Con ốm khóc ngằn ngặt chồng vẫn bảo “mua thuốc là được”, tiền để dành mang về quê, tôi tuyên bố một câu khiến anh lặng người
Bao năm qua, tôi nhịn Lưu nhiều rồi dù anh rất vô trách nhiệm. Thế nhưng, lần này con đang ốm, chồng vẫn chỉ chăm chăm lo ôm tiền về quê thì quả thật quá sức chịu đựng.
Hồi mới cưới, tôi và Lưu ở bên nhà bà ngoại tôi để tiện bề chăm sóc. Bà đã già, lại hay ốm đau vặt. Bố mẹ tôi thì vẫn ở khu tập thể cách đó không xa, cách ngày mới qua chơi. Có thể vì thế nên Lưu không mấy thoải mái, anh luôn than thở với tôi rằng chẳng khác gì đi ở rể. Tôi cũng phần nào cảm thông với chồng nên luôn cố gắng làm mọi thứ để anh thấy vui. Hình như vì thế nên tôi luôn mang tâm thế chịu ơn Lưu mà nhún nhường trong suốt những năm tháng chung sống.
Được khoảng 8 tháng, bà ngoại tôi mất. Căn tập thể cũ ấy nghiễm nhiên sang tên đổi chủ cho tôi và Lưu. Chẳng phải lo chỗ ăn, chỗ ở, Lưu đi làm lương cao nhưng không bỏ ra được đồng nào. Tới giờ là tròn 3 năm bên nhau, con út cũng 9 tháng rồi mà sổ tiết kiệm đều là tiền tôi. Còn Lưu, anh gửi sạch về quê cho bố mẹ chồng.
Tôi có đòi hỏi thì anh lại kiếm cớ trách móc: “Mình nhà có rồi, lương em thì cao, anh gửi 1 chút về cho bố mẹ có gì là sai? Mỗi lần về quê em không thấy thương họ à?”
“Thương, thương thì anh phải cố mà làm lương cao hơn rồi gửi cho chứ. Đây anh gửi sạch về quê, thế tiền nuôi con, rồi ăn uống hàng ngày nữa, chẳng lẽ chỉ trông vào lương em?” - Tôi vẫn nhẹ nhàng giải thích.
Lưu chỉ thờ ơ, bảo mỗi tháng sẽ đưa tôi 5 triệu để khỏi kêu ca. Chính xác anh nói như thế. Vậy mà không hiểu sao tôi vẫn gật đầu và hài lòng với cái sự bố thí ấy của chồng. Trong khi việc anh đưa tiền để ăn uống, nuôi con, trang trải chi phí sinh hoạt là hiển nhiên. Vậy mới noi tôi khờ!
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó… Suốt ngần ấy thời gian tôi nhẫn nhịn, làm mọi thứ trong gia đình, chịu trách nhiệm chính kiếm tiền và chẳng hề kêu than. Thế nhưng cho tới thời gian gần đây, khi có thêm một đứa nhỏ thì tôi cảm thấy chán nản.
Con không phải mình tôi sinh ra nhưng Lưu đúng là chẳng chút quan tâm. Anh chỉ phụ tôi được 1 lúc khi tôi nấu ăn rồi mặc kệ, 2 mẹ con làm gì thì làm. Tiền anh cũng chẳng đưa hơn, thậm chí có tháng còn ít đi vì bảo doanh thu giảm. Trong khi đó, 5 tháng tôi nghỉ thai sản ở nhà hầu hết sống bằng tiền tiết kiệm. Rồi khi đi làm lại, tôi bị giảm lương, con ốm đau các kiểu. Hàng loạt vấn đề khiến tôi rất áp lực. Nói mãi rồi nhưng Lưu chẳng có dấu hiệu gì là sẽ chia sẻ gánh nặng với vợ.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Nhiều đêm ôm con trong lòng, nhìn chồng quay lưng ngáy o o mà tôi rơi nước mắt. Mình cũng tới nỗi nào đâu, ưa nhìn, gia đình tạm ổn mà đi lấy anh chồng vô tâm, vô trách nhiệm. Cưới chồng mà như nuôi thêm 1 đứa con to xác trong nhà vậy, thật sự mệt mỏi.
Tuy nhiên, mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm là thời gian gần đây, tôi quyết định nghỉ việc và tập trung bán hàng online. Tôi vốn túc tắc kinh doanh từ xưa, nhưng giờ tôi dốc sạch tiền bạc vào làm và Lưu phản đối ghê lắm.
Nào ngờ vừa đổ hết vốn liếng làm ăn thì con tôi lăn ra ốm. Thằng bé sốt hầm hập, quấy khóc cả đêm. Tôi đã cho uống thuốc mà không khỏi, nói Lưu đưa đi viện thì anh lại bảo: “Em còn tiền đó không?”
Tôi biết anh vừa nhận lương, bảo chồng lấy tiền đó thì anh chối đây đẩy: “Tiền này anh bảo về mua cho bố mẹ bộ bàn ghế với lắp điều hòa rồi. Tiền em thì đổ vào lấy hàng, cuối tuần anh về quê không có thì làm sao?”
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời thì Lưu lại cố thuyết phục thêm: “Trẻ con ấy mà, sốt tí mới nhanh lớn. Kệ nó, em cho uống ít thuốc hạ sốt là ổn thôi”.
Nghe câu nói đầy sự vô trách nhiệm từ chồng, tôi đã đưa ra quyết định bảo thân không ngờ tới. Ly hôn!
Tôi chỉ tay vào mặt Lưu, gằn giọng nói từng câu: “Anh cút khỏi đây! Tôi sẽ sớm gửi anh đơn ly hôn thôi. Một người chồng, người cha vô trách nhiệm thế tôi nhịn đủ rồi.”
Bị tôi đuổi đi, Lưu mới sực tỉnh 1 ngộ. Anh đổi giọng nói sẽ cùng tôi đưa con vào viện, nhưng tôi không cần mọi người ạ. Tôi gọi bố mẹ đẻ qua đưa, cuối cùng tôi cũng dám nói thật với ông bà thay vì bênh vực người chồng vô tâm. Và chuyện ly hôn, dù tôi đưa ra lúc nóng vội nhưng tôi thấy nó thật sáng suốt!
Shark Liên: Thành công, uy tín của người lãnh đạo được ghi nhạn mọt phần từ tố chất và năng lực của cấp dưới
Toi luon tam niem "than thieng nho bo ha".
Dân công sở đừng nghĩ rằng muốn con thuyền ra khơi thật nhanh và thật vững thì chỉ cần có một người thuyền trưởng tài ba có tầm nhìn. Sự thật thì con thuyền sẽ chẳng đi tới đâu nếu mỗi thành viên trên thuyền không giỏi giang và nỗ lực cố gắng.
Con thuyền ấy chính là hình ảnh phản chiếu của mỗi doanh nghiệp, nhỏ hơn là mỗi team dự án. Tập thể có thành công hay không, phụ thuộc vào sự góp sức của tất cả các cá nhân cấu thành chứ không riêng gì người dẫn dắt.
Do đó, đứng ở cương vị nhà lãnh đạo, ai cũng muốn nhân viên của mình phải thật tài giỏi, cũng như là tìm cách tạo điều kiện cho nhân viên phát triển bản thân mình. Công ty càng thành công, người dẫn đầu càng ra sức bồi dưỡng nhân tài bằng nhiều đãi ngộ khác nhau.
Ấy thế, về phía nhân viên, mỗi người phải có trách nhiệm phấn đấu hết mình để trở thành một phần trong sự thành công của tập thể. Thay vì lười nhác, thiếu chủ động, ù lì với mớ kỹ năng cũ kỹ giữa thời đại thay đổi chóng mặt này thì chủ động nâng cấp mình, chứng minh cho cấp trên thấy được rằng mình là một nhân tố triển vọng.
Shark Liên.
Trên chính là toàn bộ những gì mà Shark Liên - doanh nhân, nữ cá mập tài giỏi được biết đến qua chương trình "Thương vụ bạc tỷ" đã chia sẻ trên trang fanpage của mình. Toàn bộ bài viết của chị có nội dung như sau:
"THAN THIENG NHO BO HA
Toi luon tam niem "than thieng nho bo ha", cau nay co nghia: Thanh cong, uy tín cua nguoi lanh đao đuoc ghi nhan mot phan từ to chat va nang luc cua cap duoi.
Do đo, bat ke o giai đoan nao trong su nghiep, toi van luon tim cach tao đieu kien tot nhat đe moi nhan vien phat trien ban than, nang cao ky nang nghiep vu cua chinh minh. Co nguoi tai pho ta, là niềm hãnh diện nhất của một người lãnh đạo.
Shark Liên.
Về phần nhân viên, mỗi cá nhân nên hiểu rằng, doanh nghiệp phát triển, lãnh đạo thành công, chúng ta sẽ có nhiều hơn nữa những đãi ngộ tốt và cơ hội vàng. Khi nhan vien tin tam tan tuy thi nguoi dan đau se them đong luc đe tiep tuc boi duong.
Thay vì ỷ lại, bị động, hãy chủ động, chính trực, giữ tinh thần trách nhiệm cao, liên tục học hỏi trau dồi để không phụ sự kỳ vọng của cấp trên và trở thành một phần trong sự thành công của tập thể".
Nghi ngờ chồng có vấn đề về giới tính Tôi và chồng đều 30 tuổi, có 2 bé trai, bé đầu 4 tuổi, bé thứ hai được 5 tháng; công việc ổn định so với mức sống ở quê. Hiện tại tôi sống chung với nhà chồng. Chồng sống ở tập thể cơ quan cách nhà 35 km, tuần về một hai lần. Tình cảm vợ chồng tạm gọi là hạnh phúc....