Con rể đau đầu chuyện tình yêu của mẹ vợ
Tôi cũng chưa có cách nào để tìm hướng ra cho mối tình của… nhạc mẫu của tôi. Công việc của tôi phải đi nhiều. Cứ trời đổ mưa, tôi mở cốp xe thì lại lấy cái áo mưa đã phơi khô, lau sạch, gấp phẳng phiu. Là mẹ vợ tôi bỏ vào đó, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cũng cho thấy mẹ vợ tôi rất quan tâm đến tôi.
Khi chúng tôi bắt đầu yêu nhau, bố của người yêu tôi đã bắt đầu bệnh nặng và mất sau đó ít lâu. Nhà vợ tôi có 2 chị em, mẹ vợ tôi trẻ, vợ tôi cũng trẻ, và còn một cô em năm nay lên lớp 11 nữa. Mẹ vợ tôi năm nay 58 tuổi, nhưng bề ngoài nhìn trẻ hơn tuổi, đã gần 4 năm trôi qua từ ngày bố vợ tôi mất.
Khi chúng tôi sinh cháu, do quê tôi ở xa, nhà cũng ít người nên mẹ vợ có nói 2 vợ chồng tôi về đó ở, để bà ngoại chăm cháu. Vợ chồng tôi đã đặt mua chung cư và năm sau sẽ lấy nhà, chuyển ra ở giêng.
Mẹ vợ tôi năm nay 58 tuổi, nhưng bề ngoài nhìn trẻ hơn tuổi, đã gần 4 năm trôi qua từ ngày bố vợ tôi mất. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mẹ vợ tôi về hưu “non”, giờ ở nhà, ngoài trông cháu giúp vợ chồng tôi thì hàng ngày bà đi tập thể dục, tham gia CLB khiêu vũ cùng với bạn bè của bà. Ở CLB khiêu vũ, bà có một nhóm bạn, và có quen, khá thân với một bác, bà có… bạn trai. Vợ chồng tôi cũng đã gặp bác ấy đôi lần. Bác 66 tuổi, nhưng vẫn khá trẻ trung, vợ mất đã chục năm, hai con trai lớn đều trưởng thành và ở riêng, nên bác ở một mình một nhà. Qua tiếp xúc, tôi thấy bác ấy cũng khá là tin cậy, và có tình cảm với mẹ vợ tôi thật lòng, chân thành. Sau một thời gian “tìm hiểu”, bác chính thức đưa ra lời đề nghị mẹ vợ tôi về ở chung một nhà, hai người sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ đàng hoàng, bác không muốn mẹ tôi mang tiếng.
Qủa thực, từ ngày mẹ vợ bắt đầu yêu, tôi cũng khá mệt, vì tôi dù là con rể nhưng nhà toàn người phụ nữ, tôi giống như trụ cột và có tiếng nói quyết định mọi vấn đề. Nào nhắn tin hẹn hò, nào cũng có lúc giận dỗi nhau, rồi đến khi bác trai chính thức có lời cầu hôn mẹ vợ tôi thì mọi chuyện trở nên khá phức tạp. Đứa em vợ tôi từng có lần nói: “Mẹ yêu vào, cứ như trẻ con ấy”. Ban đầu, nó kịch liệt phản đối tình yêu này, nó không muốn mẹ đi lấy chồng.
Nhiều đêm tôi thấy mẹ buồn, nằm khóc, tôi hỏi chuyện, mẹ tâm sự: “Giờ hoàn cảnh nhà mình như thế. Chẳng mấy mà 2 vợ chồng con ở riêng, bác ấy thì không về nhà mình rồi, mẹ qua nhà bác ấy ở, thì ai chăm sóc cho con bé nhà mình. Mà nó là con trai còn đỡ, nó con gái, mà 2 mẹ con ở cùng bác ấy, cũng phức tạp. Rồi họ hàng, làng xóm nhìn vào, mẹ cũng ngại, giờ mẹ đã là bà nội rồi”. Tôi hỏi kĩ xem 2 người có yêu nhau thật lòng không, có quyết tâm đến với nhau không, rồi con cái bác ấy có phản đối không, thì mẹ trả lời yêu nhau thật lòng, muốn đến với nhau, 2 con bác ấy cũng đồng ý, ủng hộ.
Vợ chồng tôi đã phải rất mất công sức mới thuyết phục được đứa em, nó chưa lớn, nhưng cũng chẳng còn là trẻ con, nên cũng có phần xuôi xuôi. Chúng tôi nói với nó rằng sau này cả chúng tôi, cả nó đều có gia đình riêng, ở riêng, rồi thì bà cũng không thể sống mãi 1 mình, bà cần có người để sẻ chia, hơn hết nữa là mẹ với bác ấy yêu nhau thực sự và vì vậy nên nhận được sự ủng hộ.
Rồi mẹ tôi cũng kể một câu chuyện, rằng ông giám đốc cũ ở cơ quan bố tôi, sau khi vợ mất thì có đi bước nữa. (ảnh minh họa)
Có điều, nó nhất quyết sẽ không sống chung nhà với bác ấy, mà mẹ thì cũng chưa thể để em gái tôi ở một mình hoặc ở cùng vợ chồng tôi khi nó mới học lớp 11. Rồi tôi cũng phải tốn thêm công sức “làm công tác tư tưởng” với họ hàng đằng nhà vợ nữa.
Khi nói đến chuyện cưới xin, mẹ vợ tôi có nói cũng ngại với bố mẹ tôi. Tôi có đem chuyện này trao đổi với mẹ tôi, mẹ tôi lập tức ủng hộ, nói rằng chẳng có gì phải ngại cả, mẹ vợ tôi mà cưới, bố mẹ tôi rất mừng. Tuy nhiên, mẹ tôi cũng có một phân tích, đi kèm một câu chuyện khiến tôi rất phân vân. Thứ nhất, mẹ vợ tôi thì mới 58, còn bác bạn trai mẹ vợ tôi đã 66, chỉ vài năm nữa là “cụ” sẽ 70, mà ở tuổi ấy thì ai biết được sẽ ra sao, có khi cụ sống đến trăm tuổi, mà nói gở nếu ốm đau bệnh tật gần đất xa trời thì mẹ vợ tôi thành 2 đời chồng, chồng đều mất thì khổi.
Rồi mẹ tôi cũng kể một câu chuyện, rằng ông giám đốc cũ ở cơ quan bố tôi, sau khi vợ mất thì có đi bước nữa. Ông đã già, bà thứ hai phải chăm sóc ông rất khổ, rồi đến khi ông vừa mất là con cháu ông bán luôn nhà, đuổi bà về quê, vì “vợ bố chúng nó chứ có phải mẹ chúng nó đâu mà chúng nó thương”. Rồi có 2-3 câu chuyện tương tự thế, bẹn bè của mẹ vợ tôi cũng nói, bạn bè của tôi cũng đưa ra vài dẫn chứng như vậy, mẹ tôi bảo chỉ lo bà tự nhiên phải chăm ông ấy vất vả, rồi thì lúc yêu nhau tìm hiểu là một chuyện, người đã đứng tuổi về ở với nhau còn phức tạp hơn cả bọn trẻ ấy.
Nhiều đêm, 2 “cụ” nhắn tin qua lại cho nhau tới khuya, những tin nhắn rất dài, đầy tình cảm. Nhìn mẹ buồn, mẹ khóc, tôi rất thương, lắm hôm ông bà giận dỗi rồi bà về “đá thúng đụng nia” tùm lum ở nhà, vợ chồng tôi cũng đến mệt. Cổ vũ bà mạnh dạn lên, cứ làm đám cưới đi, chúng con ủng hộ mẹ, thì chính bà giờ đây lại…nhát.
Thành ra, cho đến giờ, mối tình của mẹ vợ tôi vẫn là một tình yêu chưa có lối thoát.
Theo VNE
"Đứt gánh" vì ở rể
Vợ tôi không phải là một người phụ nữ khéo léo, mâu thuẫn của hai vợ chồng đáng lẽ phải giữ kín thì cô ấy lại đi kể với bố mẹ vợ...
Đọc đi đọc lại chủ đề ở rể làm tôi thấy chạnh lòng, tôi quyết định kể ra câu chuyện của mình, dù câu chuyện ấy đã làm tôi đau khổ, day dứt nhiều.
Tôi quê ở Hải Dương, vợ tôi là người Hà Nội, sống tại quận Long Biên. Cô ấy là chị cả trong một gia đình có 2 chị em gái và bố mẹ đều là công nhân đã nghỉ hưu. Chúng tôi cưới nhau khi vợ tôi đã bước sang tuổi 30, có thể nói là khá muộn, nên cô em gái vợ cũng đã đi lấy chồng ở mãi tận đồng bằng sông Cửu Long.
Bố mẹ vợ thì đã già yếu, lại có một căn nhà tập thể ở Hà Nội, vì thế để tiện chăm sóc bố mẹ già và tiện cho công việc vợ tôi muốn tôi ở rể. Mặc dù không thích, nhưng vì chiều theo ý vợ, với cả tôi nghĩ bố mẹ vợ cũng như bố mẹ mình, nhà của vợ cũng như nhà của mình, chẳng có gì phải ngại nên mới đồng ý ở rể mà không lường trước được những phức tạp có thể xảy ra.
Năm đầu tiên sống cuộc sống ở rể, dù rất phức tạp nhưng tôi đã cố gắng chịu đựng, nhưng bước sang năm thứ 2, mâu thuẫn cứ ngày một lớn dần lên, và nhiều thêm, khiến cho cuộc sống gia đình, mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ vợ trở nên rất tồi tệ.
Nhất là mẹ vợ tôi, bà thường để ý để tứ con rể từng tý một. Vì thế, công việc của tôi suôn sẻ thì đỡ, hễ cứ gặp khó khăn, không mang tiền về đưa được cho bà là bà lại cằn nhằn, coi tôi như một kẻ ăn tàn phá hại vậy. Bà thường đi nói xấu tôi với hàng xóm, rồi họ lại châm chọc vào, làm cho mối quan hệ của tôi và bố mẹ vợ lại càng ngày càng xấu hơn.
Bà thường đi nói xấu tôi với hàng xóm, rồi họ lại châm chọc vào, làm cho mối quan hệ của tôi và bố mẹ vợ lại càng ngày càng xấu hơn. (ảnh minh họa)
Đã thế vợ tôi, cô ấy cũng không phải là một người phụ nữ khéo léo, nên những mâu thuẫn của hai vợ chồng đáng lẽ phải giữ kín thì cô ấy lại đi kể lể với bố mẹ vợ tôi, làm cho bố mẹ vợ càng không ưa tôi nhiều hơn.
Mâu thuẫn cứ thế mỗi ngày một nhiều, không chịu được sự khinh miệt của bố mẹ vợ tôi đã quyết tâm bỏ ra ngoài sống. Lúc ấy tôi đã có một đứa con gái, biết làm như vậy là không phải với vợ, nhưng tôi không thể chịu đựng được thêm. Tôi cũng nghĩ rằng, khi tôi bỏ ra ngoài vợ tôi sẽ phải cùng ra, nhưng ai dè nghe lời mẹ nên cô ấy cũng không chịu đi theo tôi mà còn thách thức, để xem tôi bỏ ra ngoài có sống được hay không.
Đang lúc chán nản thì tôi lại gặp được một cô gái, và chúng tôi đã sống với nhau, không đăng ký kết hôn. Giờ chúng tôi đã có một đứa con trai, và đang sống ở nhà của tôi ở quê. Còn vợ tôi, cô ấy lúc nào cũng sợ khổ nên vẫn ở thành phố, tự nuôi con gái một mình. Giờ cô ấy hận tôi, coi tôi như một người đàn ông tồi tệ, bỏ vợ, bỏ con. Nhưng có bao giờ cô ấy nghĩ rằng, tại sao tôi lại thế.
Thi thoảng tôi vẫn quay lại nhà bố mẹ vợ để thăm vợ con và ông bà. Mỗi lần về nhà vợ, tôi đều thấy một nỗi buồn, ân hận hiện rõ trên khuôn mặt của vợ và mẹ vợ của tôi. Mặc dù rất buồn, và rất thương vợ, con, nhưng bây giờ mọi chuyện đã quá muộn. Tôi đã có vợ và có một đứa con khác, họ cũng cần tôi.
Theo Eva
Ở rể, tôi không quan tâm thiên hạ đàm tiếu Ở rể- tôi vẫn cảm thấy thoải mái, dù sau lưng còn nhiều những lời đàm tiếu không hay... Tôi đã đọc tất cả những bài viết liên quan đến chủ đề ở rể. Có nhiều ý kiến của độc giả trên diễn đàn này miệt thị người ở rể là hèn, là kém cỏi. Ngoài xã hội cũng vậy, nhiều người cũng...