Còn phải thuê trọ đến bao giờ nữa?
Đã 6 năm trôi qua, tôi vẫn chưa dám sinh con thứ hai, vẫn ở khu nhà trọ ấy. Tôi đi làm, giờ tiền tiết kiệm cũng không có…
Hà Nội đất chật, người đông, chen nhau mà sống, sáng đi lách từng mét một trên đường, vậy mà người ta cứ cố bám trụ, bám trụ rồi lại cố mà kêu than, trách móc tại sao lại đông như thế. Đông như thế bởi vì ai cũng nghĩ như ta, cố gắng bám lại nơi thành phố này để kiếm sống, vì miếng cơm manh áo. Nó sẽ chẳng đông, chẳng có tình trạng tắc đường nếu như ở Hà Nội toàn là những người đích thị Hà Nội…
Bây giờ tính ra ở thủ đô, mấy tìm được người Hà Nội nguyên gốc. Toàn là những người tỉnh lẻ, đi học, ra trường, ở lại thủ đô làm việc, kiếm sống, lấy chồng, lấy vợ sinh con. Rồi người lại đông hơn… Sinh viên đi học thì đầy, những người thất nghiệp cũng vì ngại không muốn về quê, về quê khó xin việc, ở Hà Nội nhiều doanh nghiệp nên kiếm tạm một công việc nhàng nhàng dễ hơn. Nên người càng đông. Thế mới có tình trạng tắc đường liên tục thế này.
Nếu như ai đó cũng nghĩ rằng &’thôi Hà Nội đông thế này thì về quê thôi, về sống thanh tịnh, an nhàn, tránh nạn tắc đường, tránh khói xe bụi mù’ thì chắc chẳng có chuyện mỗi ngày chen từng mét để đến chỗ làm. Tôi cũng biết vậy đấy, biết là sống chẳng dễ dàng gì nhưng tôi vẫn cố gắng bám trụ lại, vẫn cố gắng bươn chải, mong có một ngày, mình có thể mua được một căn hộ nhỏ để vợ con đỡ khổ…
Bây giờ tính ra ở thủ đô, mấy tìm được người Hà Nội nguyên gốc. Toàn là những người tỉnh lẻ, đi học, ra trường, ở lại thủ đô làm việc, kiếm sống, lấy chồng, lấy vợ sinh con. (ảnh minh họa)
Ngày ra trường, tính về nhà xin việc nhưng công việc khó khăn, không dễ kiếm tiền ở nhà. Tôi đành ở lại Hà Nội với hai bàn tay trắng, bắt đầu mọi thứ giống như thời sinh viên. Tôi lại cảnh thuê nhà, căn phòng nhỏ hẹp, chật chội, không có tiện nghi, sống qua ngày. Một người đàn ông như tôi thì lười nấu ăn là chuyện đương nhiên. Đi làm, ăn cơm bụi, thi thoảng trà đá với bạn bè… Tiền làm ra có đồng nào thì cũng phải gom góp còn biếu bố mẹ chứ làm gì có chuyện tiêu pha hết. Với lại, một thân một mình, tôi cũng đâu quan trọng chuyện phải sống sao cho tươm tất lúc này, cơm nước cũng không thành vấn đề với gã đàn ông như tôi.
Rồi tôi biết yêu, tôi yêu nàng tha thiết, tôi bắt đầu biết chỉnh chu phòng trọ, chuẩn bị đồ đạc nấu nướng chu đáo để nang đến chơi. Tôi hi vọng nàng có thể nấu cho tôi những bữa ăn ngon, những mơm cơm tuyệt vời. Tôi thích giây phút hai đứa bên cạnh nhau, cùng ăn những món ăn nàng nấu. Khi yêu, tôi càng ý thức hơn về công việc, kinh tế, cố gắng dành dụm để tính chuyện tương lai với nàng.
Video đang HOT
Tôi thuê một căn phòng rộng hơn khi hai đứa tính chuyện cưới xin. Vì dù sao trước khi cưới, chúng tôi cũng phải sắm thêm ít đồ đạc, phòng chật quá không thể nào kê được. Tôi cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm với người yêu. Nàng cũng đi làm, hai đứa cũng gom góp tiền để sắm sửa và tân trang phòng trọ. Nói chung, phòng khá giả hơn nhiều so với khi tôi thuê nhà sinh viên và mới ra trường, với tôi như thế là hài lòng, không phàn nàn gì hết.
Thời gian cưới nhau, chúng tôi sống hạnh phúc trong căn phòng nhỏ ấm cúng nhưng đầy ắp tiếng cười. Chúng tôi vui vẻ với nhau, trao cho nhau những điều thiêng liêng và kỉ niệm đẹp. Tình yêu thật sự quá lớn, tôi và vợ chưa một lần cãi cọ. Nhưng đó chỉ là khi hai đứa chưa có con. Có con rồi, bắt đầu mọi khó khăn ập đến.
Mẹ yếu không trông được lâu, khi con lớn, tôi đưa con đi nhà trẻ, giao cho cô giáo trông. Cô giáo thì lại phải trả lương. (ảnh minh họa)
Tôi lo lắng về tiền sữa, tiền bỉm, tiền đồ chơi cho con. Tôi sợ con không đủ chất, sợ vợ ốm yếu không chăm được con, tôi phải tẩm bổ cho hai mẹ con. Tốn tiền vô cùng, công việc thì nhàng nhàng nên lương cũng khó khăn, không đủ sống. Tôi cố gắng nhận thêm nhiều công việc vì còn bao nhiêu khoản, tiền thuê nhà cũng mất một khoản kha khá. Tôi nói với vợ về sự khó khăn của tôi, vợ hiểu và rất thông cả. Khi vợ hết cữ, vợ cũng chăm chỉ làm ăn, kiếm tiền. Cuộc sống vợ chồng vui vẻ, hạnh phúc, chỉ là khi con lớn, không có người chồng lại phải thuê người trông, không thì cũng đưa bà ngoại lên trông. Phòng quá chật, chúng tôi phải thuê thêm căn phòng mới, để mẹ có chỗ ngủ nghỉ.
Mẹ yếu không trông được lâu, khi con lớn, tôi đưa con đi nhà trẻ, giao cho cô giáo trông. Cô giáo thì lại phải trả lương. Hết khoản này đến khoản các, vợ chồng tôi xoay như chong chóng, mệt đầu mệt óc vô cùng. Gánh nặng cơm áo gạo tiền đề lên vai chúng tôi, tôi mòn mỏi với công việc, tối về có khi mệt, chẳng còn sức mà chơi với con.
Đã 6 năm trôi qua, tôi vẫn chưa dám sinh con thứ hai, vẫn ở khu nhà trọ ấy. Tôi đi làm, giờ tiền tiết kiệm cũng không có, chỉ có chút ít để nói gở, nhỡ may có việc gì còn lo được cho gia đình, con cái. Nghĩ lại thấy thương hại chính bản thân mình. Bao năm rồi sống chật chội, con không có chỗ chơi, tôi buồn lòng lắm. Nhìn con mà thương. Lắm khi con trẻ ngây ngô nói bố sau này mua nhà tầng cho con mà lòng tôi chua xót. Nếu cứ thế này, tôi thuê nhà cả đời chứ làm gì có chuyện mua nhà. Vậy mà tôi vẫn phải bám trụ ở đây, vẫn sống kiếp này đấy… Phải chấp nhận chứ biết làm sao…
Theo Khampha
Lương 10 triệu ở Hà Nội, sống bằng gì?
Nói thế này cho các bác dễ hiểu nhé. Với số lương 10 triệu, ở Hải Phòng, ở Hải Dương, hay bất kì một tỉnh nào lân cận, đó là số tiền lớn.
Người làm lương 10 triệu có thể xếp vào hàng có thu nhập khá, ổn định, xứng đáng là người được gọi là &'ngon nghẻ'. Nếu hàng xóm láng giềng có biết được số lương ấy, họ sẽ tán dương, ca ngợi là tại sao lại giỏi thế, kiếm được những 10 triệu một tháng.
Nhưng với số tiền ấy, ở Hà Nội, xin thưa, chẳng đủ tiêu. Mà nếu còn đi thuê nhà nữa thì đúng là phải thật tiết kiệm, không thì cũng là dạng vẫn phải đi vay tiền.
Tôi không nói quá tí nào đâu các bạn nhé. Giá cả leo thang, cái gì cũng đắt đỏ. Người nào cũng muốn làm ăn kiếm lời. Bán rau còn giàu hơn cả công nhân viên chức. Nói thì lại bảo là kể lể, chứ đúng là, có hôm, bạn tới nhà chơi, bảo là không phải nấu nướng cầu kì, đi mua tí thịt xay, cộng thêm ít bún, nấu canh chua và ăn rau sống cho ngon. Rồi làm tí thịt bò mà xào, thêm vào một món cho có thứ gắp. Thế là, tôi cũng nghe theo lời bạn, ra chợ mua ít rau sống. Trời ơi, chỉ nhặt vào cộng rau thơm, tí hành, tí hoa chuối, thế mà vài chục bạc lận. Có khi còn đắt hơn cả tiền thịt. Mua mấy chục tiền ấy mà quy ra thịt thì đúng là, ăn mỏi răng.
Với số tiền ấy, ở Hải Phòng hay Quảng Ninh đi chăng nữa, tôi có thể mua được cả thúng rau sống ấy chứ. Đừng nói là chỉ vài cộng như thế. Ở đây thì cái gì cũng phải thật đắt, không đắt hình như là ăn không ngon hay sao ấy. Hay không đắt không phải là Thủ đô?
Thế là làm xong bữa bún rau, tí thịt xay cũng độ gần đôi trăm bạc. Có rẻ gì cho cam hả các bác? Thêm thịt bò thì đúng là tiền vài trăm thật, bữa cơm ấy ở quê á, cả nhà chục người ăn thỏa thích. Còn tiền vài trăm mua rau sống ấy á, bố mẹ tôi ở quê tiêu được cả tuần.
Một tháng mà lương 10 triệu, tính ra, 2 triệu thuê nhà chẳng hạn (đó là đối với người độc thân), cộng thêm điện nước cũng mất số tiền rồi. Có thuê cái nhà rẻ hơn thì cũng mọi thứ linh tinh, nào là mạng, nào là gửi xe, tiền rác... y như người sống thành phố. Vậy là, ngót cũng hết vài triệu bỏ ra chỉ để thuê chỗ trú mua.
Riêng với số tiền ấy, so với ở thành phố khác thì là người giàu sang đấy. Vì tiền thuê nhà cũng chỉ là con số hàng trăm. (Ảnh minh họa)
Rồi lại đến cái tăm cũng phải mua, tiền mua kẹo cao su, cho ăn xin hoặc mua tăm từ thiện thì cũng kha khá. Ngày nào mà hay đi ăn với bạn bè, có &'campuchia' thì cũng mất vài trăm. Chỉ cần vào quán, hát và gọi vài chai bia là đã tiền triệu, con số hàng trăm là ít ỏi. Vào quán nướng vỉa hè thì tha hồ thưởng thức ca nhạc tự do, toàn những thanh niên trẻ khỏe đi hát nhưng cũng tốn vài đồng để &'gọi là tiền boa'.
Nếu chẳng may trong tháng mà có cái đám cưới thì, &'thôi rồi Lượm ơi', phải mừng cho kha khá. Người ta đi thế nào, mình theo ấy, nhưng khổ, họ quen đi phong bì dày rồi, vì tiền của họ xứng với thức ăn ở nhà hàng, khách sạn sang trọng. Chứ nếu mà, ở quê thì chỉ mừng nửa số ấy. Tháng đôi cái thì đúng là hết nửa số lương rồi.
Không mua sắm gì thì xem ra còn xông xênh, tiêu tự do tới cuối tháng. Nhưng nếu mà mạnh tay mua cái áo, cái quần (dù là đểu cũng vài trăm) thì chỉ nghĩ tới chuyện ăn mì tôm mà thôi. Nghĩ may không bệnh tật, ốm đau gì chứ, nếu mà nói gở, có ốm ra thì cũng chịu, vì có đâu tiền mà chữa bệnh. Viện phí vào cái ra ngay cũng đã phải vài trăm bạc, vì là, đây là Hà Nội, không phải Hải Phòng, Quảng Ninh.
Riêng với số tiền ấy, so với ở thành phố khác thì là người giàu sang đấy. Vì tiền thuê nhà cũng chỉ là con số hàng trăm. Tiền ăn uống thì rẻ chỉ bằng nửa. Nói gì đâu xa, Sài Gòn ăn uống, karaoke cũng rẻ hơn nhiều lần so với thủ đô rồi.
Đó là chưa kể ở Hà Nội, tắc đường triền miên, đi lại xe cộ ga liên tục, tốn xăng rất nhiều. Vì thế, khoản kinh phí do xăng là quá lớn. Có khi đứng ngay cạnh nhau cũng phải gọi cho nhau để xác minh, chứ còn làm sao mà chen được lên chỗ bạn. Đương nhiên là thêm khoản tiền điện thoại nữa rồi nhé.
Nói thì đúng là, ở Hà Nội mà lương có 12 triệu cũng không bằng sống ở tỉnh lẻ chỉ có 5 triệu. Vì đó là con số 5 quý giá, con số 5 giá trị hơ nhiều so với con số 12.
Nói vậy không có nghĩa là chê bai vùng nào cả. Chỉ là, khuyên chị em, nếu như có cơ hội ổn định ở quê nhà, hãy chọn con đường đó để cuộc sống được yên ấm hơn, ổn định hơn. Sống ở Hà Nội nếu không có cái nhà, thật sự khổ vô cùng. Bon chen và chật chội, có ai muốn thế đâu. Chị em hãy cân nhắc kĩ việc có nên tiếp tục ở lại đây không, nhất là khi con cái sau này, vấn đề học tập, chọn trường tốt thật sự là quá khó khăn.
Vậy cứ phải gồng mình sống ở đây, liệu có đáng hay không? Nếu bạn làm được tầm 15 triệu một tháng, thì hãy nghĩ tới chuyện ở lại nhưng xác định, sẽ chật chội và còn vất vả rất nhiều!
Theo VNE
Điện nước lại sắp tăng, chết mất thôi! Sống ở Hà Nội như sống vào thời chiến, đó là cuộc chiến của giao thông, của tiền bạc, của giá cả và của cả tình cảm con người... Cái gì cũng sắp tăng... Không cần phải làm đơn đăng kí với nhà tổ chức cũng như chẳng cần bật tivi lên mới thấy, bản thân mỗi người phụ nữ có gia đình...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Sống trong biệt thự giàu sang, tôi vẫn bị hàng xóm mỉa mai vì một lý do

Lấy chồng giàu nhưng nhưng tôi lại ước có chồng nghèo như em rể

Nên để tiền tiết kiệm cho con cái hay để dưỡng già?: Người già thông minh sẽ làm theo cách này!

Khi nghe người mẹ nói với con ở quán ăn, tôi bỗng hiểu ra: Vì sao có những người cả đời không thể giàu lên được

Choáng váng khi vợ sắp cưới chê 'anh không được tốt như người ta'

Ba năm nuôi con khôn lớn, tôi chết lặng khi biết sự thật ADN, phơi bày bí mật động trời của vợ và bạn thân

Kết hôn chưa lâu, tôi đã phải đối mặt với một "người thứ ba" còn đáng sợ hơn cả tiểu tam

Tôi khổ sở vô cùng khi xuất hiện người phụ nữ "hơn cả tiểu tam"

Làm gì khi chồng "lãnh cảm" tình dục?

Tuổi xế chiều cô đơn, cụ ông nhận được tình thương từ hàng xóm và cái kết xúc động đến bật khóc

Tha thứ cho chồng ngoại tình để con có gia đình trọn vẹn, 3 năm sau, tôi cay đắng nhận ra sự thật nghiệt ngã

Camera bóc trần sự thật: Tôi lập tức đuổi vợ sắp cưới ra khỏi nhà mà không do dự
Có thể bạn quan tâm

Làm thế nào để giảm 15kg an toàn và hiệu quả?
Sức khỏe
05:31:13 24/09/2025
Duy Mạnh công khai tin nhắn bị web cá độ trả tiền mời quảng cáo
Sao việt
00:18:51 24/09/2025
20 bộ phim Việt chen chúc ra rạp
Hậu trường phim
23:48:13 23/09/2025
Jun Ji Hyun phản hồi vụ bị tẩy chay ở Trung Quốc
Sao châu á
23:45:40 23/09/2025
Cuộc sống của ca sĩ Đông Đào ở tuổi 54
Tv show
23:41:22 23/09/2025
Tổng thống Mỹ ra điều kiện với Nga về kịch bản "trừng phạt mạnh mẽ"
Thế giới
23:30:44 23/09/2025
Bắt giữ 2 đối tượng bắn vỡ kính ô tô trên cao tốc Hà Nội - Quảng Ninh
Pháp luật
23:19:19 23/09/2025
Va chạm với xe tải, nguyên phó hiệu trưởng trường học ở Lào Cai tử vong
Tin nổi bật
23:13:02 23/09/2025
Sau 16h chiều mai 24/9/2025, 3 con giáp của cải chất kín nhà, vàng bạc chất đầy két, giàu nhanh chóng, sung túc đủ đầy
Trắc nghiệm
22:50:36 23/09/2025
Mãn hạn tù hành nghề "livestream kể chuyện" tội ác, cuộc sống trong tù
Netizen
22:42:28 23/09/2025