Con rể dẫn bố vợ tìm cảm giác lạ
Trong cái hơi men chếnh choáng ấy tôi đã không làm chủ được mình, theo chân người con rể đi tìm cảm giác lạ, vui vẻ tại một quán karaoke đèn mờ.
Và cũng từ đây tôi mới được biết người con rể hiền lành mà tôi vẫn yêu quý bấy lâu nay lại là khách ruột ở cái quán này.
Thật là ê chề và vô cùng xấu hổ với tất cả mọi người trong gia đình mà tôi không dám nói ra sự thật này, một sự thật phũ phàng mà tôi cũng như có phần liên đới. Nhưng không nói ra thì tôi sợ rằng tương lai, hạnh phúc gia đình của con gái tôi sẽ có ngày tan nát…
Tôi năm nay mới ngoài 40 tuổi, xuân xanh vẫn còn đang phơi phới nhưng đã có thâm liên làm bố vợ đươc 2 năm. Chẳng là con gái tôi mới tròn 20 tuổi đã lỡ dại mang bầu để rồi cháu phải lên xe hoa theo về nhà chồng khi tuổi đời còn quá trẻ, cũng may cho cháu là gia đình sui gia nhà tôi và cả cậu con rể cũng đàng hoàng, tử tế, cộng với điều kiện kinh tế khá nên cháu cũng đỡ khổ, vợ chồng tôi cũng đỡ phải lo lắng nhiều.
Sau 2 năm làm rể nhà tôi, bố con chúng tôi yêu thương, quý mến nhau như những người ruột thịt mà không có e dè, khách sáo với suy nghĩ “rể là khách” như các cụ ta vẫn thường nói. Vậy nên có việc gì dù to, dù nhỏ đến đâu bố con tôi cũng tâm đầu ý hợp cố gắng hoàn thành một cách nhanh chóng. Và sau những lần ấy lại là một bữa tiệc gia đình nho nhỏ để mừng thành công, thắng lợi và hình như bố con tôi rất hợp nhau về vấn đề đấy bởi cả hai đều là những người ưa nhậu…
Trong lúc chếnh choáng không kiểm soát được hành vi của mình tôi cũng theo một cô trong số đó vui vẻ với trò chơi xác thịt… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lần này cũng vậy, không ngoài dự kiến khi người con rể của tôi sửa sang lại căn nhà để ở cho tiện lại là lúc bố con tôi có cơ hội để ngồi với nhau chia sẻ. Nhưng lần này không chỉ có riêng hai bố con mà có thêm một vài người nữa, trong số đó có cả anh em bạn bè thanh niên của cháu. Khi lượng rượu trong bình vơi dần thì cũng là lúc mọi người đều cảm nhận được sự thăng hoa của thứ ma men này, mấy người bạn trẻ tuổi rủ nhau đi ca hai để tiếp tục vui vẻ cho bữa tiệc thêm ý nghĩa. Tất nhiên là họ không hề quên tôi – người bố vợ của chủ nhân bữa tiệc ngày hôm ấy.
Trong lúc hơi men đang chếnh choáng tôi cũng hào hứng theo chân con rể và các bạn bè thân thiết của cháu. Tôi được các bạn trẻ đưa đến là một quán karaoke mại dâm trá hình, ở đây tôi đã gặp nhiều những cô gái trẻ thừa da, thiếu vải. Và trong lúc chếnh choáng không kiểm soát được hành vi của mình tôi cũng theo một cô trong số đó vui vẻ với trò chơi xác thịt. Đợi đến khi tỉnh rượu tôi mới nhận ra được việc mình đang làm là vô cùng xấu hổ và tội lỗi.
Trở về nhà trong tâm trạng ê chề, xấu hổ không dám nhìn mặt vợ, con nhưng tôi không khỏi băn khoăn lo lắng cho hành vi sai lầm mình đã làm, và còn lo lắng hơn cho hạnh phúc gia đình của đứa con gái. Nhất là con rể tôi lại là chỗ thân quen, khách hành ruột của quán này đồng nghĩa với việc cháu đã đến đây vui vẻ thường xuyên.
Đã có lúc tôi định ngồi nói chuyện với con rể về sự việc vừa qua như những người đàn ông, nhưng tôi còn ái ngại, bởi nếu chuyện vỡ lở ra thì cả hai gia đình bố, con tôi đều có nguy cơ tan vỡ hạnh phúc. Vợ và con gái tôi sẽ phải đối mặt với sự thật này ra sao khi cả hai bố con cùng rơi vào thảm cảnh? Còn nếu như tôi cứ để yên chuyện này thì tôi e rằng con rể tôi sẽ ngựa quen đường cũ mà vùi đầu vào những trò vô bổ rồi sự việc sẽ đi đến đâu? Nhất là xã hội ngày nay tệ nạn và căn bệnh thế kỷ đang hoành hành, liệu rằng nó có bỏ qua cho những người ham hố như con rể tôi? Tôi sẽ phải làm sao đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bình yên có thật sự?
Cuộc sống tôi lúc này có bình yên thật sự hay không? Hay sự bình yên đó chính là khoảng lặng để rồi cơn bão lớn chuẩn bị bùng lên?
Cuộc sống thật khó hiểu quá. Tôi cảm thấy chưa bao giờ đứng trước em, tôi làm chủ được chính mình... Tôi đang cố gồng mình để tự bảo rằng mình cũng có thể sống cho bản thân mình đấy chứ! Thật ra đối với tôi điều quan trọng không phải là thành công hay thất bại trong cuộc sống và tình cảm đâu em. Mà lúc này tôi nghĩ sống cho có ý nghĩa, ít nhất là đối với riêng bản thân tôi... Trải qua những ngày tháng qua làm tôi cũng hiểu thêm về chính bản thân mình và chính em nữa đó...
Cuộc sống này từ ngày tôi mất em thì tôi đã biết nó thật sự không đơn giản nữa, điều mà tôi đã nhận ra một cách quá muộn màng phải không em? Đúng vậy, tôi cứ tưởng cuộc sống này làm tôi lớn hơn cái tuổi của mình, nhưng sau mấy hôm qua tôi biết mình đã quá non nớt một cách đáng ân hận...Còn phải trải qua bao nhiêu biến cố nữa trong cuộc đời non trẻ này, còn phải nếm bao nhiêu vị cay đắng nữa trong cuộc sống hỗn loạn xô bồ này. Tôi đã mất em mãi mãi hay chỉ là một trò đùa của tạo hóa?
Tất cả bạn bè tôi, những người biết em và cả những người chưa từng gặp mặt em, họ đều không tin em. Có phải chính tôi đang tin vào một điều thật đơn độc. Tôi tin em như tôi tin vào chân lý, mà đã là chân lý thì đâu bao giờ là sai được đúng không em? Tin mà chính bản thân tôi cũng không thể tìm được một lý do nào... thật lạ!
Tôi cảm thấy chưa bao giờ đứng trước em, tôi làm chủ được chính mình...(Ảnh minh họa)
Bạn bè ư! Có lẽ còn rất dài cho cuộc sống phía trước, có rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ tôi. Tôi có thể sống thành công hơn những gì tôi nghĩ... Giờ đây tôi nói với chính bản thân mình là tôi sống vì tôi, vì chính bản thân mình có lẽ động lực không mạnh mẽ như trước đây nhưng chắc chắn điều đó làm cho tôi thấy dễ chịu hơn. Tôi như thể tôi đang lừa dối chính bản thân mình cũng được, cảm giác đó vẫn quen thuộc với tôi mà, đúng không em! Nhưng chấp nhận điều không hiện hữu trong lòng mình thì thật là khó. Đối với tôi giờ đây, dù có làm, muốn làm hay không nữa thì cũng đâu có ý nghĩa gì đâu, vì trước đó tôi không quyết định và làm chủ chính mình. Thế thôi cứ thác vận mệnh này cho cuộc đời này vậy. Nếu cơn xoáy nào đó cuốn tôi thành tro bụi, và nếu nước mắt em không rơi vì tôi... Tôi nhắm mắt lại để những cơn gió thổi hồn mình trôi dạt... trôi dạt thôi.
Em có biết không, con người tôi thật ra không đơn giản như những gì em tưởng đâu, có thể hình dung rằng trong con người tôi có rất nhiều người nữa, có kẻ si tình, kẻ ích kỉ, kẻ cao thượng và kẻ thấp hèn... Tôi không ngày nào được sống yên ổn và thanh thản. Bọn chúng xâu xé tôi, không lúc nào tôi được yên nghỉ... Trước em kẻ si tình luôn chiếm hết tôi và hắn làm chủ tất cả, sau em có gã cao thượng chịu làm tất cả vì em mà không cần nhận lại...
Nhưng cũng có những lúc tôi thấy lo toan vụn vặt, như là tương lai, sự nghiệp và tiền bạc thì lúc đó tôi thấy mình thật kém cỏi nếu không muốn gọi là thấp hèn. Và cũng có lúc tôi muốn chiếm đoạt em, muốn em mãi mãi thuộc về tôi, lúc ấy kẻ ích kỉ trong tôi làm chủ tất cả... Thời gian qua tôi sống kiềm nén, trói buộc và cũng vì thế bị giằng xé... Đó mới chính là con người thật của tôi, tôi thú nhận trước em, người đầu tiên bởi vì tôi không dám nói như thế trước ai hết. Tôi nói với em hi vọng rằng em hiểu được tôi, và thế cũng có nghĩa là tôi rất tin tưởng em...
Trước khi quen biết em tôi thật sự không nghĩ là mình theo con đường văn chương này đâu, không nghĩ là mình sống chui rút vào trong một thế giới lý tưởng do chính mình tạo ra...để rồi hôm nay tôi nhận thấy cuộc đời này không có gì là lý tưởng thì tôi lại không thể chấp nhận được nên trong lòng đau khổ, Cái khổ mà tự mình tạo ra cho mình rồi mình nhận lấy thật là khủng khiếp.
Thiên nhiên quê nhà đã nuôi sống tâm hồn tôi, mà về nơi đó tôi cảm thấy mình được an ủi và bình yên...(Ảnh minh họa)
Em có biết thứ gì đã nung nấu cho tôi cái văn chương như hôm nay không? Hôm đó vào buổi chiều khi Mặt trời vừa khuất, tôi một mình ngoài cánh đồng, bước từng bước thật chậm, đôi chân không dẫm lên cỏ nghe mát lạnh, tay đưa ra nâng niu những bông lúa bắt đầu chín... tôi rơi nước mắt. Em biết vì sao không? Trước một không gian lớn như vậy, tôi một mình hòa vào thế giới của những thứ vô tri vô giác mà thấy tâm hồn mình được bầu bạn, chia. Tôi nói như thế là để em biết rằng thiên nhiên quê nhà đã nuôi sống tâm hồn tôi, mà về nơi đó tôi cảm thấy mình được an ủi và bình yên...
Và không chỉ như vậy! Em chính là nguồn cảm hứng thứ hai để tôi yêu thơ, yêu những ngôn từ diễm lệ, mềm mại để diễn tả lòng mình, nhịp đập của trái tim mình với em. Từ đó tôi đã không thể bỏ được cái văn chương ấy. Và không ngờ hôm nay nó làm nên sự nghiệp cho tôi...
Có điều này tôi muốn nói với em, chỉ nói ra để em biết chứ không phải có ý trách em. Biết trước mình không được thi tốt nghiệp, chắc em biết là tôi buồn, nhưng em có biết được cái cảm giác đó không, em chưa từng trải qua, em chỉ hình dung như thế thì rất đơn giản. Nó day dứt và khó chịu lắm. Lúc đó em là người rất quan trong trong lòng tôi, tôi rất cần những lời an ủi, chia từ em. Nhưng không! em đã không nói gì để tôi tin rằng mình có thể tiếp tục. Nỗi buồn đó tôi giấu rất kĩ trong lòng mình...
Nếu em nói gì đó với tôi chắc tôi thấy lòng mình được nhẹ nhàng hơn, có niềm tin hơn trong cuôc sống này... Còn hôm nay có một chuyện làm tôi không vui nữa... chính ở gia đình tôi. Học hành, thành công hay thất bại giờ đây tôi cảm thấy không quan trọng nữa, cái tôi cần ở gia đình là những lời an ủi chia sẻ chứ không phải những lời dạy dỗ không. Vì tôi biết mình phải làm gì và học để làm gì, tôi có thể điều chế được mình. Nhưng không! tôi chưa từng được người nào đó an ủi mình, chia sẽ với mình những nỗi buồn, mà nó cứ day dứt mãi trong lòng tôi... Tôi cần em làm như thế? Giờ thì không phải nữa rồi... Khi mọi chuyện xem như là quá khứ...
Cách nhìn trong cuộc đời này thật đa chiều thì mình mới cảm thấy không bị cuộc sống cám dỗ. Thay đổi hoặc là trưởng thành như em nói có vẻ có lí đấy. Nhưng em hãy nhớ một điều, 10 năm sau hay 20 năm hay lâu hơn nữa thì tôi, người mà em quen biết. Vẫn là tôi... và những lời tôi nói và hứa với em mãi mãi có giá trị.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngoại tình vì chồng vô tâm Trong lúc cô đơn, trống vắng, sự gần gũi và tình cảm chân thành của H. đã khiến tôi không làm chủ được mình, tôi đã ngả vào vòng tay anh chàng đồng nghiệp đó. Chồng tôi hơn tôi 5 tuổi, sau ngày cưới tôi vẫn nghĩ mình sẽ che chở trong vòng tay anh, anh sẽ nâng niu, chiều chuộng tôi. Nhưng...