đời mình quá bạc bẽo. Tôi...