Con rể sợ toát mồ hôi sau khi nghe cuộc điện thoại của mẹ vợ
Nghe xong điện thoại của mẹ vợ, Hưng toát mồ hột lo lắng. Lẽ nào bà đã biết chuyện đêm qua anh làm, nếu như vậy thì anh không sống nổi với bà rồi.
Vốn nổi tiếng là một ông chồng sợ vợ, và luôn nép vé trước gia đình nhà vợ. Thế mà chả hiểu Lan – chăm, giữ chồng kiểu gì mà Hưng vẫn có gan đi bồ bịch. Thường ngày ở nhà Hưng luôn tỏ ra là một người chồng thương, nghe lời vợ. Nhiều hôm mưa gió bão bùng vợ nói thích ăn thứ này thứ kia, là Hưng đội cả trời mưa đi mua cho vợ.
Ở công ty hễ có đợt cử cán bộ đi công tác xa ở đâu là Hưng xin đi liền. Với anh những chuyến đi như vậy thật tuyệt vời, không dễ gì anh thoát khỏi sự quản thúc của vợ. Vả lại chỉ có đi công tác thì Hưng mới có cơ hội gần các cô gái dịu dàng, nóng bỏng được. Những lúc như thế, Hưng mới thấy mình là đàn ông thực sự.
May mắn sao công ty anh vừa cử nhân viên đi thực tế ngoài Bắc cuối năm, Hưng xung phong đi liền. Tối hôm trước đi anh phải cố gắng nịnh nọt, rồi phục vụ cô vợ của mình hết sức. Ngày hôm sau Hưng ra Bắc, anh liền tới khách sạn đặt phòng và tìm chân dài để tối vui vẻ ngay lập tức. Chả mấy khi trốn được vợ, anh phải tận hưởng hết mình mới được.
Chả mấy khi trốn được vợ, anh phải tận hưởng hết mình mới được (ảnh minh họa)
Tối sau khi đi thực địa về, Hưng nhanh chóng về khách sạn nghỉ ngơi. Thấy một cô em nóng bỏng đang ngồi đợi mình trong phòng, Hưng phấn kích lao vào ôm hôn cô ta như hổ đói. Cả đêm hôm ấy, Hưng quên mất vợ mình và chỉ biết đến người đàn bà bên cạnh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nàng ấy đã rời đi từ lúc nào không hay. Vừa dậy thay đồ ra ngoài thì điện thoại réo lên. Hưng vội lấy ra nghe, trời là mẹ vợ anh gọi. Mỗi lần bà gọi cho anh, ắt hẳn sẽ có “biến” xảy ra. Lẽ nào mẹ vợ biết chuyện tối qua anh làm, nguy to rồi. giờ anh chết với bà chứ sống sao nổi nữa. Hưng cố trấn tĩnh lại bản thân, bình tĩnh nghe điện thoại.
- Mẹ ạ, sáng sớm mẹ gọi con có việc gì vậy? Con đang đi công tác ngoài Bắc, 2 hôm nữa con về ạ.
- Tôi biết rồi, anh không phải báo cáo. Nói cho anh biết tôi cũng đang ở ngoài Bắc cùng khách sạn anh ở luôn đấy. Nhanh qua đưa tôi đi gặp khách hàng, đừng tưởng trốn được ra đây anh thích làm gì thì làm nhé. Mọi việc anh làm tôi đều biết rõ hết đây.
- Dạ…mẹ ở phòng nào con qua liền đây ạ.
Video đang HOT
- Thôi anh khỏi phải qua, đọc tôi số phòng anh, tôi qua kiểm tra xem anh thế nào.
- Dạ….phòng con 607 ạ.
Thật đêm qua anh ngủ một mình không đấy? (ảnh minh họa)
Mẹ vợ nói kiểm tra, và biết tất cả những việc anh làm Hưng đâm lo sợ. Anh toát mồ hôi hột lo lắng, lẽ nào chuyện tối qua mẹ vợ cũng biết. Thế thì anh xong rồi, mẹ vợ anh đâu phải người hiền lành, bà sẽ làm ầm chuyện này và tống khứ anh ra khỏi căn nhà đó mất.
Vừa mê tơi dọn lại phòng và vứt hết đồ hôm qua dùng vào sọt rác, thì mẹ vợ Hưng đã bấm chuông. Hưng vội lấy tay gạt mồ hôi, trấn an lại bản thân ra mở cửa. Thấy sắc mặt dữ dằn, đầy vẻ hoài nghi của mẹ vợ Hưng thấy ghê ghê. Bà lao thẳng vào phòng nhòm từng ngõ ngách một. Hưng nín thở nhìn mẹ vợ kiểm tra. May quá, sáng nay cô gái đó đã đi sớm không thì anh toi rồi.
Thấy con rể không có dấu hiệu đưa gái về phòng, mẹ vợ Hưng quay ra hỏi dò anh một lần nữa khiến Hưng thót tim.
- Thật đêm qua anh ngủ một mình không đấy?
- Dạ…một mình con thôi mà mẹ. Mẹ và vợ con kinh như vậy làm sao con dám làm chuyện đấy ạ.
- Anh cứ coi chừng đấy, để tôi mà bắt được quả tang anh hú hí với đứa nào cứ liệu thần hồn đấy. Xuống đưa tôi đi gặp khách hàng ngay.
- Vâng ạ.
Mẹ vợ bước ra khỏi phòng Hưng mới thở phòng nhẹ nhõm an tâm. Như vậy là thoát rồi, suýt chút nữa là lộ hết. Không ngờ mẹ vợ anh ghê gớm thật, theo sát anh từng cự ly một. Thôi từ giờ về sau anh xin khiếu cái tật ăn vụng, một lần suýt chết cũng đủ anh sợ mất mật rồi. Thôi thì anh lại về làm ông chồng ngoan của vợ cho nó an phận vậy.
Theo Một Thế Giới
Chiếc máy thu âm giấu kín lật tẩy bí mật tày đình của chồng
Thế nhưng đến đoạn gần cuối, tôi ngỡ ngàng khi nghe cuộc điện thoại bí mật của chồng với một người đàn bà khác.
Tôi lấy chồng đến nay đã được 6 năm. 6 năm, không dài nhưng cũng đủ để cả hai nếm trải đủ mọi cảm giác đắng cay, mật ngọt của cuộc đời.
Tôi đến với anh ấy khi cả hai chưa có gì trong tay, chồng tôi lúc đó chỉ là nhân viên quèn của một cơ quan nhà nước. Lương hai đứa cộng lại khi đó chưa đến 3 triệu đồng. Lúc yêu nhau, bạn bè ai cũng thắc mắc vì sao tôi lại chấp nhận đến với anh ấy khi mà tôi cao ráo, xinh xắn nổi tiếng đại học. Bao nhiêu người theo đuổi, công tử nhà giàu đến cả các đại gia tìm cách tiếp cận nhưng tôi đều từ chối, vậy mà cuối cùng lại mê mẩn một anh chàng nghèo rớt mùng tơi, lại còn chẳng nổi bật gì từ lúc còn ngồi trên ghế giảng đường đến lúc ra trường làm việc.
Ấy vậy mà tôi sống dở chết chở bao lần với cuộc tình này. Nhận lời yêu được 3 tháng thì anh ấy vào nam công tác 2 năm. Vậy là bắt đầu yêu xa. Người ta bảo ở xa nhau thì phải thương yêu, chiều chuộng nhau hơn. Nhưng với tôi lại khác. Một tháng 30 ngày thì đến 14 ngày chúng tôi cãi vã, giận nhau.
Người ta yêu xa thì cưng chiều người yêu, hoặc có giận sẽ xuống nước làm hòa trước nhưng anh ấy lại khác. Anh lạnh lùng cắt đứt mọi liên hệ, kể cả tôi có nhắn tin anh ấy cũng không đáp lại, gọi điện không nghe máy. Tất cả bặt vô âm tín cho đến lúc nào anh hết giận chủ động nhắn tin vài câu lại thôi.
Tôi cũng không thể hiểu nổi vì sao ngày đó mình lại yêu anh mê muội đến thế. Có lẽ cũng bởi vẻ lạnh lùng của anh khác hẳn với những săn đón, theo đuổi của những người khác thu hút tôi.
2 năm yêu xa với biết bao nhiêu lần chia tay, có những lần phải đến vài tháng mới liên lạc lại, vậy mà cuối cùng vẫn đến được với nhau.
Hết đợt công tác, anh về 1 năm thì chúng tôi làm đám cưới. Gia đình hai bên đều chấp thuận và vun vén cho hai đứa dù gia cảnh cũng chẳng khá khẩm gì. Tôi và anh bắt đầu cuộc sống vợ chồng thuê trọ thiếu thốn đủ thứ. Phòng trọ của hai vợ chồng khi đó chỉ có mỗi một cái tủ quần áo bằng nhựa, cái bàn cũ kê tạm để đặt bếp nấu ăn, cái bàn làm việc được đầu tư tốt hơn một chút trị giá gần 1 triệu. Còn giường chưa có, hai vợ chồng nằm ngủ trên tấm nan giường cũ của chủ nhà trọ.
Bạn bè vào chơi dù không nói ra nhưng đứa nào cũng ngạc nhiên với cuộc sống của một đứa hoa khôi thời đại học. Thế mà tôi vẫn sát cánh cùng anh đến tận bây giờ mà không một lời kêu ca gì. Thậm chí còn luôn động viên anh cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Chồng tôi dù không nói ra nhưng cũng rất buồn vì phải để tôi sống cuộc sống như vậy. 3 tháng sau đám cưới, anh quyết định mày mò làm thêm để kiếm thêm thu nhập. Anh mạo hiểm vay gần trăm triệu đồng để mở một cửa hàng buôn bán, sửa chữa đồ điện tử. Cửa hàng mới mở chẳng có khách, người đến sửa và mua chủ yếu là người quen.
Thế mà sau đó cũng vì người quen mà ngay lần đầu kinh doanh vợ chồng tôi đã bị lừa một vố đau đớn. Tiền đặt cọc gửi đến mấy chục triệu mà họ tắt máy không lấy được hàng. Lần đó, vợ chồng tôi quay cuồng chạy ngược chạy xuôi lo trả nợ. Tối về hai đứa buồn rầu tính toán nợ nần những ai cần trả gấp. Lần đầu tiên anh ấy ôm lấy tôi khóc, tôi cũng khóc theo rồi cố động viên anh cố gắng tìm cách mới.
Sau lần đó, tôi gọi điện về quê nhờ bố mẹ tìm cách vay mượn hàng xóm, vay lãi suất thấp để hỗ trợ anh. Rồi một người cậu của tôi cũng làm trong ngành cơ khí biết chuyện đã chủ động hỗ trợ chồng tôi tìm nguồn hàng và giới thiệu khách đến.
Sau đó, khách đông hẳn. Chồng tôi vì thế cũng hào hứng với việc mới, cứ hễ xong việc cơ quan hoặc khi nào rảnh rỗi là anh lại tranh thủ làm, làm đến quên ăn quên ngủ. Rồi 1 năm sau buôn bán phát triển, anh xin nghỉ việc ở cơ quan về tập trung việc kinh doanh luôn.
Đến bây giờ anh đã là ông chủ của một công ty kinh doanh đồ điện tử, mở được gần 5 chi nhánh ở các tỉnh thành khác. Chúng tôi cũng chẳng phải lo lắng gì nhiều đến vấn đề kinh tế nữa. Anh mua hẳn một căn biệt thự ngay quận trung tâm thành phố, mua cho tôi một xe riêng. Đến bây giờ thì bạn bè không còn dè bỉu, thắc mắc vì sao tôi chọn lấy anh nữa.
Cuộc sống có lẽ sẽ viên mãn nếu như không có ngày tôi đặt máy ghi âm trong nhà để theo dõi cô giúp việc chăm cháu và phát hiện được bí mật của anh.
Sau 6 năm, chúng tôi mới có một đứa con trai gần 2 tuổi. Ngày nào anh cũng đi tối ngày còn tôi bận việc cơ quan nên giao phó việc chăm nom cháu cho bà cô bên chồng. Thế nhưng, dạo gần đây, ngày nào về cũng thấy cháu ôm chầm lấy mẹ không cho bà bế, thậm chí lúc tôi đi tắm rời tay là cháu khóc ầm lên. Hay sáng ra đi làm cứ thấy mẹ bảo "bye bye" để mẹ đi làm là mặt cháu buồn thiu rồi khóc tủi đòi mẹ ở nhà.
Thấy lạ nên tôi lo lắng bí mật đặt máy ghi âm trong phòng để xem cô ấy có làm gì khiến cháu sợ hay không. Vậy mà kết quả tôi thu được lại đau đớn đến tột cùng. Mới hôm thứ Ba, tôi mang cái máy vừa làm vừa nghe đoạn ghi âm thu được cả ngày thứ Hai. Thấy cô vẫn chăm sóc cháu yêu chiều như thường, chỉ đôi khi cháu tè ra quần bị bà quát mắng là khóc nên tôi yên tâm phần nào.
Thế nhưng đến đoạn gần cuối, tôi ngỡ ngàng khi nghe cuộc điện thoại bí mật của chồng với một người đàn bà khác. "Con khỏe không em. Lâu lắm anh không vào với mẹ con được. Dạo này anh bận quá. Năm nay con có được giấy khen không nhỉ?" Tôi choáng váng không tin nổi. Anh có con với người khác, lại còn đã đi học rồi. Chẳng nhẽ nào, khi hai đứa xa nhau, anh còn qua lại với một người đàn bà khác.
Từ hôm đó đến nay, tôi vẫn chưa nói chuyện với chồng và vẫn âm thầm chịu đựng với những mối nghi hoặc dày vò tâm can. Tôi không thể nào chợp mắt nổi khi cứ lên giường là cuộc điện đó của chồng văng vẳng bên tai.
Tôi cũng không đủ can đảm hỏi anh ấy vì sợ rằng, điều tôi lo sợ là sự thật. Nhưng tôi không thể nào chịu đựng được khi ngày càng mệt mỏi, không thể tập trung làm được việc gì khác. Xin hãy cho tôi một vài lời khuyên lúc này.
Theo Blogtamsu
Chua xót tỉnh ngộ sau cuộc điện thoại lúc nửa đêm Hà đủ thông minh để nhận ra đó chính là cô nhân tình của Tuấn. Sự điềm tĩnh trong giọng nói của cô ta khiến Hà thoáng sững sờ. Hạnh phúc của Hà hiện tại đang vô cùng viên mãn với một gia đình êm ấm và một công việc ổn định. Tuấn - chồng Hà là mẫu đàn ông lý tưởng mà...